Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1374: Ba nhiệm vụ
Ss Tần
18/01/2024
“Phong ấn long mạch con giáp của Hoa tộc Thượng Cổ!”
“Tại sao lại làm vậy?”
“Đề phòng Hoa tộc Thượng Cổ tro tàn lại cháy!”
Diệp Bắc Minh hỏi vặn: “Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị diệt vong?”
Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết từ sau khi vị Phong Hào Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc ra đi!”
“Những kẻ cầm quyền của tông môn bỗng nhiên ra lệnh rất nhiều cao thủ xâm nhập lên Côn Luân Hư Thượng Cổ vào lễ tang của Thần Đế ấy!”
“Hoa tộc bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay, từ đấy về sau bị tổn thất thảm trọng, chẳng bao lâu đã diệt vong...”
“Theo như tôi được biết hình như là vì một thánh vật nào đó của Hoa tộc...”
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Một thánh vật à?”
Lẽ nào là tiểu tháp?
“Nếu Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt vong sao các cậu vẫn canh giữ long mạch con giáp?”
“Tôi cũng không rõ tại sao, đây là mệnh lệnh của tông chủ truyền xuống!”, Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp.
Trông hắn ta không giống nói dối.
Diệp Bắc Minh hỏi thêm vài vấn đề.
Tiếc rằng Lục Bạch Hạc cũng chỉ là một trưởng lão bình thường ở Thiên Đạo tông nên cũng chẳng được chạm tay vào bí mật gì.
Lúc này, Lục Bạch Hạc rụt rè nói: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi...”
“Tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho cậu!”
Giọng Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Tôi không cần ông làm trâu làm ngựa, cậu chỉ cần ký khế ước linh hồn với tôi là được!”
Anh đã nghĩ ra tác dụng giữ mạng hắn ta rồi.
Khế ước linh hồn sao?
Nghe bốn chữ ấy, Lục Bạch Hạc biến sắc ngay tức khắc.
Một khi ký khế ước linh hồn, sống chết của hắn ta sẽ phụ thuộc hết vào tâm trạng của Diệp Bắc Minh.
Hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn ta có tư cách từ chối.
Hắn ta chỉ đàn cúi đầu, gian nan nói: “Vâng!”
Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt tinh huyết vẽ vài đường phù văn trong không trung.
Lục Bạch Hạc thấy thế cũng nhỏ một giọt máu vào đó.
Huyết quang sáng rực.
Khế ước linh hồn đã hoàn thành.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy đâu ra mấy cây ngân châm đâm vào cơ thể Lục Bạch Hạc.
Kinh mạch vốn đứt đoạn của Lục Bạch Hạc bỗng thông suốt trong nháy mắt.
“Không thể nào!”
“Chủ nhân, y thuật của anh... thật quá đáng sợ!”
Lục Bạch Hạc há hốc mồm.
Cho dù là ở Huyền Giới thì cũng không có kẻ nào nối liền kinh mạch trong nháy mắt được.
Diệp Bắc Minh lười giải thích, lấy ra vài viên đan dược.
Mười ba cây ngân châm đâm xuống đúng ngay đan điền của Lục Bạch Hạc.
Ngay sau đó.
Cả người Lục Bạch Hạc run rẩy vì kích động.
Đan điền vỡ nát của hắn ta được liền lại ngay khi ngân châm đâm vào cơ thể kia.
“Đây... đây...”
Nếu hắn ta trở về Thiên Đạo tông, nhờ y sĩ có y thuật mạnh nhất tông môn chữa trị thì cũng phải tốn ít nhất trăm năm mới khôi phục được.
Nhưng chỉ cần chủ nhân ra tay đã có thể khôi phục cho hắn ta ngay tức thì sao?
Lúc này đây, Lục Bạch Hạc phục sát đất.
"Mình còn tưởng bản thân rơi vào đường cùng rồi, lẽ nào đây là cơ hội ông trời ban cho mình ư?"
"Trời ơi! Có y thuật cỡ này là đủ đi ngang ở Huyền Giới rồi!"
"Cộng thêm võ đạo nghịch thiên của chủ nhân thì sợ rằng đứng trên đỉnh Huyền Giới cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"
"Lục Bạch Hạc ơi là Lục Bạch Hạc, đi theo trưởng lão Thiên Đạo tông chẳng biết chịu thiệt hơn bao nhiêu lần nữa!"
"Giàu to rồi, giàu chắc rồi!"
Trong lúc ấy, suy nghĩ trong đầu Lục Bạch Hạc xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Diệp Bắc Minh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ông còn nhiệm vụ nữa!”
Lục Bạch Hạc vội gật đầu nói: “Chủ nhân, mời anh nói ạ!”
“Đầu tiên, ông lập tức trở về Thiên Đạo tông, có tin gì cũng phải bẩm báo ngay cho tôi!”
“Vâng!”
“Thứ hai, tìm hiểu tin tức một cô gái tên là Lạc Khuynh Thành của tộc Hỗn Độn, cô ấy là đại sư tỷ của tôi!”
“Tôi muốn biết liệu cô ấy có an toàn ở Huyền Giới hay không!”
“Thứ ba, dùng hết tất cả lực lượng của ông ở Huyền Giới tìm cho tôi tin tức về một người có tên là chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh dứt lời.
Lục Bạch Hạc suy ngẫm một lát rồi lấy ra một miếng từ trong nhẫn chứa vật.
Hắn ta phân tách ra một luồng thần hồn bám vào trên ngọc bội.
Rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.
“Chủ nhân, ngọc bội có thần hồn của thuộc hạ sẽ giúp thuộc hạ có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh cất ngọc bội vào, tống Lục Bạch Hạc ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, báo cho cậu một tin xấu!”
“Bây giờ, trừ phi cậu gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu không tôi không thể ra tay!”
“Càng không thể dùng thần niệm tìm người giúp cậu!”
Lòng Diệp Bắc Minh chìm xuống: “Chúng ta đã bại lộ rồi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Không khác lắm!”
“Tại sao lại làm vậy?”
“Đề phòng Hoa tộc Thượng Cổ tro tàn lại cháy!”
Diệp Bắc Minh hỏi vặn: “Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị diệt vong?”
Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết từ sau khi vị Phong Hào Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc ra đi!”
“Những kẻ cầm quyền của tông môn bỗng nhiên ra lệnh rất nhiều cao thủ xâm nhập lên Côn Luân Hư Thượng Cổ vào lễ tang của Thần Đế ấy!”
“Hoa tộc bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay, từ đấy về sau bị tổn thất thảm trọng, chẳng bao lâu đã diệt vong...”
“Theo như tôi được biết hình như là vì một thánh vật nào đó của Hoa tộc...”
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Một thánh vật à?”
Lẽ nào là tiểu tháp?
“Nếu Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt vong sao các cậu vẫn canh giữ long mạch con giáp?”
“Tôi cũng không rõ tại sao, đây là mệnh lệnh của tông chủ truyền xuống!”, Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp.
Trông hắn ta không giống nói dối.
Diệp Bắc Minh hỏi thêm vài vấn đề.
Tiếc rằng Lục Bạch Hạc cũng chỉ là một trưởng lão bình thường ở Thiên Đạo tông nên cũng chẳng được chạm tay vào bí mật gì.
Lúc này, Lục Bạch Hạc rụt rè nói: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi...”
“Tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho cậu!”
Giọng Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Tôi không cần ông làm trâu làm ngựa, cậu chỉ cần ký khế ước linh hồn với tôi là được!”
Anh đã nghĩ ra tác dụng giữ mạng hắn ta rồi.
Khế ước linh hồn sao?
Nghe bốn chữ ấy, Lục Bạch Hạc biến sắc ngay tức khắc.
Một khi ký khế ước linh hồn, sống chết của hắn ta sẽ phụ thuộc hết vào tâm trạng của Diệp Bắc Minh.
Hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn ta có tư cách từ chối.
Hắn ta chỉ đàn cúi đầu, gian nan nói: “Vâng!”
Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt tinh huyết vẽ vài đường phù văn trong không trung.
Lục Bạch Hạc thấy thế cũng nhỏ một giọt máu vào đó.
Huyết quang sáng rực.
Khế ước linh hồn đã hoàn thành.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy đâu ra mấy cây ngân châm đâm vào cơ thể Lục Bạch Hạc.
Kinh mạch vốn đứt đoạn của Lục Bạch Hạc bỗng thông suốt trong nháy mắt.
“Không thể nào!”
“Chủ nhân, y thuật của anh... thật quá đáng sợ!”
Lục Bạch Hạc há hốc mồm.
Cho dù là ở Huyền Giới thì cũng không có kẻ nào nối liền kinh mạch trong nháy mắt được.
Diệp Bắc Minh lười giải thích, lấy ra vài viên đan dược.
Mười ba cây ngân châm đâm xuống đúng ngay đan điền của Lục Bạch Hạc.
Ngay sau đó.
Cả người Lục Bạch Hạc run rẩy vì kích động.
Đan điền vỡ nát của hắn ta được liền lại ngay khi ngân châm đâm vào cơ thể kia.
“Đây... đây...”
Nếu hắn ta trở về Thiên Đạo tông, nhờ y sĩ có y thuật mạnh nhất tông môn chữa trị thì cũng phải tốn ít nhất trăm năm mới khôi phục được.
Nhưng chỉ cần chủ nhân ra tay đã có thể khôi phục cho hắn ta ngay tức thì sao?
Lúc này đây, Lục Bạch Hạc phục sát đất.
"Mình còn tưởng bản thân rơi vào đường cùng rồi, lẽ nào đây là cơ hội ông trời ban cho mình ư?"
"Trời ơi! Có y thuật cỡ này là đủ đi ngang ở Huyền Giới rồi!"
"Cộng thêm võ đạo nghịch thiên của chủ nhân thì sợ rằng đứng trên đỉnh Huyền Giới cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"
"Lục Bạch Hạc ơi là Lục Bạch Hạc, đi theo trưởng lão Thiên Đạo tông chẳng biết chịu thiệt hơn bao nhiêu lần nữa!"
"Giàu to rồi, giàu chắc rồi!"
Trong lúc ấy, suy nghĩ trong đầu Lục Bạch Hạc xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Diệp Bắc Minh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ông còn nhiệm vụ nữa!”
Lục Bạch Hạc vội gật đầu nói: “Chủ nhân, mời anh nói ạ!”
“Đầu tiên, ông lập tức trở về Thiên Đạo tông, có tin gì cũng phải bẩm báo ngay cho tôi!”
“Vâng!”
“Thứ hai, tìm hiểu tin tức một cô gái tên là Lạc Khuynh Thành của tộc Hỗn Độn, cô ấy là đại sư tỷ của tôi!”
“Tôi muốn biết liệu cô ấy có an toàn ở Huyền Giới hay không!”
“Thứ ba, dùng hết tất cả lực lượng của ông ở Huyền Giới tìm cho tôi tin tức về một người có tên là chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh dứt lời.
Lục Bạch Hạc suy ngẫm một lát rồi lấy ra một miếng từ trong nhẫn chứa vật.
Hắn ta phân tách ra một luồng thần hồn bám vào trên ngọc bội.
Rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.
“Chủ nhân, ngọc bội có thần hồn của thuộc hạ sẽ giúp thuộc hạ có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh cất ngọc bội vào, tống Lục Bạch Hạc ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, báo cho cậu một tin xấu!”
“Bây giờ, trừ phi cậu gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu không tôi không thể ra tay!”
“Càng không thể dùng thần niệm tìm người giúp cậu!”
Lòng Diệp Bắc Minh chìm xuống: “Chúng ta đã bại lộ rồi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Không khác lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.