Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1662: Phá trận pháp
Ss Tần
22/03/2024
Anh nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Thu: “Cô chắc chắn Nhược Tuyết ở đây chứ?”
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không chắc chắn!”
“Cô lừa tôi?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, trong lòng nổi lên sát ý.
Lãnh Thanh Thu không vui nói: “Làm ơn mắc oán, tôi chỉ nói với anh là tôi từng thấy một cô gái loài người!”
“Hơn nữa tôi hóa thành hình người theo dáng vẻ của cô ta, tôi không biết cô ta có phải là Nhược Tuyết mà anh nói không!”
Diệp Bắc Minh dần thu lại sát ý trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn Lưỡng Giới Sơn: “Nói đi, cô nhìn thấy cô ấy ở chỗ nào?”
“Đi theo tôi!”
Lãnh Thanh Thu bước ra một bước, trực tiếp tiến vào Lưỡng Giới Sơn.
Diệp Bắc Minh, Thạch Trung Hổ, Hầu Tử đi theo.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Thanh Thu dừng lại, chỉ vào một bãi đất trống: “Đó, chính là chỗ này!”
“Lúc đó tôi vừa hay đi qua, thì nhìn thấy cô gái đó bị một đám yêu tộc truy giết, bắt cô ta giao ra thứ gì đó!”
“Cuối cùng, cô gái đó đi về phía đỉnh núi”.
Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Xung quanh vô cùng rộng lớn, đúng là có dấu vết chiến đấu!
Anh tìm kiếm kỹ càng, phát hiện ra một chiếc kẹp tóc màu xanh trong đống đổ nát chiến đấu!
“Nhược Tuyết!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Hầu Tử ghé lại xem: “Vãi! Chiếc kẹp tóc nhựa này vừa nhìn là biết là đồ của xã hội hiện đại!”
“Cô Hạ đã từng đến nơi này thật!”
Diệp Bắc Minh kích động, đồng thời sắc mặt trầm xuống: “Đã một tháng trôi qua, không chừng Nhược Tuyết thực sự lành ít dữ nhiều rồi!”
Năm ngón tay co lại nắm chặt kẹp tóc!
“Cuối cùng cô ấy đi về hướng nào?”
“Hướng đỉnh núi!”
Lãnh Thanh Thu chỉ vào một con đường lên núi.
Diệp Bắc Minh không hề do dự xông lên, Lãnh Thanh Thu vội gọi lớn theo sau: “Này! Anh đừng kích động, trên núi này khắp nơi đều là trận pháp!”
“Chỉ không lưu ý một chút thì có thể vạn kiếp không hồi sinh, anh cứ lao đi hư vậy chẳng khác gì đi nộp mạng!”
Liền sau đó.
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại.
Lãnh Thanh Thu thấy vội vàng vàng tiến lên: “Diệp Bắc Minh, anh nghe tôi”.
“Thực sự không thể lên núi nữa, các loại trận pháp trên tòa Lưỡng Giới Sơn này không những ngăn cách mâu thuẫn giữa hai tộc nhân yêu!”
“Nghe nói còn vì che giấu bí mật của đỉnh núi, cho dù đại sư trận pháp hàng đầu đến cũng không thể nào hoàn toàn tránh được tất cả các trận pháp mà đi qua không hề tổn hại.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Bình tĩnh nhìn phía trước!
Đột nhiên.
Anh đá một hòn đá!
Ầm!
Đường núi vốn yên ả phía trước liền chấn rung, một trận pháp nhỏ đường kính mười mấy mét bỗng khởi động!
Trên đường núi nhỏ hẹp bỗng lóe lên vô số đường kiếm khí, xé rách không khí, lộ ra không gian màu đen!
“Suýt!”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh, khuôn mặt già hơi trắng bệch: “Kiếm ý thật đáng sợ, có thể giết chết thần tôn!”
“Hơn nữa trước khi kiếm trận này khởi động lại không có dấu hiệu gì, nếu là tôi sợ rằng đã trúng chiêu rồi!”
