Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1416: Đồng địch áp sát
Ss Tần
25/01/2024
Ông lão Thiên Khiếm hừ nói: “Giang tiền bối, xem ra tên này không muốn quỳ rồi!”
“Thằng ranh này sát hại cháu tôi, còn giết chị gái của sư muội tôi!”
“Tôi với tên súc sinh này có thù không đội trời chung, tôi đây có một đề nghị!”
“Nói!”
Giang Lục U nói một chữ.
Ông lão Thiên Khiếm nhe rằng cười, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh như nhìn con mồi béo bở: “Để Sát Minh bọn tôi ra tay trước bắt tên này lại!”
“Còn về bí mật trên người cậu ta thì chúng ta cùng nhau chia sẻ, thấy sao?”
Giang Lục U suy nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua ba lão già đằng sau ông lão Thiên Khiếm.
"Khí tức này, lẽ nào là Sát Thần của Sát Minh?"
"Ba vị Sát Thần tham chiến, đủ sánh với cảnh giới Đế!"
Có người ra tay, còn mình chỉ việc hưởng thụ thành quả.
Vì thế gật đầu nói: “Có thể nhưng phải giữ lại cái miệng của tên đó cho tôi!”
“Tôi muốn đích thân hôn nát cái miệng của cậu ta!”
“Cảm ơn!”
Ông lão Lạch Trời đáp rồi nhìn qua Bách Lý Tranh Vanh: “Bách Lý tông chủ, ý ông thế nào?”
Bách Lý tông chủ lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi muốn thấy tên phế vật này sống không bằng chết!”
“Thứ hai, tôi muốn biết tất cả bí mật trên người cậu ta!”
“Thứ ba, tôi muốn thanh kiếm trong tay cậu ta!”
“Này...”
Ông lão Thiên Khiếm suy nghĩ một lát.
Ông ta cũng vừa ý thanh kiếm kia.
Nhưng vẫn đành cắn răng nói: “Được, chốt kèo!”
“Ba vị tiền bối, giao cho mọi người đấy!”
Rồi ông ta lùi về sau vài bước.
Sau đó, một luồng sát ý khủng khiếp cuồn cuộn khắp không gian, mấy nghìn cây mai đỏ thẫm gầm đó run rẩy kịch liệt.
“Giết!”
Sát ý ba người tụ lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh như ác quỷ.
Anh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Một con huyết long lao ra.
Đùng đùng đùng.
Dư chấn lan ra, cánh hoa bay lả tả.
“Đi!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự ôm Sở Vị Ương và Sở Sở xoay người chạy sâu vào bên trong Huyết Mai Lâm.
Anh chẳng thèm bận tâm tới việc chiến đấu.
Cho dù anh giết chết ba Sát Thần của Sát Minh.
Thì vẫn còn có vị Thần Đế Giang Lục U kia, càng đừng nhắc tới tông chủ Thiên Đạo Tông và năm vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Hư Thần kia.
Trong tình huống tiểu tháp không thể ra tay thì anh chỉ có cách né chiến.
“Định chạy hả? Đuổi theo cho tôi!”
Ông lão Thiên Khiếm híp mắt.
Nháy mắt ba vị Sát Thần đuổi theo.
Bách Lý Tranh Vanh và Giang Lục U thấy thế cũng giậm chân đuổi theo.
Trong nháy mắt, ở đây chỉ còn lại Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh đỡ đẫn nhìn nhau.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Ừng ực... đúng vậy, chuyện gì thế này?”
“Mặc kệ chúng ta rồi à?”
Bốn người nuốt một ngụm nước miếng, có cảm giác như vừa thoát nạn.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”, Hà Khung không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài Huyết Mai Lâm.
Lâm Mạn Dao và Hoàng Diệp thấy thế cũng bám sát theo sau.
Yến Vũ Linh nhìn thoáng qua hướng Diệp Bắc Minh đi, sau khi suy tư một lát cũng xoay người rời đi.
Một tiếng sau, bốn người mới chạy ra khỏi Huyết Mai Lâm.
Đằng trước có một đám người: “Đứng lại, các người có từng thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi tiến vào Huyết Mai Lâm không?”
Khí tức của người nọ rất đáng sợ, trên ngực còn có biểu tượng của Huyền Thiên Tông.
Khi thấy sắc mặt của bốn người tái mét.
Chứng tỏ rằng bọn họ đã gặp phải chuyện rất đáng sợ ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành cố gắng ăn nói dịu dàng: “Các người chớ sợ, lão phu là Nhậm Kiếm Hành!”
“Là thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, lão phu sẽ không làm tổn thương các cô cậu đâu!”
Lúc này, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ bèn kể hết lại chuyện xảy ra ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành biến sắc: “Người của Thiên Đạo Tông, nhà họ Giang và Sát Minh đều đến à?”
“Nguy rồi, nhóc Diệp gặp nguy hiểm!”
“Trong các cô cậu có ai muốn dẫn đường không? Lão phu sẽ trọng thưởng!”
Ba người Lâm Mạn Dao, Hà Khung và Hoàng Diệp rất do dự: “Chuyện này...”
Tuy rằng Diệp Bắc Minh vừa cứu bọn họ.
Nhưng bảo bọn họ tiến vào Huyết Mai Lâm lần nữa chẳng khác nào đòi mạng bọn họ.
“Tiền bối, bây giờ chúng tôi vô cùng yếu, thật sự không còn sức nào...”
“Đúng vậy, tiền bối ơi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một lát!”
“Chúng tôi đã nói vị trí cho các người rồi, các người tự đi được không?”
Ba người từ chối.
Nhậm Kiếm Hành cũng không ép buộc, chỉ xoay người nhìn về phía Huyết Mai Lâm: “Chúng ta đi thôi, khéo không còn thời gian cứu nhóc Diệp!”
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Yến Vũ Linh chạy tới trước bọn Nhậm Kiếm Hành nói: “Nhậm tiền bối, tôi đồng ý dẫn mọi người đi!”
“Tốt quá, chúng ta đi thôi!”
Nhậm Kiếm Hành mừng rỡ, đi theo Yến Vũ Linh vào sâu trong Huyết Mai Lâm!”
Lâm Mạn Dao hừ nói: “Giả vờ làm người tốt cái gì chứ, tôi thấy cô ta cho rằng người ta là người của Huyền Thiên Tông!”
“Nên mới chạy lên nịnh bợ!”
Hà Khung cười khẩy: “Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, đây không chỉ có mỗi vấn đề dẫn đường đâu!”
“Thằng ranh này sát hại cháu tôi, còn giết chị gái của sư muội tôi!”
“Tôi với tên súc sinh này có thù không đội trời chung, tôi đây có một đề nghị!”
“Nói!”
Giang Lục U nói một chữ.
Ông lão Thiên Khiếm nhe rằng cười, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh như nhìn con mồi béo bở: “Để Sát Minh bọn tôi ra tay trước bắt tên này lại!”
“Còn về bí mật trên người cậu ta thì chúng ta cùng nhau chia sẻ, thấy sao?”
Giang Lục U suy nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua ba lão già đằng sau ông lão Thiên Khiếm.
"Khí tức này, lẽ nào là Sát Thần của Sát Minh?"
"Ba vị Sát Thần tham chiến, đủ sánh với cảnh giới Đế!"
Có người ra tay, còn mình chỉ việc hưởng thụ thành quả.
Vì thế gật đầu nói: “Có thể nhưng phải giữ lại cái miệng của tên đó cho tôi!”
“Tôi muốn đích thân hôn nát cái miệng của cậu ta!”
“Cảm ơn!”
Ông lão Lạch Trời đáp rồi nhìn qua Bách Lý Tranh Vanh: “Bách Lý tông chủ, ý ông thế nào?”
Bách Lý tông chủ lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi muốn thấy tên phế vật này sống không bằng chết!”
“Thứ hai, tôi muốn biết tất cả bí mật trên người cậu ta!”
“Thứ ba, tôi muốn thanh kiếm trong tay cậu ta!”
“Này...”
Ông lão Thiên Khiếm suy nghĩ một lát.
Ông ta cũng vừa ý thanh kiếm kia.
Nhưng vẫn đành cắn răng nói: “Được, chốt kèo!”
“Ba vị tiền bối, giao cho mọi người đấy!”
Rồi ông ta lùi về sau vài bước.
Sau đó, một luồng sát ý khủng khiếp cuồn cuộn khắp không gian, mấy nghìn cây mai đỏ thẫm gầm đó run rẩy kịch liệt.
“Giết!”
Sát ý ba người tụ lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh như ác quỷ.
Anh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Một con huyết long lao ra.
Đùng đùng đùng.
Dư chấn lan ra, cánh hoa bay lả tả.
“Đi!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự ôm Sở Vị Ương và Sở Sở xoay người chạy sâu vào bên trong Huyết Mai Lâm.
Anh chẳng thèm bận tâm tới việc chiến đấu.
Cho dù anh giết chết ba Sát Thần của Sát Minh.
Thì vẫn còn có vị Thần Đế Giang Lục U kia, càng đừng nhắc tới tông chủ Thiên Đạo Tông và năm vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Hư Thần kia.
Trong tình huống tiểu tháp không thể ra tay thì anh chỉ có cách né chiến.
“Định chạy hả? Đuổi theo cho tôi!”
Ông lão Thiên Khiếm híp mắt.
Nháy mắt ba vị Sát Thần đuổi theo.
Bách Lý Tranh Vanh và Giang Lục U thấy thế cũng giậm chân đuổi theo.
Trong nháy mắt, ở đây chỉ còn lại Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh đỡ đẫn nhìn nhau.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Ừng ực... đúng vậy, chuyện gì thế này?”
“Mặc kệ chúng ta rồi à?”
Bốn người nuốt một ngụm nước miếng, có cảm giác như vừa thoát nạn.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”, Hà Khung không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài Huyết Mai Lâm.
Lâm Mạn Dao và Hoàng Diệp thấy thế cũng bám sát theo sau.
Yến Vũ Linh nhìn thoáng qua hướng Diệp Bắc Minh đi, sau khi suy tư một lát cũng xoay người rời đi.
Một tiếng sau, bốn người mới chạy ra khỏi Huyết Mai Lâm.
Đằng trước có một đám người: “Đứng lại, các người có từng thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi tiến vào Huyết Mai Lâm không?”
Khí tức của người nọ rất đáng sợ, trên ngực còn có biểu tượng của Huyền Thiên Tông.
Khi thấy sắc mặt của bốn người tái mét.
Chứng tỏ rằng bọn họ đã gặp phải chuyện rất đáng sợ ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành cố gắng ăn nói dịu dàng: “Các người chớ sợ, lão phu là Nhậm Kiếm Hành!”
“Là thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, lão phu sẽ không làm tổn thương các cô cậu đâu!”
Lúc này, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ bèn kể hết lại chuyện xảy ra ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành biến sắc: “Người của Thiên Đạo Tông, nhà họ Giang và Sát Minh đều đến à?”
“Nguy rồi, nhóc Diệp gặp nguy hiểm!”
“Trong các cô cậu có ai muốn dẫn đường không? Lão phu sẽ trọng thưởng!”
Ba người Lâm Mạn Dao, Hà Khung và Hoàng Diệp rất do dự: “Chuyện này...”
Tuy rằng Diệp Bắc Minh vừa cứu bọn họ.
Nhưng bảo bọn họ tiến vào Huyết Mai Lâm lần nữa chẳng khác nào đòi mạng bọn họ.
“Tiền bối, bây giờ chúng tôi vô cùng yếu, thật sự không còn sức nào...”
“Đúng vậy, tiền bối ơi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một lát!”
“Chúng tôi đã nói vị trí cho các người rồi, các người tự đi được không?”
Ba người từ chối.
Nhậm Kiếm Hành cũng không ép buộc, chỉ xoay người nhìn về phía Huyết Mai Lâm: “Chúng ta đi thôi, khéo không còn thời gian cứu nhóc Diệp!”
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Yến Vũ Linh chạy tới trước bọn Nhậm Kiếm Hành nói: “Nhậm tiền bối, tôi đồng ý dẫn mọi người đi!”
“Tốt quá, chúng ta đi thôi!”
Nhậm Kiếm Hành mừng rỡ, đi theo Yến Vũ Linh vào sâu trong Huyết Mai Lâm!”
Lâm Mạn Dao hừ nói: “Giả vờ làm người tốt cái gì chứ, tôi thấy cô ta cho rằng người ta là người của Huyền Thiên Tông!”
“Nên mới chạy lên nịnh bợ!”
Hà Khung cười khẩy: “Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, đây không chỉ có mỗi vấn đề dẫn đường đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.