Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2007: Hạ Nhược Tuyết: tôi không thích anh!
Ss Tần
16/06/2024
Một giây sau.
Một cảnh tượng khiến người đàn ông trung niên sợ hãi xuất hiện.
Thiên Cơ lão nhân bước vào hư không, vậy mà lại đứng trên mặt nước của biển Hỗn Độn.
“Sao có thể chứ? Biển Hỗn Độn có một sức mạnh quỷ dị, ngoại trừ Hỗn Độn Chân Linh ra, cho dù là cảnh giới Thiên Tôn cũng không cách nào bay qua được, ông làm sao có thể làm được?”, người đàn ông trung niên bị dọa cho ngây ngốc.
Thân thể ông ta điên cuồng run rẩy.
Loại kiến hôi này, Thiên Cơ lão nhân cũng lười phải để ý đến.
Thiên Cơ lão nhân đưa tay ra chộp lấy.
Một cảnh tượng càng làm người ta kinh sợ hơn đã xuất hiện.
Hư không bị xé xách, lộ ra một lối đi không gian.
“Tùy ý xé rách hư không, tạo ra một thông đạo không gian ư? Trời ơi...”, trong đầu người đàn ông trung niên vang lên tiếng ong ong.
Ngoại trừ trận pháp có thể mở ra lối đi không gian, ông ta căn bản chưa từng... thậm chí không hề nghe qua, vậy mà con mẹ nó, tùy ý có thể xé nát hư không?
Còn tạo ra một lối đi không gian?
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?
Thiên Cơ lão nhân bước ra một bước, tiến vào con đường không gian và biến mất.
Rầm!
“Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông trung niên hoang mang phát hiện, không gian xung quanh lại bắt đầu sụp đổ.
“A... đừng...”
Toàn bộ hải vực bị sức mạnh không gian nuốt chửng và biến mất.
...
Cùng lúc Thiên Cơ lão nhân biến mất, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên.
“Tiểu tháp, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Nhóc con, vị sư phụ kia của cậu rời đi rồi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Rời đi? Ý là sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng trong giây lát: “Rời khỏi thế giới này rồi!”
“Cái gì?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Sư phụ tôi chết rồi ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Ai nói với cậu rời khỏi thế giới này chính là chết?”
“Cũng có lẽ, rời khỏi vũ trụ, thậm chí là rời khỏi tầng không gian này thì sao?”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh giật mình, nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.
“Dù sao cậu cũng phải cẩn thận với người sư phụ này, Thiên Cơ lão nhân không hề đơn giản, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của ông ta!”
“Vả lại, ông ta có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của bổn tháp, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm!”
“Cậu không phát hiện ra à? Khi Thiên Cơ lão nhân ở bên cạnh cậu, bổn tháp rất ít khi nói chuyện với cậu!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu sờ cằm: “Tiểu tháp, lời này của ông có ý gì?”
Nếu Thiên Cơ lão nhân thật sự cảm thấy sự tồn tại của tiểu tháp.
Nhưng lại không nói ra.
Thực lực rõ ràng rất khủng bố, nhưng lại giả vờ yếu đuối.
Quả thực có vấn đề rất lớn.
“Yên tâm đi, nếu ông ta đã rời đi rồi, có nghĩa là tạm thời sẽ không làm hại cậu!”
“Hoặc có thể, bởi vì ông ta thèm muốn bổn tháp, nên không dám ra tay!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra sự thật làm người ta kinh hãi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Tiểu tháp, ông càng nói càng thần bí, lẽ nào sư phụ sẽ thật sự làm hại tôi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Những sư phụ khác của cậu sẽ không, còn người sư phụ này thì chưa chắc!”
Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Đợi lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi, tôi sắp chết rồi này!”
...
Đồng thời cùng lúc đó, một hải vực khác của biển Hỗn Độn.
Con tàu gỗ Vạn Niên Dương trở hình nộm từ từ dừng lại.
“Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng hết đường rồi nhỉ, giao Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan ra đây!”
Một lão giả của Luân Hồi Tông lên tiếng.
“Diệp Bắc Minh giao ra Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan, gia tộc Tử Kim Hoa có thể miễn cho cậu tội chết, bảo đảm cho cậu bình an, sống một đời vinh hoa phú quý!”
Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa thấp giọng gầm lên.
“Diệp thí chủ, Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan đã gây ra lòng tham trong thiên hạ, bần tăng khuyên cậu buông bỏ tất cả, hướng về đất Phật!”
Một cao tăng của Đại Lâm Tự mở lời khuyên nhủ.
Ngoài ba thế lực lớn, còn có mấy chục thế lực tông môn nhỏ vây quanh.
Một giọt nước cũng không lọt.
Khắp nơi đều là thuyền.
Một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.
Lục Hách Tuyên cũng đứng trên một chiếc thuyền, khóe mắt giật giật: “Để mình xem tên nhóc này chết thế nào! Tiểu súc sinh lại dám động vào Nhược Tuyết, nghĩ tới việc nó nằm trên người Nhược Tuyết...”
“Đáng chết!”
Lục Hách Tuyên nghiến răng nghiến lợi.
Hình nộm nhìn về bốn phía: “Xem ra hôm nay mình phải chết thật rồi!”
Lời nói vừa dứt.
“Có điều, Diệp Bắc Minh tôi cho dù có chết, cũng phải kéo theo các người làm đệm lưng!”
Rầm!
Thần lực ngưng tụ.
Đám người sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một giây sau, lập tức phản ứng lại: “Con mẹ nó! Mày điên rồi!”
“Nhanh đi, tiểu súc sinh này muốn tự bạo, mẹ kiếp!”
“Cậu Diệp có gì từ từ nói, chúng tôi không muốn giết cậu...”
Mọi người sợ hãi, điên cuồng rút lui.
Hình nộm căn bản không cho họ cơ hội.
Trực tiếp tự bạo.
Rầm rầm!
Một đám mây hình nấm bay lên cao, sức mạnh bùng bổ, nước biển đâng trào.
Hàng trăm con thuyền gần đó trực tiếp biến thành bột phấn tại chỗ.
võ giả dưới cảnh giới Đạo Tổ đều bị chấn chết.
Cảnh giới Đạo Tổ cũng bị trọng thương, điên cuồng nôn ra máu: “Phụt... tiểu súc sinh này... con mẹ nó. Dị Hỏa không còn, Quy Linh Đan cũng mất rồi!”
“Chúng ta cũng bị trọng thương... phụt...”
“Đồ điên! Vậy mà hắn lại tự bạo! Chết tiệt!”
Những thế lực có mặt gần như bị tức chết!
Có một loại xúc động muốn mắng chửi.
“Chết chết chết! Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày cuối cùng cũng chết rồi!”
“Con mẹ nó! Ông đây cuối cùng cũng giết chết mày! Cha, người nhìn thấy chưa?”
“Thằng nhóc này cũng chỉ vậy thôi, không phải vẫn chết dưới tay Lục Hách Tuyên con sao? Ha ha ha”, Lục Hách Tuyên vừa cười điên cuồng vừa nôn ra máu.
Giống như trút hết những cơn giận trong thời gian qua.
Hắn ta kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình trở về Thương Khung Kiếm Tông.
“Nhược Tuyết... Nhược Tuyết...!”
“Lục sư huynh bị làm sao vậy? Hình như bị thương rồi!”, đệ tử Thương Khung Kiếm Tông sửng sốt.
Họ nhìn Lục Hách Tuyên với vẻ mặt ngỡ ngàng, thấy hắn lao tới nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết! Ra đây, nhanh ra đây, phụt...”
Vừa nôn ra máu vừa hét lớn.
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi bước ra, giống như một tảng băng không gần người lạ, khác hẳn với trạng thái lúc ở bên cạnh Diệp Bắc Minh.
“Lục sư huynh, có chuyện gì?”
Lục Hách Tuyên cười toe toét, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha... Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh chết rồi...”
“Chết ở biển Hỗn Độn, bị một đám người vây đánh, ha ha ha... thằng nhóc đó tự bạo!”
“Nhược Tuyết, hắn chết rồi, tôi hứa sẽ yêu em thật lòng, cho tôi một cơ hội được không?”
Lục Hách Tuyên nói, hai mắt đỏ ngầu.
“Ồ!”
Hạ Nhược Tuyết không có phản ứng: “Tôi không thích anh!”
Sau đó quay người và hiến mất.
Nếu như là trước đây, Hạ Nhược Tuyết vẫn còn cần phải suy nghĩ đến Lục Tả Xương sau lưng Lục Hách Tuyên.
Bây giờ, cô đã là cảnh giới Đại Tôn, không cần thiết nữa.
Chỉ bốn chữ đơn giản, trực tiếp khiến Lục Hách Tuyên đổ vỡ.
“Không... không! Tại sao? Nhược Tuyết, tại sao chứ?”
Lục Hách Tuyên giống như phát điên lao lên, muốn xông vào nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
Hai lão giả lập tức tiến lên, đá vào ngực Lục Hách Tuyên: “Lục Hách Tuyên, đây là nơi ở của thiếu tông chủ, cậu vẫn muốn vào đó sao?”
“Phụt... Nhược Tuyết... tôi muốn Nhược Tuyết!”
Lục Hách Tuyên giống như phát điên bò dậy, chuẩn bị lao tới lần nữa.
Lục Tả Xương xuất hiện, một đòn chém vào cổ con trai, đánh hắn ta bất tỉnh rồi mang đi: “Hai vị trưởng lão, là con trai tôi phát điên, xin đừng trách tội...”
...
Diệp Bắc Minh mở mắt.
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.
Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bóng dáng hình nộm xuất hiện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Nhóc con, cậu cũng xấu xa quá rồi!”
Diệp Bắc Minh nói: “Muốn đuổi giết tôi, sao có thể không trả giá chứ?”
“Nếu như cậu đã chết, vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
“Đến Luân Hồi Tông, tìm sư tỷ của tôi!”
Một cảnh tượng khiến người đàn ông trung niên sợ hãi xuất hiện.
Thiên Cơ lão nhân bước vào hư không, vậy mà lại đứng trên mặt nước của biển Hỗn Độn.
“Sao có thể chứ? Biển Hỗn Độn có một sức mạnh quỷ dị, ngoại trừ Hỗn Độn Chân Linh ra, cho dù là cảnh giới Thiên Tôn cũng không cách nào bay qua được, ông làm sao có thể làm được?”, người đàn ông trung niên bị dọa cho ngây ngốc.
Thân thể ông ta điên cuồng run rẩy.
Loại kiến hôi này, Thiên Cơ lão nhân cũng lười phải để ý đến.
Thiên Cơ lão nhân đưa tay ra chộp lấy.
Một cảnh tượng càng làm người ta kinh sợ hơn đã xuất hiện.
Hư không bị xé xách, lộ ra một lối đi không gian.
“Tùy ý xé rách hư không, tạo ra một thông đạo không gian ư? Trời ơi...”, trong đầu người đàn ông trung niên vang lên tiếng ong ong.
Ngoại trừ trận pháp có thể mở ra lối đi không gian, ông ta căn bản chưa từng... thậm chí không hề nghe qua, vậy mà con mẹ nó, tùy ý có thể xé nát hư không?
Còn tạo ra một lối đi không gian?
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?
Thiên Cơ lão nhân bước ra một bước, tiến vào con đường không gian và biến mất.
Rầm!
“Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông trung niên hoang mang phát hiện, không gian xung quanh lại bắt đầu sụp đổ.
“A... đừng...”
Toàn bộ hải vực bị sức mạnh không gian nuốt chửng và biến mất.
...
Cùng lúc Thiên Cơ lão nhân biến mất, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên.
“Tiểu tháp, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Nhóc con, vị sư phụ kia của cậu rời đi rồi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Rời đi? Ý là sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng trong giây lát: “Rời khỏi thế giới này rồi!”
“Cái gì?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Sư phụ tôi chết rồi ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Ai nói với cậu rời khỏi thế giới này chính là chết?”
“Cũng có lẽ, rời khỏi vũ trụ, thậm chí là rời khỏi tầng không gian này thì sao?”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh giật mình, nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.
“Dù sao cậu cũng phải cẩn thận với người sư phụ này, Thiên Cơ lão nhân không hề đơn giản, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của ông ta!”
“Vả lại, ông ta có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của bổn tháp, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm!”
“Cậu không phát hiện ra à? Khi Thiên Cơ lão nhân ở bên cạnh cậu, bổn tháp rất ít khi nói chuyện với cậu!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu sờ cằm: “Tiểu tháp, lời này của ông có ý gì?”
Nếu Thiên Cơ lão nhân thật sự cảm thấy sự tồn tại của tiểu tháp.
Nhưng lại không nói ra.
Thực lực rõ ràng rất khủng bố, nhưng lại giả vờ yếu đuối.
Quả thực có vấn đề rất lớn.
“Yên tâm đi, nếu ông ta đã rời đi rồi, có nghĩa là tạm thời sẽ không làm hại cậu!”
“Hoặc có thể, bởi vì ông ta thèm muốn bổn tháp, nên không dám ra tay!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra sự thật làm người ta kinh hãi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Tiểu tháp, ông càng nói càng thần bí, lẽ nào sư phụ sẽ thật sự làm hại tôi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Những sư phụ khác của cậu sẽ không, còn người sư phụ này thì chưa chắc!”
Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Đợi lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi, tôi sắp chết rồi này!”
...
Đồng thời cùng lúc đó, một hải vực khác của biển Hỗn Độn.
Con tàu gỗ Vạn Niên Dương trở hình nộm từ từ dừng lại.
“Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng hết đường rồi nhỉ, giao Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan ra đây!”
Một lão giả của Luân Hồi Tông lên tiếng.
“Diệp Bắc Minh giao ra Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan, gia tộc Tử Kim Hoa có thể miễn cho cậu tội chết, bảo đảm cho cậu bình an, sống một đời vinh hoa phú quý!”
Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa thấp giọng gầm lên.
“Diệp thí chủ, Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan đã gây ra lòng tham trong thiên hạ, bần tăng khuyên cậu buông bỏ tất cả, hướng về đất Phật!”
Một cao tăng của Đại Lâm Tự mở lời khuyên nhủ.
Ngoài ba thế lực lớn, còn có mấy chục thế lực tông môn nhỏ vây quanh.
Một giọt nước cũng không lọt.
Khắp nơi đều là thuyền.
Một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.
Lục Hách Tuyên cũng đứng trên một chiếc thuyền, khóe mắt giật giật: “Để mình xem tên nhóc này chết thế nào! Tiểu súc sinh lại dám động vào Nhược Tuyết, nghĩ tới việc nó nằm trên người Nhược Tuyết...”
“Đáng chết!”
Lục Hách Tuyên nghiến răng nghiến lợi.
Hình nộm nhìn về bốn phía: “Xem ra hôm nay mình phải chết thật rồi!”
Lời nói vừa dứt.
“Có điều, Diệp Bắc Minh tôi cho dù có chết, cũng phải kéo theo các người làm đệm lưng!”
Rầm!
Thần lực ngưng tụ.
Đám người sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một giây sau, lập tức phản ứng lại: “Con mẹ nó! Mày điên rồi!”
“Nhanh đi, tiểu súc sinh này muốn tự bạo, mẹ kiếp!”
“Cậu Diệp có gì từ từ nói, chúng tôi không muốn giết cậu...”
Mọi người sợ hãi, điên cuồng rút lui.
Hình nộm căn bản không cho họ cơ hội.
Trực tiếp tự bạo.
Rầm rầm!
Một đám mây hình nấm bay lên cao, sức mạnh bùng bổ, nước biển đâng trào.
Hàng trăm con thuyền gần đó trực tiếp biến thành bột phấn tại chỗ.
võ giả dưới cảnh giới Đạo Tổ đều bị chấn chết.
Cảnh giới Đạo Tổ cũng bị trọng thương, điên cuồng nôn ra máu: “Phụt... tiểu súc sinh này... con mẹ nó. Dị Hỏa không còn, Quy Linh Đan cũng mất rồi!”
“Chúng ta cũng bị trọng thương... phụt...”
“Đồ điên! Vậy mà hắn lại tự bạo! Chết tiệt!”
Những thế lực có mặt gần như bị tức chết!
Có một loại xúc động muốn mắng chửi.
“Chết chết chết! Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày cuối cùng cũng chết rồi!”
“Con mẹ nó! Ông đây cuối cùng cũng giết chết mày! Cha, người nhìn thấy chưa?”
“Thằng nhóc này cũng chỉ vậy thôi, không phải vẫn chết dưới tay Lục Hách Tuyên con sao? Ha ha ha”, Lục Hách Tuyên vừa cười điên cuồng vừa nôn ra máu.
Giống như trút hết những cơn giận trong thời gian qua.
Hắn ta kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình trở về Thương Khung Kiếm Tông.
“Nhược Tuyết... Nhược Tuyết...!”
“Lục sư huynh bị làm sao vậy? Hình như bị thương rồi!”, đệ tử Thương Khung Kiếm Tông sửng sốt.
Họ nhìn Lục Hách Tuyên với vẻ mặt ngỡ ngàng, thấy hắn lao tới nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết! Ra đây, nhanh ra đây, phụt...”
Vừa nôn ra máu vừa hét lớn.
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi bước ra, giống như một tảng băng không gần người lạ, khác hẳn với trạng thái lúc ở bên cạnh Diệp Bắc Minh.
“Lục sư huynh, có chuyện gì?”
Lục Hách Tuyên cười toe toét, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha... Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh chết rồi...”
“Chết ở biển Hỗn Độn, bị một đám người vây đánh, ha ha ha... thằng nhóc đó tự bạo!”
“Nhược Tuyết, hắn chết rồi, tôi hứa sẽ yêu em thật lòng, cho tôi một cơ hội được không?”
Lục Hách Tuyên nói, hai mắt đỏ ngầu.
“Ồ!”
Hạ Nhược Tuyết không có phản ứng: “Tôi không thích anh!”
Sau đó quay người và hiến mất.
Nếu như là trước đây, Hạ Nhược Tuyết vẫn còn cần phải suy nghĩ đến Lục Tả Xương sau lưng Lục Hách Tuyên.
Bây giờ, cô đã là cảnh giới Đại Tôn, không cần thiết nữa.
Chỉ bốn chữ đơn giản, trực tiếp khiến Lục Hách Tuyên đổ vỡ.
“Không... không! Tại sao? Nhược Tuyết, tại sao chứ?”
Lục Hách Tuyên giống như phát điên lao lên, muốn xông vào nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
Hai lão giả lập tức tiến lên, đá vào ngực Lục Hách Tuyên: “Lục Hách Tuyên, đây là nơi ở của thiếu tông chủ, cậu vẫn muốn vào đó sao?”
“Phụt... Nhược Tuyết... tôi muốn Nhược Tuyết!”
Lục Hách Tuyên giống như phát điên bò dậy, chuẩn bị lao tới lần nữa.
Lục Tả Xương xuất hiện, một đòn chém vào cổ con trai, đánh hắn ta bất tỉnh rồi mang đi: “Hai vị trưởng lão, là con trai tôi phát điên, xin đừng trách tội...”
...
Diệp Bắc Minh mở mắt.
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.
Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bóng dáng hình nộm xuất hiện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Nhóc con, cậu cũng xấu xa quá rồi!”
Diệp Bắc Minh nói: “Muốn đuổi giết tôi, sao có thể không trả giá chứ?”
“Nếu như cậu đã chết, vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
“Đến Luân Hồi Tông, tìm sư tỷ của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.