Hầu Tử nuốt nước miếng: “An Diệp, nơi nguy hiểm thế này, chúng ta đi đường vòng đi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không sao!”
Liền sau đó.
Tiện tay điểm một cái, một đường kiếm khí bắn ra rơi vào chỗ nào đó trên đường núi!
Sau dó, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi về phía kiếm trận.
Lãnh Thanh Thu sợ giật mình: “Này, anh đừng nộp…”
Một chữ ‘chết’ còn chưa ra khỏi miệng, một cảnh không thể tin nổi diễn ra.
Diệp Bắc Minh bước vào phạm vi kiếm trận, kiếm trận lại không khởi động!
Chỉ có một khả năng, trận này đã bị phá!
“Chẳng lẽ vừa nãy anh ta điểm tay một cái, thì đã phá được kiếm trận này? Làm sao có thể!”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên há hốc cái miệng nhỏ.
Thạch Trung Hổ ánh mắt rực lửa, trong lòng kêu gào: ‘Vãi! Chủ nhân không chỉ y võ song toàn, mà còn tinh thông trận pháp!’
‘Mẹ kiếp, lão nhặt được vật báu rồi!’
Lúc này, phía trước vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi”
Ba người nhanh chóng đi theo.
Trên đường, Diệp Bắc Minh lúc thì đi lúc thì dừng, không ngừng phá trận pháp!
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ầm thầm tìm kiếm, Lưỡng Giới Sơn nguy hiểm trùng trùng với người khác, đúng là như vùng đất bằng!
Lãnh Thanh Thu càng đi càng kinh hồn bạt vía: ‘Trời ơi! Đã trèo mấy chục ngàn mét rồi! Vậy mà không có trận pháp nào kích hoạt, rốt cuộc anh chàng này có lai lịch thế nào?’
Đang suy nghĩ.
Phía trước bỗng vang lên giọng nói tức giận: “Đồ đàn bà đáng chết! Bọn tao đã đuổi theo cô hơn một tháng, bao nhiêu đồng đội đã chết!”
“Bây giờ cho dù cô chủ động giao thứ đó ra, chúng tôi cũng phải lột sống cô!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cô Hạ ở ngay phía trước!”
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không chắc chắn!”
“Cô lừa tôi?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, trong lòng nổi lên sát ý.
Lãnh Thanh Thu không vui nói: “Làm ơn mắc oán, tôi chỉ nói với anh là tôi từng thấy một cô gái loài người!”
“Hơn nữa tôi hóa thành hình người theo dáng vẻ của cô ta, tôi không biết cô ta có phải là Nhược Tuyết mà anh nói không!”
Diệp Bắc Minh dần thu lại sát ý trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn Lưỡng Giới Sơn: “Nói đi, cô nhìn thấy cô ấy ở chỗ nào?”
“Đi theo tôi!”
Lãnh Thanh Thu bước ra một bước, trực tiếp tiến vào Lưỡng Giới Sơn.
Diệp Bắc Minh, Thạch Trung Hổ, Hầu Tử đi theo.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Thanh Thu dừng lại, chỉ vào một bãi đất trống: “Đó, chính là chỗ này!”
“Lúc đó tôi vừa hay đi qua, thì nhìn thấy cô gái đó bị một đám yêu tộc truy giết, bắt cô ta giao ra thứ gì đó!”
“Cuối cùng, cô gái đó đi về phía đỉnh núi”.
Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Xung quanh vô cùng rộng lớn, đúng là có dấu vết chiến đấu!
Anh tìm kiếm kỹ càng, phát hiện ra một chiếc kẹp tóc màu xanh trong đống đổ nát chiến đấu!
“Nhược Tuyết!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Hầu Tử ghé lại xem: “Vãi! Chiếc kẹp tóc nhựa này vừa nhìn là biết là đồ của xã hội hiện đại!”
“Cô Hạ đã từng đến nơi này thật!”
Diệp Bắc Minh kích động, đồng thời sắc mặt trầm xuống: “Đã một tháng trôi qua, không chừng Nhược Tuyết thực sự lành ít dữ nhiều rồi!”
Năm ngón tay co lại nắm chặt kẹp tóc!
“Cuối cùng cô ấy đi về hướng nào?”
“Hướng đỉnh núi!”
Lãnh Thanh Thu chỉ vào một con đường lên núi.
Diệp Bắc Minh không hề do dự xông lên, Lãnh Thanh Thu vội gọi lớn theo sau: “Này! Anh đừng kích động, trên núi này khắp nơi đều là trận pháp!”
“Chỉ không lưu ý một chút thì có thể vạn kiếp không hồi sinh, anh cứ lao đi hư vậy chẳng khác gì đi nộp mạng!”
Liền sau đó.
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại.
Lãnh Thanh Thu thấy vội vàng vàng tiến lên: “Diệp Bắc Minh, anh nghe tôi”.
“Thực sự không thể lên núi nữa, các loại trận pháp trên tòa Lưỡng Giới Sơn này không những ngăn cách mâu thuẫn giữa hai tộc nhân yêu!”
“Nghe nói còn vì che giấu bí mật của đỉnh núi, cho dù đại sư trận pháp hàng đầu đến cũng không thể nào hoàn toàn tránh được tất cả các trận pháp mà đi qua không hề tổn hại.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Bình tĩnh nhìn phía trước!
Đột nhiên.
Anh đá một hòn đá!
Ầm!
Đường núi vốn yên ả phía trước liền chấn rung, một trận pháp nhỏ đường kính mười mấy mét bỗng khởi động!
Trên đường núi nhỏ hẹp bỗng lóe lên vô số đường kiếm khí, xé rách không khí, lộ ra không gian màu đen!
“Suýt!”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh, khuôn mặt già hơi trắng bệch: “Kiếm ý thật đáng sợ, có thể giết chết thần tôn!”
“Hơn nữa trước khi kiếm trận này khởi động lại không có dấu hiệu gì, nếu là tôi sợ rằng đã trúng chiêu rồi!”
Hầu Tử nuốt nước miếng: “An Diệp, nơi nguy hiểm thế này, chúng ta đi đường vòng đi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không sao!”
Liền sau đó.
Tiện tay điểm một cái, một đường kiếm khí bắn ra rơi vào chỗ nào đó trên đường núi!
Sau dó, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi về phía kiếm trận.
Lãnh Thanh Thu sợ giật mình: “Này, anh đừng nộp…”
Một chữ ‘chết’ còn chưa ra khỏi miệng, một cảnh không thể tin nổi diễn ra.
Diệp Bắc Minh bước vào phạm vi kiếm trận, kiếm trận lại không khởi động!
Chỉ có một khả năng, trận này đã bị phá!
“Chẳng lẽ vừa nãy anh ta điểm tay một cái, thì đã phá được kiếm trận này? Làm sao có thể!”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên há hốc cái miệng nhỏ.
Thạch Trung Hổ ánh mắt rực lửa, trong lòng kêu gào: ‘Vãi! Chủ nhân không chỉ y võ song toàn, mà còn tinh thông trận pháp!’
‘Mẹ kiếp, lão nhặt được vật báu rồi!’
Lúc này, phía trước vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi”
Ba người nhanh chóng đi theo.
Trên đường, Diệp Bắc Minh lúc thì đi lúc thì dừng, không ngừng phá trận pháp!
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ầm thầm tìm kiếm, Lưỡng Giới Sơn nguy hiểm trùng trùng với người khác, đúng là như vùng đất bằng!
Lãnh Thanh Thu càng đi càng kinh hồn bạt vía: ‘Trời ơi! Đã trèo mấy chục ngàn mét rồi! Vậy mà không có trận pháp nào kích hoạt, rốt cuộc anh chàng này có lai lịch thế nào?’
Đang suy nghĩ.
Phía trước bỗng vang lên giọng nói tức giận: “Đồ đàn bà đáng chết! Bọn tao đã đuổi theo cô hơn một tháng, bao nhiêu đồng đội đã chết!”
“Bây giờ cho dù cô chủ động giao thứ đó ra, chúng tôi cũng phải lột sống cô!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cô Hạ ở ngay phía trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.