Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1591: Ép Diệp Bắc Minh rời khỏi hang động!

Ss Tần

08/03/2024

Ông ta lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc rồi nuốt vào, sau đó lại lấy ra một miếng ngọc bội truyền âm: "Trương Vân Phi, Từ Ngạo! Hai người lập tức đi bắt tất cả những người có liên quan đến Diệp Bắc Minh!"

"Buộc cậu ta phải rời khỏi hang động kia!"

"Nếu như cậu ta không ra thì hãy giết chết tất cả những người có quan hệ với cậu ta!"

Dưới ngọn núi tuyết, Trương Vân Phi và Từ Ngạo đều sửng sốt khi nhận được tin tức.

Hai người không hiểu tại sao Trần Vạn Lê lại đột nhiên tức giận như vậy!

Hai người còn hỏi một câu: "Thần sử Trần, ông chắc chắn chứ?"

Trần Vạn Lê nổi giận đùng đùng, trút hết cơn phẫn nộ lên hai người: "Đệt! Ông đây giống như đang đùa giỡn với các người sao?"

"Cho các người một giờ, nếu như các người không làm được!"

"Các người hãy đi chết cùng Diệp Bắc Minh đi!"

Giọng nói biến mất, liên lạc bị cắt đứt!

Đôi mắt của Trương Vân Phi và Từ Ngạo lập tức đỏ bừng!

Ánh mắt tối sầm lại, mang theo sát ý lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình: "Cùng nhau tấn công, bắt hết bọn họ!"

Hai người đột nhiên gây khó dễ, khí tức của cảnh giới Chân Thần đỉnh phong bùng nổ.

Những người tu võ gần đó giật mình, vội vàng lui về phía sau.

Hai luồng sát ý lạnh như băng phong tỏa bốn người Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình!

"Các người định làm gì?"

Hầu Tử nhanh chóng phản ứng lại, đứng ngăn trước mặt ba người phụ nữ.

Xoẹt!

Trương Vân Phi trực tiếp ném cây thương dài ra, Hầu Tử căn bản không kịp tránh né!

Xuyên qua ngực và đóng đinh xuống đất!

Chu Nhược Giai và những người khác thấy vậy kêu lên một tiếng, vừa định ra tay giúp đỡ!



Từ Ngạo ném ba sợi xích sắt ra, như giao long quấn lấy nhau!

Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình trong nháy mắt bị khống chế!

"Làm sao bây giờ?", Trương Vân Phi nói.

Hai mắt Từ Ngạo đỏ lên: "Anh không nghe được Trần Vạn Lê nói sao? Nếu như Diệp Bắc Minh không rời khỏi hang động kia!"

"Thì chúng ta sẽ phải chết cùng anh ta!"

"Hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất!"

Vừa dứt lời, Từ Ngạo giơ tay lên nắm lấy ba sợi dây xích!

Một bước bay lên không trung, hướng về phía hang động hét lớn: "Diệp Bắc Minh, tôi biết anh có thể nghe được giọng nói của tôi!"

"Tôi cho anh thời gian một trăm hơi thở, nếu như anh không cút ra khỏi hang động này!"

"Tôi bảo đảm không chỉ ba người phụ nữ của anh chết vì nhục nhã, mà ngay cả anh em của anh cũng sẽ chết vô cùng thê thảm!"

"Một, hai, ba..."

Từ Ngạo bắt đầu đếm.

Bên trong hang động, sắc mặt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chuẩn bị mở cửa đá đi ra ngoài.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cho dù bây giờ cậu đi ra ngoài có thể cứu được bọn họ thì cũng không phải đối thủ của hai con hắc long liên thủ kia đâu!"

"Chẳng lẽ muốn thấy Nhược Giai và đám người Hầu Tử chết thảm sao?", Diệp Bắc Minh nắm chặt quả đấm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút: "Trước tiên đừng suy xét nhiều như vậy, cứ dung hợp xương Chí Tôn trước rồi nói sau!"

"Nếu bọn họ thực sự giết người, bổn tháp bảo đảm sẽ ra tay!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý.

Ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp bắt đầu dung hợp xương Chí Tôn!

"Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!"

Một trăm hơi thở trôi qua nhưng cửa hang vẫn không hề có động tĩnh gì.



Sắc mặt Trương Vân Phi trở nên khó coi: "Đệt! Anh thực sự cho rằng tôi không dám giết người sao?"

Giơ tay lên tung chiêu, cây thương dài đang ghim Hầu Tử rơi vào lòng bàn tay của Trương Vân Phi!

"Trước tiên giết chết anh em của anh, để xem anh có phản ứng hay không!"

Hầu Tử căn bản không sợ hãi, bật cười thành tiếng nói: "Hahahaha, anh Diệp, bên ngoài rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ra ngoài!"

"Nếu như tên này giết tôi thì sau này anh có thể báo thù cho anh em là được!"

"Đến đây, Vương Khinh Hậu tôi không sợ chết!"

"Tự tìm cái chết!"

Vẻ mặt Trương Vân Phi đầy giận dữ, cổ tay run rẩy, chuẩn bị giết chết Hầu Tử!

Đột nhiên, Từ Ngạo ngăn cản nói: "Chờ một chút!"

"Sao vậy?"

Trương Vân Phi dừng lại, hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn về phía Từ Ngạo.

Vẻ mặt Từ Ngạo đầy nham hiểm: "Đừng giết thằng nhóc này vội, còn có ích với tôi!"

"Ồ?"

Trương Vân Phi nghi hoặc nhìn anh ta.

Chỉ thấy Từ Ngạo khoát tay, bốn viên thuốc màu đỏ lần lượt xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, chúng phóng ra và rơi vào trong miệng đám người Chu Nhược Giai, Hầu Tử.

Một luồng sức mạnh đánh úp đến, ánh mắt của bốn người trong nháy mắt trở nên mơ hồ!

"Đây là thuốc mê hồn, nam hay nữ gì sau khi ăn xong thì trong cơ thể đều sẽ bùng nổ thú tính!"

"Để anh em của Diệp Bắc Minh chơi đùa với người phụ nữ của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn có thể nhịn được sao?", Từ Ngạo nhếch miệng cười toe toét.

Trương Vân Phi không nhịn được cảm thán: "Thật cao thâm! Cho dù Diệp Bắc Minh nhịn được, anh em sinh tử lại yêu thương người phụ nữ của mình!"

"Tôi không tin anh ta không bộc phát tâm ma!"

Sắc mặt của những người tu võ đang xem náo nhiệt gần đó khẽ thay đổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook