Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1949: Dưới Đạo Quân, tôi vô địch
Ss Tần
14/05/2024
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Sao lại thương cảm đến vậy.
Anh không lấy đồ mà đại trưởng lão đưa.
Ngược lại hỏi Tề Vạn Hạc một câu: “Đại trưởng lão, ông đoán xem, tại sao tôi lại không giết đám người đó mà thả chúng đi!”
Tề Vạn Hạc ngây ra, sau đó nói: “Để lại đường lui cho mình!”
“Cậu lo lắng đắc tội những gia tộc lớn phía sau đám người đó, thế nên mới tha cho chúng một mạng?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại trưởng lão, xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm!”
“Là sao?”
Tề Vạn Hạc nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đối với võ giả mà nói, mất đi đan điền không khác gì đã chết!”
“Hận thù đã không thể hòa giải được nữa! Tôi giữ lại một mạng cho bọn chúng, là muốn chúng quay về truyền tin!”
Tề Vạn Hạc sửng sốt: “Ý của cậu là...”
Diệp Bắc Minh cười thâm sâu nói: “Thứ nhất, nói cho toàn bộ thế giới Bản Nguyên biết, chỉ cần Diệp Bắc Minh này ở đây một ngày thì không ai có thể động vào Dị Hỏa Tông!”
“Thứ hai, Sở Nguyên Bá vốn dĩ là kẻ thù của tôi!”
“Tôi muốn xem xem phản ứng nhà họ Sở trước, nếu họ không ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, vậy thì mọi việc đều dễ nói!”
“Nếu như ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, tôi cũng không ngại tiêu diệt luôn nhà họ Sở!”
Rầm!
Lời này nói ra, toàn bộ Thiên Hỏa đảo đều chấn động.
Nha Nha che miệng kinh hãi.
“Cậu!”
Tề Vạn Hạc hít sâu một hơi, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nhóc Diệp, cậu... cậu có biết nhà họ Sở khủng bố cỡ nào không?”
“The tôi được biết, nhà họ Sở có ít nhất mười mấy cảnh giới Đạo Quân trấn giữ! Là Đạo Quân đó!”
“Đạo Quân?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới cảnh giới Đạo Quân thì tôi là vô địch!”
“Trên Đạo Tổ, nếu như tôi liều mạng, ít nhất nắm chắc 50% có thể giết chết!”
Khi Diệp Bắc Minh bị nhốt trong khe nứt không gian, anh đã không phân thắng bại với Kim Sí Đại Bằng, đối phương có lẽ ở cảnh giới Đạo Tổ!
“Trời ơi...”
Tề Vạn Hạc kích động đến run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Cảnh giới Thần Quân, cảnh giới Nhập Đạo, Ngộ Đạo, Hợp Đạo, Đạo Quân, Đạo Tổ!
Diệp Bắc Minh lại có thể có 50% thắng khi đánh với cảnh giới Đạo Tổ.
Thật là nghịch thiên.
“Nhóc Diệp, cậu nói thật ư?”, Tề Vạn Hạc muốn mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cơ thể run rẩy.
Căn bản không thể bình tâm.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là thật!”
“Tốt!”
Tề Vạn Hạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, bước lên nắm chặt cổ tay Diệp Bắc Minh: “Cậu...cậu Diệp, từ bây giờ Dị Hỏa Tông cùng cậu tồn vong!”
“Những thứ này cậu cứ cầm lấy đi, nếu đến cả cậu cũng không cứu được Dị Hỏa Tông thì có lẽ, Dị Hỏa Tông sẽ thật sự diệt vong!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.
Anh cầm lấy danh sách các loại dị hỏa và thuật không chế hỏa tâm, từ chối nhẫn trữ vật.
“Đại trưởng lão, nhẫn trữ vật ông cứ giữ lại đi. Tài nguyên bên trong sẽ cần dùng để sau này chiêu mộ đệ tử!”
Tề Vạn Hạc cảm động nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó cất nhẫn trữ vật đi.
Phịch!
Ông ta quỳ xuống hướng đại điện Dị Hỏa Tông: “Tổ tiên các đời của Dị Hỏa Tông trên trời có linh thiêng, Dị Hỏa Tông ta được cứu rồi!”
...
Nhà họ Sở.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, một lão giả và một thanh niên trẻ đang nói chuyện vui vẻ.
Người thanh niên này chính là Sở Nguyên Bá.
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta, Sở Hồng.
Lão giả chính là sư phụ của Sở Nguyên Bá, Độc Cô Thương.
“Sư phụ, lần này người đến thế giới Bản Nguyên, ở thêm vài ngày đi?”, vẻ mặt Sở Nguyên Bá cung kính: “Từ khi trở thành đệ tử của người, con vẫn chưa hiếu thuận người thật tốt!”
“Nhiều năm như vậy rồi, sư phụ tung tích bất định, mãi mới đến nhà họ Sở một chuyến!”
Sắc mặt Độc Cô Thương hồng nhuận, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhiều nhất là nửa tháng, sau nửa tháng vi sư còn việc quan trọng cần xử lý!”
“Có điều con đừng lo, nửa tháng này vi sư sẽ giành thời gian chỉ dạy cho con!”
“Nếu không có gì xảy ra, có lẽ con sẽ từ cảnh giới Ngộ Đạo tiến vào Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Cảm ơn! Con cảm ơn sư phụ!”
Sở Nguyên Bá hưng phấn đứng bật dậy, hướng về phía Độc Cô Thương gập người cúi đầu 90 độ.
Độc Cô Thương tùy ý giơ tay: “Đừng vui mừng quá sớm, con đường tu hành vẫn còn dài lắm!”
“Con cũng đã 2500 tuổi rồi, tiến vào cảnh giới Hợp Đạo hẳn sẽ nằm trong top 200 của bảng Thiên Giai!”
“Nếu như 500 năm có thể tiến vào top 10, con mới có hi vọng tiến vào cảnh giới Đạo Quân!”
“Nếu không e rằng cả đời sẽ chỉ dậm chân tại cảnh giới Hợp Đạo mà thôi!”
Độc Cô Thương lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ trước!”
Nhìn bóng lưng sư phụ mình, ánh mắt Sở Nguyên Bá trở nên nghiêm trọng.
Giữa cảnh giới Hợp Đạo và Đạo quân có một lạch trời.
Lạch trời này chính là 3000 tuổi.
Những người ở thế giới Bản Nguyên, trước 3000 tuổi mà không tiến vào được cảnh giới Đạo Quân, thì cả đời sẽ không có cơ hội bước vào nữa.
“Nguyên Bá, thời gian của con không còn nhiều nữa!”
Sắc mặt Sở Hồng ngưng trọng.
Sở Nguyên Bá nặng nề gật đầu: “Cha, con biết rõ!”
“Chỉ cần lần này chúng ta đoạt được Dị Hỏa Tông, con trai có thể có được thuật khống chế lửa!”
Hắn giơ bàn tay lên.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.
“Thái Dương Chân Hoả của con mặc dù không bằng dị hỏa, nhưng cũng đủ để vô địch trong đám đồng cảnh giới!”
“Chỉ cần sư phụ giúp con tiến vào cảnh giới Hợp Đạo, con chắc chắn có thể lọt vào top 100 bảng Thiên Giai!”
“Tốt!”
Sở Hồng khen ngợi một câu, sau đó cau mày: “Không biết tình hình ở đảo Dị Hỏa sao rồi...”
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên nhếch nhác xông vào đại điện.
“Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
“Cổ Nhạc?”
Sở Hồng cau mày, không vui nói: “Không phải bảo ông đi đánh chiếm đảo Thiên Hỏa sao? Tại sao ông vẫn còn ở đây?”
“Hôm nay không phải là ngày cuối cùng à? Tình hình Dị Hỏa Tông ra sao? Chiếm được chưa?”
“Ông vừa nói xảy ra chuyện? Là chuyện gì? Lẽ nào có biến?”
Cổ Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã trở lại!”
“Cái gì Diệp Bắc Minh?”
Sở Hồng nhíu chặt lông mày, không có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Đột nhiên.
Một giọng nói kinh hãi từ bên cạnh vang lên.
“Ông nói ai? Diệp Bắc Minh? Sao có thể chứ?”
Sở Nguyên Bá đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bên dưới bởi vì hắn ta quá kích động mà nổ tung, biến thành bột phấn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tóm lấy cổ Cổ Nhạc hỏi: “Nói lại lẫn nữa, ông vừa nhắc đến ai?”
Một cỗ khí ngột ngạt ập tới.
“Diệp...Diệp Bắc Minh... người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước...”
“Diệp Bắc Minh nói, mấy ngày nữa hắn ta nhất định sẽ đến nhà họ Sở, lấy mạng công tử Nguyên Bá!”
“Không thể nào!”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên, ném Cổ Nhạc ra ngoài.
Cổ Nhạc đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta quỳ trên mặt đất, bò tới và điên cuồng dập đầu: “Sở công tử... xin lỗi, đây không phải là tôi nói, mà là Diệp Bắc Minh kia...”
Bịch bịch bịch!
Sở Hồng phát hiện Sở Nguyên Bá rất căng thẳng.
Đứa con thiên tài của ông ta, lúc này mồ hôi như mưa.
Một tay vậy mà lại khẽ run.
Sở Hồng cảm thấy kì lạ hỏi: “Nguyên Bá, sao vậy?”
Sở Nguyên Bá quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Sở Hồng, giọng run run: “Cha... thằng chó đó. Nó chưa chết!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Sở Hồng nghi ngờ hỏi.
Sở Nguyên Bá không giấu diếm, kể lại mọi chuyện xảy ra 100 năm trước.
“Cái gì? Thằng nhóc đó 100 năm trước đã một mình giết chết 10 người cảnh giới Hợp Đạo?”
Mí mắt Sở Hồng giật giật, hít một hơi lạnh: “Ta biết rồi, hèn chi gia tộc bỗng nhiên mất đi mười mấy cung phụng cảnh giới Hợp Đạo!”
“Thì ra con mẹ nó, là do mày dẫn ra ngoài! Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm cho tao biết!”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá tái nhợt, lắc đầu: “Cha... con tưởng rằng thằng đó đã chết rồi!”
“Nó bị hư không nuốt chửng, làm sao có thể sống sót trở về chứ!”
Cơ thể hắn ta không ngừng run rẩy.
Trận chiến trăm năm trước vẫn còn khiến hắn kinh hãi.
Giây tiếp theo.
Cổ Nhạc đang quỳ dưới đất bỗng hét lên: “A...”
Cúi đầu nhìn xuống.
Mặt Cổ Nhạc đỏ bừng, mạch máu toàn thân nổi lên, con ngươi như nứt ra.
“Cẩn thận!”
Sở Hồng gầm lên.
Nắm lấy vai Sở Nguyên Bá, nhanh chóng lùi lại.
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long từ trong cơ thể Cổ Nhạc lao ra.
Bùm!
Toàn bộ đại điện nổ tung, âm thanh kinh hãi của Sở Nguyên Bá từ trong đám khói bụi vang lên: “Là hắn... khí tức của hắn ta! Hắn ta đã thật sự trở lại rồi...”
Sao lại thương cảm đến vậy.
Anh không lấy đồ mà đại trưởng lão đưa.
Ngược lại hỏi Tề Vạn Hạc một câu: “Đại trưởng lão, ông đoán xem, tại sao tôi lại không giết đám người đó mà thả chúng đi!”
Tề Vạn Hạc ngây ra, sau đó nói: “Để lại đường lui cho mình!”
“Cậu lo lắng đắc tội những gia tộc lớn phía sau đám người đó, thế nên mới tha cho chúng một mạng?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại trưởng lão, xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm!”
“Là sao?”
Tề Vạn Hạc nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đối với võ giả mà nói, mất đi đan điền không khác gì đã chết!”
“Hận thù đã không thể hòa giải được nữa! Tôi giữ lại một mạng cho bọn chúng, là muốn chúng quay về truyền tin!”
Tề Vạn Hạc sửng sốt: “Ý của cậu là...”
Diệp Bắc Minh cười thâm sâu nói: “Thứ nhất, nói cho toàn bộ thế giới Bản Nguyên biết, chỉ cần Diệp Bắc Minh này ở đây một ngày thì không ai có thể động vào Dị Hỏa Tông!”
“Thứ hai, Sở Nguyên Bá vốn dĩ là kẻ thù của tôi!”
“Tôi muốn xem xem phản ứng nhà họ Sở trước, nếu họ không ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, vậy thì mọi việc đều dễ nói!”
“Nếu như ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, tôi cũng không ngại tiêu diệt luôn nhà họ Sở!”
Rầm!
Lời này nói ra, toàn bộ Thiên Hỏa đảo đều chấn động.
Nha Nha che miệng kinh hãi.
“Cậu!”
Tề Vạn Hạc hít sâu một hơi, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nhóc Diệp, cậu... cậu có biết nhà họ Sở khủng bố cỡ nào không?”
“The tôi được biết, nhà họ Sở có ít nhất mười mấy cảnh giới Đạo Quân trấn giữ! Là Đạo Quân đó!”
“Đạo Quân?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới cảnh giới Đạo Quân thì tôi là vô địch!”
“Trên Đạo Tổ, nếu như tôi liều mạng, ít nhất nắm chắc 50% có thể giết chết!”
Khi Diệp Bắc Minh bị nhốt trong khe nứt không gian, anh đã không phân thắng bại với Kim Sí Đại Bằng, đối phương có lẽ ở cảnh giới Đạo Tổ!
“Trời ơi...”
Tề Vạn Hạc kích động đến run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Cảnh giới Thần Quân, cảnh giới Nhập Đạo, Ngộ Đạo, Hợp Đạo, Đạo Quân, Đạo Tổ!
Diệp Bắc Minh lại có thể có 50% thắng khi đánh với cảnh giới Đạo Tổ.
Thật là nghịch thiên.
“Nhóc Diệp, cậu nói thật ư?”, Tề Vạn Hạc muốn mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cơ thể run rẩy.
Căn bản không thể bình tâm.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là thật!”
“Tốt!”
Tề Vạn Hạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, bước lên nắm chặt cổ tay Diệp Bắc Minh: “Cậu...cậu Diệp, từ bây giờ Dị Hỏa Tông cùng cậu tồn vong!”
“Những thứ này cậu cứ cầm lấy đi, nếu đến cả cậu cũng không cứu được Dị Hỏa Tông thì có lẽ, Dị Hỏa Tông sẽ thật sự diệt vong!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.
Anh cầm lấy danh sách các loại dị hỏa và thuật không chế hỏa tâm, từ chối nhẫn trữ vật.
“Đại trưởng lão, nhẫn trữ vật ông cứ giữ lại đi. Tài nguyên bên trong sẽ cần dùng để sau này chiêu mộ đệ tử!”
Tề Vạn Hạc cảm động nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó cất nhẫn trữ vật đi.
Phịch!
Ông ta quỳ xuống hướng đại điện Dị Hỏa Tông: “Tổ tiên các đời của Dị Hỏa Tông trên trời có linh thiêng, Dị Hỏa Tông ta được cứu rồi!”
...
Nhà họ Sở.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, một lão giả và một thanh niên trẻ đang nói chuyện vui vẻ.
Người thanh niên này chính là Sở Nguyên Bá.
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta, Sở Hồng.
Lão giả chính là sư phụ của Sở Nguyên Bá, Độc Cô Thương.
“Sư phụ, lần này người đến thế giới Bản Nguyên, ở thêm vài ngày đi?”, vẻ mặt Sở Nguyên Bá cung kính: “Từ khi trở thành đệ tử của người, con vẫn chưa hiếu thuận người thật tốt!”
“Nhiều năm như vậy rồi, sư phụ tung tích bất định, mãi mới đến nhà họ Sở một chuyến!”
Sắc mặt Độc Cô Thương hồng nhuận, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhiều nhất là nửa tháng, sau nửa tháng vi sư còn việc quan trọng cần xử lý!”
“Có điều con đừng lo, nửa tháng này vi sư sẽ giành thời gian chỉ dạy cho con!”
“Nếu không có gì xảy ra, có lẽ con sẽ từ cảnh giới Ngộ Đạo tiến vào Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Cảm ơn! Con cảm ơn sư phụ!”
Sở Nguyên Bá hưng phấn đứng bật dậy, hướng về phía Độc Cô Thương gập người cúi đầu 90 độ.
Độc Cô Thương tùy ý giơ tay: “Đừng vui mừng quá sớm, con đường tu hành vẫn còn dài lắm!”
“Con cũng đã 2500 tuổi rồi, tiến vào cảnh giới Hợp Đạo hẳn sẽ nằm trong top 200 của bảng Thiên Giai!”
“Nếu như 500 năm có thể tiến vào top 10, con mới có hi vọng tiến vào cảnh giới Đạo Quân!”
“Nếu không e rằng cả đời sẽ chỉ dậm chân tại cảnh giới Hợp Đạo mà thôi!”
Độc Cô Thương lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ trước!”
Nhìn bóng lưng sư phụ mình, ánh mắt Sở Nguyên Bá trở nên nghiêm trọng.
Giữa cảnh giới Hợp Đạo và Đạo quân có một lạch trời.
Lạch trời này chính là 3000 tuổi.
Những người ở thế giới Bản Nguyên, trước 3000 tuổi mà không tiến vào được cảnh giới Đạo Quân, thì cả đời sẽ không có cơ hội bước vào nữa.
“Nguyên Bá, thời gian của con không còn nhiều nữa!”
Sắc mặt Sở Hồng ngưng trọng.
Sở Nguyên Bá nặng nề gật đầu: “Cha, con biết rõ!”
“Chỉ cần lần này chúng ta đoạt được Dị Hỏa Tông, con trai có thể có được thuật khống chế lửa!”
Hắn giơ bàn tay lên.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.
“Thái Dương Chân Hoả của con mặc dù không bằng dị hỏa, nhưng cũng đủ để vô địch trong đám đồng cảnh giới!”
“Chỉ cần sư phụ giúp con tiến vào cảnh giới Hợp Đạo, con chắc chắn có thể lọt vào top 100 bảng Thiên Giai!”
“Tốt!”
Sở Hồng khen ngợi một câu, sau đó cau mày: “Không biết tình hình ở đảo Dị Hỏa sao rồi...”
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên nhếch nhác xông vào đại điện.
“Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
“Cổ Nhạc?”
Sở Hồng cau mày, không vui nói: “Không phải bảo ông đi đánh chiếm đảo Thiên Hỏa sao? Tại sao ông vẫn còn ở đây?”
“Hôm nay không phải là ngày cuối cùng à? Tình hình Dị Hỏa Tông ra sao? Chiếm được chưa?”
“Ông vừa nói xảy ra chuyện? Là chuyện gì? Lẽ nào có biến?”
Cổ Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã trở lại!”
“Cái gì Diệp Bắc Minh?”
Sở Hồng nhíu chặt lông mày, không có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Đột nhiên.
Một giọng nói kinh hãi từ bên cạnh vang lên.
“Ông nói ai? Diệp Bắc Minh? Sao có thể chứ?”
Sở Nguyên Bá đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bên dưới bởi vì hắn ta quá kích động mà nổ tung, biến thành bột phấn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tóm lấy cổ Cổ Nhạc hỏi: “Nói lại lẫn nữa, ông vừa nhắc đến ai?”
Một cỗ khí ngột ngạt ập tới.
“Diệp...Diệp Bắc Minh... người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước...”
“Diệp Bắc Minh nói, mấy ngày nữa hắn ta nhất định sẽ đến nhà họ Sở, lấy mạng công tử Nguyên Bá!”
“Không thể nào!”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên, ném Cổ Nhạc ra ngoài.
Cổ Nhạc đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta quỳ trên mặt đất, bò tới và điên cuồng dập đầu: “Sở công tử... xin lỗi, đây không phải là tôi nói, mà là Diệp Bắc Minh kia...”
Bịch bịch bịch!
Sở Hồng phát hiện Sở Nguyên Bá rất căng thẳng.
Đứa con thiên tài của ông ta, lúc này mồ hôi như mưa.
Một tay vậy mà lại khẽ run.
Sở Hồng cảm thấy kì lạ hỏi: “Nguyên Bá, sao vậy?”
Sở Nguyên Bá quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Sở Hồng, giọng run run: “Cha... thằng chó đó. Nó chưa chết!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Sở Hồng nghi ngờ hỏi.
Sở Nguyên Bá không giấu diếm, kể lại mọi chuyện xảy ra 100 năm trước.
“Cái gì? Thằng nhóc đó 100 năm trước đã một mình giết chết 10 người cảnh giới Hợp Đạo?”
Mí mắt Sở Hồng giật giật, hít một hơi lạnh: “Ta biết rồi, hèn chi gia tộc bỗng nhiên mất đi mười mấy cung phụng cảnh giới Hợp Đạo!”
“Thì ra con mẹ nó, là do mày dẫn ra ngoài! Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm cho tao biết!”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá tái nhợt, lắc đầu: “Cha... con tưởng rằng thằng đó đã chết rồi!”
“Nó bị hư không nuốt chửng, làm sao có thể sống sót trở về chứ!”
Cơ thể hắn ta không ngừng run rẩy.
Trận chiến trăm năm trước vẫn còn khiến hắn kinh hãi.
Giây tiếp theo.
Cổ Nhạc đang quỳ dưới đất bỗng hét lên: “A...”
Cúi đầu nhìn xuống.
Mặt Cổ Nhạc đỏ bừng, mạch máu toàn thân nổi lên, con ngươi như nứt ra.
“Cẩn thận!”
Sở Hồng gầm lên.
Nắm lấy vai Sở Nguyên Bá, nhanh chóng lùi lại.
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long từ trong cơ thể Cổ Nhạc lao ra.
Bùm!
Toàn bộ đại điện nổ tung, âm thanh kinh hãi của Sở Nguyên Bá từ trong đám khói bụi vang lên: “Là hắn... khí tức của hắn ta! Hắn ta đã thật sự trở lại rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.