Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1415: Đồng địch kéo tới

Ss Tần

25/01/2024

Trịnh Thiên Tứ nhìn cảnh đó mà suýt nữa ghen chết tức tưởi: “Khốn nạn! Oắt con, tao mặc kệ mày là ai!”

“Chết cho tao!”

Anh ta bùng nổ, lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Anh ta ở cảnh giới Động Hư, nhiều hơn Diệp Bắc Minh ba cảnh giới lớn, chẳng phải áp đảo quá rồi sao?

Vừa rồi chẳng qua là do đánh lén mà thôi.

Chỉ một giây, Trịnh Thiên Tứ đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.

Anh ta vung trường kiếm chém đầu Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sững người chưa mày?”

“Nhớ kỹ, kiếp sau đừng...”

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh vung tay lên.

Anh tung ra một quyền.

Ầm!

Trịnh Thiên Tứ nổ tung.

“Vãi đạn!”

“Ối!”

Bốn người đồng đội kinh hãi suýt nữa cắn đầu lưỡi.

Ông Quách sững sờ, trừng to mắt: “Cậu chủ, không... oắt con, mày dám giết cậu chủ!”

“Mẹ kiếp! Mày bảo tao phải bẩm báo thể nào với ông chủ đây hả? Mày chết đi!”

Khí tức cảnh giới Hư Vương sơ kỳ bùng nổ, nháy mắt đổ dồn vào Diệp Bắc Minh.

Anh nâng nắm đấm lên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một con huyết long lao tới.

Gầm gừ!

Ngay khi tiếng rồng ngâm vừa dứt, ông Quách đi đời ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người yên lặng.

Bốn người đồng đội kia sợ vỡ tim, hô hấp ngừng lại.

Cả lũ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh không dời mắt.

“Chúng ta về thôi nhỉ?”

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Vị Ương.

Gương mặt Sở Vị Ương đỏ bừng, hiền dịu gật đầu nói: “Vâng, nghe lời anh”.



“Mấy người bạn này đã cứu tôi, anh Diệp, liệu anh có thể giải độc giúp bọn họ không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được chứ!”

Anh khoác tay, mấy cây ngân châm bay ra.

Chúng đâm vào cơ thể bốn người họ.

Ngay sau đó, bốn người đều phun ra một ngụm máu đen.

Kịch độc đã được giải trong nháy mắt.

Thật đáng sợ.

“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Lâm Mạn Dao, đến từ nhà họ Lâm!”

“Cảm ơn anh Diệp, tôi là Hoàng Diệp, đến từ nhà họ Hoàng!”

“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Hà Khung, là người của nhà họ Hà!”

“Anh Diệp, tôi là là Yến Vũ Linh, là công chúa Yến Quốc!”

Diệp Bắc Minh gật đầu với bốn người họ.

“Hả?”

Bốn người nhướng mày, hơi tức giận.

Cho dù anh đã cứu bọn tôi nhưng cũng không cần dùng thái độ ấy chứ?

Cả những thế lực như Thiên Đạo Tông và Huyền Thiên Tông cũng đều phải nể mặt nhà họ Lâm, nhà họ Hoàng, nhà họ Hà và Yến Quốc vài phần đấy.

Sở Vị Ương nhận thấy bốn người hơi tức giận nên nói lảng sang chuyện khác: “Anh Diệp, nghe nói thú triều sắp tới, chúng ta đi trước chứ?”

Sở Sở cười bảo: “Chị ơi, thú triều là do anh Diệp làm ra đấy!”

“Cái gì? Thú triều là tác phẩm của anh à?”

Cả bọn biến sắc.

Hà Khung mỉm cười bảo: “Cô gái này thật là, cô đùa quá lố rồi đấy!”

“Thú triều do hàng trăm nghìn con yêu thú tạo thành cho dù là Thiên Đạo Tông hay Huyền Thiên Tông cũng không làm ra được đâu!”

“Chỉ là”.

Hoàng Diệp gật đầu nói: “Tuy anh Diệp có chút mánh khóe nhưng sao có thể khống chế thú triều hàng trăm nghìn yêu thú chứ?”

Lâm Mạn Dao cười nói: “Không giải thích sao?”

Chỉ có Yến Vũ Linh đăm chiêu nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mặc kệ bốn người họ: “Cô Sở, Sở Sở, chúng ta rời khỏi đây trước!”

Anh vừa định nhấc chân rời đi.



Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Định chạy à? Lẽ nào cậu không biết nơi này rất thích hợp làm mồ chôn của mình sao?”

Dứt lời, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An tới.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm.

Ba bóng đen xuất hiện đằng sau hai người họ.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cẩn thận đó, cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!”

Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.

“Ha ha ha ha! Không ngờ rằng người của Sát Minh cũng thò mũi vào đấy?”

Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Súc sinh, xem ra không chỉ có bổn tông chủ muốn mạng của cậu!”

Sau đó.

Một người đàn ông trung niên bước tới, đằng sau là năm ông lão lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.

Ngay khi thấy người đàn ông trung niên kia.

Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh biến sắc!

“Tông chủ của Thiên Đạo Tông hả?”

“Chuyện gì thế này?”

Người vừa tới chính là Bách Lý Tranh Vanh.

“Tốc độ của Bách Lý tông chủ cũng nhanh thật đấy, nhưng mà mạng của tên nghiệt súc ấy phải thuộc về Giang Lục U tôi!”

Giọng nói thứ ba vang lên.

Giang Lục U hung tợn xuất hiện, tròng mắt mở to tràn đầy sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Giang Lục U hét to: “Súc sinh kia, quỳ xuống!”

Một luồng khí tức hủy thiên diệt địa giáng xuống.

Phù phù! Phù phù! Phù phù! Phù phù!

Diệp Bắc Minh hờ hững.

Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh bị ép quỳ xuống đất.

“Cảnh giới Đế! Là khí tức của cảnh giới Đế!”

Hà Khung trừng mắt suýt nữa lòi tròng ra ngoài.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Hoàng Diệp run người.

Lâm Mạn Dao sợ suýt nữa bật khóc: “Thằng nhóc kia là ai thế? Sao cậu ta lại đắc tội với nhiều người khủng vậy chứ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook