Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1651: Gặp Hầu Tử

Ss Tần

19/03/2024

Thạch Trung Hổ đã công nhận thân phận chủ nhân của Diệp Bắc Minh!

Thấy Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh, Thạch Trung Hổ không nhịn được nói thêm một câu: “Chủ nhân, cậu thực sự kiềm chế được sao?

“Người ta đã đuổi cậu đi như vậy, cậu không tức giận chút nào sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Đối với tôi, nhà họ Ngư cũng như người qua đường”.

“Tôi cứu Ngư Thất Tình cũng coi như đã hoàn toàn trả ân tình cho cô ta, con người đều hướng về cái lợi tránh cái hại, tôi có gì phải tức giận?”

Thạch Trung Hổ vẫn tức giận không thôi: “Tôi vẫn không thể hiểu được, thực lực của chủ nhân khủng bố như vậy!”

“Trong cơ thể còn có hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, lại có một thanh binh khí tiền đồ vô lượng!”

“Rốt cuộc lão tổ của nhà họ Ngư sợ cái gì?”

Diệp Bắc Minh không lăn tăn, trực tiếp chuyển chủ đề: “Đừng nghĩ nhiều quá, đưa tôi đến rừng rậm Tinh Hồn!”

“Vâng!”

Tuy Thạch Trung Hổ bất mãn với cách làm của nhà họ Ngư.

Nhưng nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, cũng không dám nói gì!

Dẫn Diệp Bắc Minh trực tiếp đi về hướng rừng rậm Tinh Hồn.

Sau một ngày, đã đến được rừng rậm Tinh Hồn.

Dãy núi cao mấy trăm ngan mét liên miên vô tận.

Khí thế hào hùng, kéo dài hàng trăm triệu dặm!

Diệp Bắc Minh giật khỏe miệng: “Đây là rừng rậm ư?”

Thạch Trung Hổ cười giải thích: “Chủ nhân, rừng rậm Tinh Hồn chỉ là một cách gọi”.

“Trên thực tế, nơi này là biên giới giữa nhân tộc và yêu tộc, chỉ cần xuyên qua rừng rậm Tinh Hồn, đối diện chính là lãnh thổ của yêu tộc!”

“Biên giới của rừng rậm Tinh Hồn tổng cộng một triệu dặm, cách một vạn dặm thì có một toàn thành, tổng cộng một trăm tòa thành”.



“Một khi có yêu tộc xuất hiện, cả trăm tòa thành sẽ cùng phát ra cảnh báo, võ giả của nhân tộc có thể biết ngay lập tức”.

“Muốn tiến vào rừng rậm Tinh Hồn, thì phải tiến vào một tòa thành trong đó trước!”

Lúc này Diệp Bắc Minh mới chú ý đến.

Giữa mỗi tòa thành có liên kết trận pháp, một màn sáng trong suốt chìm vào sâu trong bầu trời, hoàn toàn ngăn cách liên lạc giữa rừng rậm Tinh Hồn và bên ngoài!

Chẳng lẽ có chỗ kỳ diệu giống với vạn lý trường thành của Hoa Hạ?

“Đi thôi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, lúc đi đến gần cổng thành.

Một khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Hầu Tử!

Anh ta mặc trang phục của binh sĩ canh thành, đang kiểm tra những người ra vào!

Diệp Bắc Minh ngac nhiên: “Hầu Tử, sao anh lại ở đây?”

Hầu Tử ngẩn người, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh cũng rất kích động: “Anh Diệp, sao anh lại đến đây?”

Bàn giao với binh sĩ bên cạnh một câu, rồi chạy đến trước Diệp Bắc Minh.

Vô cùng kích động ôm Diệp Bắc Minh một cái: “Tôi còn tưởng trong mấy năm cũng không thể gặp lại anh chứ, không ngờ anh Diệp lại đến rừng rậm Tinh Hồn!”

Diệp Bắc Minh ngắm nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, thế này là thế nào?”

“Chẳng phải anh gia nhập Thất Tinh Các sao? Sao lại ở đây canh gác cổng thành?”

Hầu Tử hơi lúng túng cười: “Căn cốt của tôi hơi kém, chỉ có thể làm thần bộc của Thất Tinh Các!”

“Sau khi tôi gia nhập Thất Tinh Các, lại không cẩn thận đắc tội với một trưởng lão, đã thị điều đến rừng rậm Tinh Hồn canh gác cổng thành!”

“Nhưng tôi sống vẫn ổn, chi là cần tuần tra, không có thời gian luyện võ”.



Gần giống với thế giới hiện thực!

Không có bối cảnh!

Căn cốt bình thường.

Điều đến biên cương!

Thạch Trung Hổ ở một bên bổ sung một câu: “Chủ nhân, các tông môn mỗi năm đều cử người đến rừng rậm Tinh Hồn canh gác!”

“Có điều tỷ lệ chết của đội tuần tra cao đến một nửa, rất nhiều người gần đều bỏ mạng!”

Nghe thấy lời này, con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia tức giận!

Hầu Tử cười xua tay: “Anh Diệp, người từ hạ giới lên đều như vậy”.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ cần vượt qua ba năm, tôi có thể về Thất Tinh Các thoát khỏi thân phận thần bộc, trở thành đệ tử chính thức!”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Bỗng nhiên.

Bốp!

Một chiếc roi dài giáng xuống, quất mạnh lên sau lưng Hầu Tử!

Xoẹt!

Một luồng khí tức sấm sét bùng lên, đánh cho lưng Hầu Tử toét máu!

Một mùi cháy truyền đến!

Hầu Tử đa đến bờ môi trắng bệch, cơ thể không nhịn được run lên!

“Bảo mày canh giữ cổng thành, mày lại tự ý rời khỏi vị trí?”

Giọng lạnh lùng vang lên, một thanh niên ngồi trên vật cưỡi.

Từ cao nhìn xuống Hầu Tử: “Tự ý rời khỏi vị trí, phạt mày ba trăm roi sấm sét!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook