Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1590: Ép Diệp Bắc Minh ra khỏi hang

Ss Tần

08/03/2024

...

Cùng lúc đó, trong hang động ở đại lục Ngũ Hành.

Diệp Bắc Minh đã gần như hồi phục hoàn toàn, anh ngẩng đầu lên nhìn con rồng đen ở bên ngoài: “Không thể cứ tiếp tục như thế này được, Tiểu Tháp, ông có cách gì đánh lại bọn chúng không?”

“Hiện tại tôi không phải là đối thủ của hai con rồng đen này, nếu như có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở đây thì tốt!”

“Ít ra còn có sức đánh với bọn chúng một trận!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, thực ra vẫn còn một cách!”

“Ồ? Cách gì?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên, lập tức hỏi lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, cậu đừng quên trong tay cậu có một đoạn xương Chí Tôn!”

“Hơn nữa, nó còn là một đoạn xương tay hoàn chỉnh!”

“Chỉ cần cậu dung hợp nó thì con rồng đen này không phải là đối thủ của cậu!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Làm luôn bây giờ ư?”

“Tôi chỉ dung hợp một đoạn xương Chí Tôn ngắn thôi cũng đã mất tới nửa năm, nguyên cả một cánh tay thế này chắc có nhanh cũng phải bốn, năm năm mới dung hợp được ấy chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chuyện này thì cậu không cần phải lo, cậu đã dung hợp xương Chí Tôn một lần rồi!”

“Lần này dung hợp toàn bộ cánh tay sẽ xong nhanh thôi!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút, xem ra cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Anh liếc nhìn bên ngoài, người tu võ tụ tập dưới chân núi tuyết càng ngày càng đông.

Anh nói cho Nguyễn Thanh Từ biết dự định của mình: “Cô Nguyễn, tôi muốn dung hợp xương Chí Tôn nhưng hiện tại ở đây có quá đông người!”

“Để tránh những rắc rối không cần thiết, tôi muốn tạm thời phong tỏa cửa hang!”

Nguyễn Thanh Từ gật đầu: “Được!”

Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, khắc lên cửa hang mấy phù văn.

Sau đó, anh lăn thêm một tảng đá to ra bịt kín cửa hang lại.



Trong đám đông, Hầu Tử giật mình: “Ôi trời… Sao anh Diệp lại bịt cửa hang lại vậy?”

“Chẳng lẽ hai người họ định động phòng thật sao?”

“Cậu ngậm miệng lại đi!”

Ánh mắt của ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình gần như có thể giết người!

Cùng lúc này.

Trước màn hình thủy tinh, Cừu Kiêu nhìn thấy cảnh này xong lập tức nổi điên, quát lên: “Cậu ta đang làm gì vậy? Đù!”

“Tại sao cậu ta lại bịt cửa hang lại? Cậu ta muốn làm gì?”

“Lẽ nào tên ranh này biết mình chết chắc rồi nên bất chấp tất cả, định ra tay với Thanh Từ...”

Nghĩ đến đây.

Cừu Kiêu không thể nín nhịn nổi nữa: “Mở đại lục Ngũ Hành ra cho tôi, tôi muốn vào đó!”

Giang Nhiên kéo anh ta lại, nói vội: “Cừu Kiêu anh bình tĩnh chút đi!”

“Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Đó là vị hôn thê của tôi!”, Cừu Kiêu gào lên.

Nếu như Nguyễn Thanh Từ xấu xí thì thôi, cùng lắm thì thay một người phụ nữ khác!

Nhưng.

Nguyễn Thanh Từ thật sự rất đẹp!

Đẹp đến mức làm người ta ngạt thở!

Cho nên, khi nhà họ Nguyễn ngỏ ý thông gia với nhà họ Cừu, Cừu Kiêu nhìn thấy dung nhan của Nguyễn Thanh Từ trong lưu ảnh thạch xong lập tức đồng ý ngay!

Hiện tại, anh ta lại phải trơ mắt nhìn cô gái mình thích ở chung một phòng với người đàn ông khác!

Thử hỏi làm sao Cừu Kiêu chịu đựng được?

“Giết! Giết! Giết, tôi muốn giết cậu ta!”, Cừu Kiêu lẩm bẩm luôn miệng.



Giang Nhiên buông Cừu Kiêu ra, lạnh lùng nói: “Anh nhìn lại dáng vẻ của mình đi, vì một người phụ nữ mà anh thành ra như vậy thì sao có thể làm nên nghiệp lớn được!”

“Anh muốn tới đại lục Ngũ Hành chứ gì? Vậy anh đi đi, tôi không ngăn cản anh nữa!”

“Nhưng anh phải ghi nhớ ước định giữa các đại tông môn!”

“Nếu như anh làm trái với quy định, đi vào trong đại lục Ngũ Hành thì anh không cần tôi phải nói cho anh biết kết cục của anh sẽ là gì đâu đúng không?”

“Dù cho cô ta có đẹp đến đâu nhưng anh sẵn sàng chôn vùi tiền đồ của bản thân chỉ vì một người phụ nữ thôi ư?”

Giang Nhiên nói xong, quả nhiên Cừu Kiêu tỉnh táo lại!

Dù Nguyễn Thanh Từ rất đẹp nhưng vì cô ấy mà chôn vùi tiền đồ của mình thì đúng là thua thiệt!

Hơn nữa, chưa biết chừng Nguyễn Thanh Từ đã bị Diệp Bắc Minh...

Vì một món đồ rách nát mà chôn vùi tiền đồ của mình thì lại càng lỗ vốn!

Lúc này, Cừu Kiêu chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là bắt Diệp Bắc Minh phải chết!

“Có cách nào làm cậu ta chết không? Hay có cách nào lập tức truyền tống người ở trong đại lục Ngũ Hành ra đây không?”, Cừu Kiêu bước tới trước mặt Trần Vạn Lê, túm cổ ông ta.

Trần Vạn Lê khóc không ra nước mắt!

Ông ta run lẩy bẩy giải thích: “Sư huynh Cừu Kiêu, đại lục Ngũ Hành sẽ mở trong vòng một tháng, không thể kết thúc sớm hơn được!”

“Hiện tại, Diệp Bắc Minh trốn vào trong hang, rồng đen không dám vào trong đó...”

“Vậy chỉ có một cách, đó là ép cậu ta ra ngoài!”

Ánh mắt Cừu Kiêu u ám: “Phải làm sao mới có thể ép cậu ta ra ngoài?”

Trần Vạn Lê ngẫm nghĩ một chút, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Tôi nhớ ra rồi! Diệp Bắc Minh có rất nhiều đồng đội cùng nhau tới đại lục Ngũ Hành!”

“Tôi sẽ bảo người ở trong đó bắt đồng đội của Diệp Bắc Minh lại, tôi không tin cậu ta lại không chịu ra ngoài!”

“Vậy ông còn chờ gì nữa?”

Cừu Kiêu thẳng tay ném Trần Vạn Lê đi.

Trần Vạn Lê lăn mấy vòng dưới đất rồi nhanh chóng đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook