Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1375: Gặp nạn
Ss Tần
18/01/2024
“Trước khi khiến người của Thần Giới chú ý, bổn tháp đã nhanh chóng thu
khí tức của mình lại, bọn họ không thể xác định được vị trí của bổn
tháp!”
“Bây giờ, Thần Giới đang theo dõi thời thời khắc khắc, nếu bổn tháp ra tay, chắc chắn khí tức sẽ bị phát hiện ngay!”
“Mau mạnh hơn đi, chỉ có mạnh hơn mới bảo vệ bản thân mình được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Hiểu rồi!”
“Tiếp theo đi đâu?”
Diệp Bắc Minh nhìn xa xăm: “Thiên Cực môn, đảo Vô Cấu, tìm long mạch con giáp rồi nói tiếp!”
...
Cùng lúc ấy, ở một ngọn núi nào đó ở thế giới Tam Thiên bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Hai cô gái trẻ tuổi, một người thanh niên và một ông già mặc áo xám bước ra.
Bọn họ chính là Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Thực.
Lão già áo xám kia là người hầu của ông lão Thiên Khiếm.
Đi theo để bảo đảm an toàn.
Ông ta đã đặc biệt áp chế cảnh giới và đến đại lục Tam Thiên.
“Về tông môn trước, rồi nghĩ cách tìm anh Diệp!”
Nhan Như Ngọc nhìn thoáng qua bốn phía rồi định rời đi.
“Từ từ!”
Chu Thực mỉm cười bước lên bảo: “Em gái Như Ngọc à, đi đường xa vậy rồi hay nghỉ ngơi chút đi?”
Nhan Như Ngọc nhướng mày, e dè nhìn thoáng qua lão già mặc áo xám kia rồi mới gật đầu.
Mấy người đến bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.
Nhan Như Ngọc thấy thế bèn đi tới chỗ khe suối, chuẩn bị múc nước rửa mặt.
Ầm.
Bỗng nhiên, một luồng khí kình giáng xuống, nước suối cuồn cuộn hắt hết lên người Nhan Như Ngọc.
Nháy mắt cả người cô ấy ướt đẫm.
Quần áo vốn mong manh nay dán hết vào người cô ấy.
Nhan Như Ngọc kinh hãi: “Chu Thực, anh định làm gì đó?”
Chu Thực cười xấu xa, nhanh chóng bước tới chỗ Nhan Như Ngọc: “Em Như Ngọc à, tôi rất thích em đó!”
“Phong cảnh nơi này non xanh nước biết, hay là em theo tôi được không?”
“Chỉ cần em theo tôi, tôi cam đoan sẽ dẫn em đi tìm anh Diệp của em ngay lập tức!”
Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng.
Hắn ta nhìn Nhan Như Ngọc chằm chằm như sói đói.
Nhan Như Ngọc hoảng sợ, quát to: “Chu Thực, anh có biết mình đang làm gì không hả?”
“Nếu tôi nói với sư phụ, lẽ nào anh không sợ sư bá Thiên Khiếm hay sao?”
“Sợ hả? Ha ha ha!”
Chu Thực bật cười thành tiếng rồi chỉ vào ông già mặc áo xám kia: “Ông ta là người hầu bên cạnh ông nội tôi, có biết tại sao ông nội phái ông ta theo tôi không?”
“Trước kia, khi tôi chơi đùa với nữ đệ tử của hàng loạt tông môn cũng có vài tên mắt mù tới cản!”
“Là ông ta đã giúp tôi dọn dẹp đấy!”
Ông già mặc áo xám kia bước lên, chặn đứng đường lui của Nhan Như Ngọc.
Thấy thế, mặt Nhan Như Ngọc trắng như giấy.
Ánh mắt Chu Thực rực lửa: “Em Như Ngọc ơi, tôi sẽ dịu dàng mà!”
“Hơn nữa, tôi là người rất có kinh nghiệm, tôi sẽ không để em đau đâu!”
Hắn ta bước tới, thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Nhan Như Ngọc.
Hai người cách nhau chưa tới nửa mét.
Chu Thực nhìn cơ thể ướt đẫm của Nhan Như Ngọc mà hừng hực suýt nữa nổ tung.
Nhan Như Ngọc nhìn ánh mắt của Chu Thực, một cảm giác đầy ghê tởm xộc thẳng lên: “Anh đúng là đồ khốn!”
“Khà khà, tôi còn có mặt khốn nạn hơn đấy!”, Chu Thực cười đáng khinh.
Vút!
Bỗng nhiên, một đường kiếm quang vụt tới.
La Vãn Vãn rút kiếm xông lên: “Đồ lưu manh kia, không được đụng vào chị Nhan!”
Chu Thực nhíu mày: “Mặt xấu sợ, tôi không có hứng thú với cô, cút đi!”
Hắn ta tung cú tát vào La Vãn Vãn.
“Đinh”, bảo kiếm của cô ta gãy đôi.
Chưởng phong chưa dứt mà đánh bay cả La Vãn Vãn đầm đìa máu ngã nặng nề xuống đất, gắng gượng cách mấy cũng không thể nào đứng dậy.
“Vãn Vãn!”
Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, chạy về phía La Vãn Vãn.
Chu Thực vương tay, tóm cổ tay Nhan Như Ngọc rồi kéo cô ấy về.
Lão già áo xám thấy thế thì cười đáng khinh nói: “Cậu chủ, cậu cứ chơi từ từ, lão nô tạm lánh đi trước!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh vừa chạy tới đảo Vô Cấu, vừa dùng thần niệm trao đổi với Tử Long, Thìn Long và Sửu Long.
Bỗng nhiên.
Nghĩa trang trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuồn cuộn cuồng phong.
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ.
Chốc lát anh đã vào trong nghĩa trang.
Khung cảnh trước mắt khiến anh ta kinh hãi.
Mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế phát sáng, thần hồn của ông ấy cũng hiện lên, trông vô cùng hối hả.
Cả khoảng không trên nghĩa trang cuồn cuộn gió dữ mây đen như tận thế.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”
Thần Chủ Tuyệt Thế nhìn Diệp Bắc Minh, mắt đỏ ngầu: “Đồ nhi, ta cảm nhận được khí tức của con gái mình!”
“Hơn nữa con bé còn đang trong tình thế nguy hiểm!”
“Cái gì?”
“Bây giờ, Thần Giới đang theo dõi thời thời khắc khắc, nếu bổn tháp ra tay, chắc chắn khí tức sẽ bị phát hiện ngay!”
“Mau mạnh hơn đi, chỉ có mạnh hơn mới bảo vệ bản thân mình được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Hiểu rồi!”
“Tiếp theo đi đâu?”
Diệp Bắc Minh nhìn xa xăm: “Thiên Cực môn, đảo Vô Cấu, tìm long mạch con giáp rồi nói tiếp!”
...
Cùng lúc ấy, ở một ngọn núi nào đó ở thế giới Tam Thiên bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Hai cô gái trẻ tuổi, một người thanh niên và một ông già mặc áo xám bước ra.
Bọn họ chính là Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Thực.
Lão già áo xám kia là người hầu của ông lão Thiên Khiếm.
Đi theo để bảo đảm an toàn.
Ông ta đã đặc biệt áp chế cảnh giới và đến đại lục Tam Thiên.
“Về tông môn trước, rồi nghĩ cách tìm anh Diệp!”
Nhan Như Ngọc nhìn thoáng qua bốn phía rồi định rời đi.
“Từ từ!”
Chu Thực mỉm cười bước lên bảo: “Em gái Như Ngọc à, đi đường xa vậy rồi hay nghỉ ngơi chút đi?”
Nhan Như Ngọc nhướng mày, e dè nhìn thoáng qua lão già mặc áo xám kia rồi mới gật đầu.
Mấy người đến bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.
Nhan Như Ngọc thấy thế bèn đi tới chỗ khe suối, chuẩn bị múc nước rửa mặt.
Ầm.
Bỗng nhiên, một luồng khí kình giáng xuống, nước suối cuồn cuộn hắt hết lên người Nhan Như Ngọc.
Nháy mắt cả người cô ấy ướt đẫm.
Quần áo vốn mong manh nay dán hết vào người cô ấy.
Nhan Như Ngọc kinh hãi: “Chu Thực, anh định làm gì đó?”
Chu Thực cười xấu xa, nhanh chóng bước tới chỗ Nhan Như Ngọc: “Em Như Ngọc à, tôi rất thích em đó!”
“Phong cảnh nơi này non xanh nước biết, hay là em theo tôi được không?”
“Chỉ cần em theo tôi, tôi cam đoan sẽ dẫn em đi tìm anh Diệp của em ngay lập tức!”
Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng.
Hắn ta nhìn Nhan Như Ngọc chằm chằm như sói đói.
Nhan Như Ngọc hoảng sợ, quát to: “Chu Thực, anh có biết mình đang làm gì không hả?”
“Nếu tôi nói với sư phụ, lẽ nào anh không sợ sư bá Thiên Khiếm hay sao?”
“Sợ hả? Ha ha ha!”
Chu Thực bật cười thành tiếng rồi chỉ vào ông già mặc áo xám kia: “Ông ta là người hầu bên cạnh ông nội tôi, có biết tại sao ông nội phái ông ta theo tôi không?”
“Trước kia, khi tôi chơi đùa với nữ đệ tử của hàng loạt tông môn cũng có vài tên mắt mù tới cản!”
“Là ông ta đã giúp tôi dọn dẹp đấy!”
Ông già mặc áo xám kia bước lên, chặn đứng đường lui của Nhan Như Ngọc.
Thấy thế, mặt Nhan Như Ngọc trắng như giấy.
Ánh mắt Chu Thực rực lửa: “Em Như Ngọc ơi, tôi sẽ dịu dàng mà!”
“Hơn nữa, tôi là người rất có kinh nghiệm, tôi sẽ không để em đau đâu!”
Hắn ta bước tới, thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Nhan Như Ngọc.
Hai người cách nhau chưa tới nửa mét.
Chu Thực nhìn cơ thể ướt đẫm của Nhan Như Ngọc mà hừng hực suýt nữa nổ tung.
Nhan Như Ngọc nhìn ánh mắt của Chu Thực, một cảm giác đầy ghê tởm xộc thẳng lên: “Anh đúng là đồ khốn!”
“Khà khà, tôi còn có mặt khốn nạn hơn đấy!”, Chu Thực cười đáng khinh.
Vút!
Bỗng nhiên, một đường kiếm quang vụt tới.
La Vãn Vãn rút kiếm xông lên: “Đồ lưu manh kia, không được đụng vào chị Nhan!”
Chu Thực nhíu mày: “Mặt xấu sợ, tôi không có hứng thú với cô, cút đi!”
Hắn ta tung cú tát vào La Vãn Vãn.
“Đinh”, bảo kiếm của cô ta gãy đôi.
Chưởng phong chưa dứt mà đánh bay cả La Vãn Vãn đầm đìa máu ngã nặng nề xuống đất, gắng gượng cách mấy cũng không thể nào đứng dậy.
“Vãn Vãn!”
Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, chạy về phía La Vãn Vãn.
Chu Thực vương tay, tóm cổ tay Nhan Như Ngọc rồi kéo cô ấy về.
Lão già áo xám thấy thế thì cười đáng khinh nói: “Cậu chủ, cậu cứ chơi từ từ, lão nô tạm lánh đi trước!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh vừa chạy tới đảo Vô Cấu, vừa dùng thần niệm trao đổi với Tử Long, Thìn Long và Sửu Long.
Bỗng nhiên.
Nghĩa trang trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuồn cuộn cuồng phong.
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ.
Chốc lát anh đã vào trong nghĩa trang.
Khung cảnh trước mắt khiến anh ta kinh hãi.
Mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế phát sáng, thần hồn của ông ấy cũng hiện lên, trông vô cùng hối hả.
Cả khoảng không trên nghĩa trang cuồn cuộn gió dữ mây đen như tận thế.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”
Thần Chủ Tuyệt Thế nhìn Diệp Bắc Minh, mắt đỏ ngầu: “Đồ nhi, ta cảm nhận được khí tức của con gái mình!”
“Hơn nữa con bé còn đang trong tình thế nguy hiểm!”
“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.