Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2006: Đồ Nhi, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường Luân Hồi
Ss Tần
16/06/2024
Nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
Hai người ôm nhau, căn phòng là cảnh hỗn loạn, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
“Chồng à, có thể đừng đi được không?”
Hạ Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn cô một cái: “Không phải em đã đồng ý rồi sao?”
Hạ Nhược Tuyết có chút lưu luyến: “Nhưng người ta không lỡ để anh đi, anh đi rồi, không biết bao lâu mới được gặp lại!”
Diệp Bắc Minh cười: “Anh đồng ý với em, đợi anh tìm được mọi người, sẽ đưa mọi người về đại lục Hỗn Độn sống thật tốt!”
“Thật sao?”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết sáng lên.
“Anh đã bao giờ thất hứa chưa?”, Diệp Bắc Minh khẽ nhéo mũi Hạ Nhược Tuyết.
“Vậy sư phụ và ba người tri kỷ kia của anh thì sao?”, ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một tia xảo trá: “Để bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông cũng không tồi, với thực lực của em hiện giờ, đủ để bảo vệ bọn họ!”
Diệp Bắc Minh cau mày nghi hoặc.
Nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy không an toàn lắm.
“Sẽ có những lúc anh không thể chăm sóc được bọn họ, vẫn là nên nghe ý kiến của bọn họ đi!”
“Được, quả nhiên bị em phát hiện rồi!”
Hai má Hạ Nhược Tuyết phồng lên vì tức giận.
“Phát hiện điều gì?”
“Hừ, lúc em nói là ba vị tri kỷ, anh không hề phản bác, anh quả nhiên có hứng thú với hai người còn lại!”
“Oan cho anh quá mà!”
Diệp Bắc Minh kêu lên.
“Không được, em phải phạt anh!”
Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ một tiếng, xoay người đè Diệp Bắc Minh dưới người mình.
Một tiếng sau.
Hai người rời khỏi nơi ở, một lượng lớn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đang canh gác bên ngoài nhìn vào đôi má đỏ bừng của Hạ Nhược Tuyết, bước đi có chút không vững.
Vừa nhìn liền biết hai người không làm việc gì tốt đẹp cả.
“Đáng chết! Hai người này ngoài chuyện đó ra, còn làm gì nữa chứ?”, đạo tâm của Lục Hách Tuyên sụp đổ, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Hai người không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi thẳng đến bơi ở của đám người Thiên Cơ lão nhân.
“Sư phụ, đồ nhi chuẩn bị rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông, mọi người có ý định gì không?”
Diệp Bắc Minh nhìn mọi người.
Phân tích lợi hại một lượt.
Bản thân anh sẽ không ở lại Thương Khung Kiếm Tông.
Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, Đế Nữ Các.
Còn có những thế lực khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ Quy Linh Đạn và Dị Hỏa.
Nếu như bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông, nói không chừng sẽ bị người của Thương Khung Kiếm Tông thèm muốn.
Hạ Nhược Tuyết không thể nào luôn ở bên cạnh mọi người được.
Sẽ có những lúc cô ấy vắng mặt.
Thiên Cơ lão nhân khẽ mỉm cười: “Đồ nhi, chuyện này con không cần lo lắng, vi sư đã quen với du hành qua các thế giới rồi!”
“Vả lại vi sư còn hiểu thuật suy luận, những người này sẽ không tìm thấy ta”.
“Ngược lại là Linh Nhi với Hoàng Nhi, có lẽ nên sắp xếp một nơi ổn định!”
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng sửng sốt.
Một giây sau.
Khoang mắt hai người ửng đỏ: “Sư phụ, người không cần chúng con nữa ư?”
Thiên Cơ lão nhân cười lắc đầu: “Ta sẽ luôn là sư phụ của các con, có điều hiện tại, duyên phận của chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Hai người các con tốt nhất là đi theo Minh Nhi!”
“Sư phụ, chúng con...”
Hai người muốn nói gì nữa, Thiên Cơ lão nhân lắc đầu.
Trực tiếp cắt đứt.
“Vi sư sẽ nói thẳng, vận mệnh hai người các con, đều là người phụ nữ của Minh Nhi!”
“Sứ mệnh của vi sư đã hoàn thành, các con đi theo ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị.
Hướng Ly Ly đột nhiên mở miệng: “Anh Diệp, hay là thế này đi, tôi đưa cô Lục và cô Hoàng về thế giới Bản Nguyên!”
“Biển Hỗn Độn có quy tắc của riêng mình, thực lực của thế giới Bản Nguyên mặc dù chỉ ở mức trung bình, nhưng những thế lực kia cũng không đến mức đuổi theo chúng ta về tận thế giới Bản Nguyên!”
“Bọn họ ở thế giới Bản Nguyên, có lẽ sẽ an toàn!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.
Thiên Cơ lão nhân trực tiếp đứng dậy, lộ ra một nụ cười: “Được rồi, đồ nhi, vi sư nên đi rồi!”
Nói xong, liền trực tiếp rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông.
“Sư phụ!”
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng đuổi theo, bên ngoài Thương Khung Kiếm Tông nhất định có người của các thế lực, bọn họ rất có thể sẽ đi theo sư phụ!
Đợi đến khi Diệp Bắc Minh đuổi ra ngoài, Thiên Cơ lão nhân sớm đã biến mất từ lâu.
Thần niệm quét qua.
Bên ngoài sơn môn của Thương Khung Kiếm Tông, có ít nhất hàng trăm người đang bí mật theo dõi.
Anh quay đầu lại nhìn: “Nhược Tuyết, Hoàng Nhi, anh đi đây!”
“Cô Hướng, Hoàng Nhi và cô Lục xin phiền cô, đợi tôi dụ mấy người kia rời đi, muộn một chút cô hãy xuất phát!”
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh dùng truyền âm truyền tin cho mấy người: “Đúng rồi, nếu sau này nghe thấy tin anh chết, không cần đau buồn!”
“Mọi người yên tâm, anh sẽ không chết đâu!”
“Hả?”
Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Hướng Ly Ly ba người đều ngây ra.
Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Em biết rồi, chồng muốn giả chết, ve sầu thoát xác đúng không?”
“Thông minh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ về một hướng rồi nhanh chóng rời đi.
“Diệp Bắc Minh rời đi rồi? Chúng ta có nên đi theo không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là theo rồi!”
“Nhưng mấy người phụ nữ kia thì sao?”
“Ngươi là đồ ngốc sao? Dị Hỏa và công thức Quy Linh Đan đều nằm trên người Diệp Bắc Minh, mấy người phụ nữ đó bắt được thì tốt, nếu biết được tung tích của Diệp Bắc Minh thì cần đám người đó làm gì?”, người đàn ông cầm đầu chửi rủa, sau đó nhanh chóng lao theo phía sau Diệp Bắc Minh.
Đồng thời cùng lúc đó.
Tin tức Diệp Bắc Minh rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đã truyền tới tất cả các thế lực lớn.
“Rời đi sớm như vậy sao?”
“Thương Khung Kiếm Tông cũng không ngốc, không dám đắc tội chúng ta!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bắt thằng nhóc đó lại!”
Các thể lực lớn nghe tin liền lập tức hành động.
Tốc độ của Thiên Cơ lão nhân rất nhanh, trực tiếp rời khỏi đại lục của Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên thuyền Vạn Niên Dương trở về Hỗn Độn Hải Vực.
Có hàng chục chiếc thuyền Vạn Niên Dương theo sau và bao vây lấy ông ta.
“Lão già kia, chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi?”
Một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu.
Khí tức cảnh giới Đaọ Tôn trung Kỳ không hề che giấu, giống như một cơn sóng thần ập tới.
Thiên Cơ lão nhân không chút sợ hãi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Trừ các người, chắc không còn ai đến nữa nhỉ?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Chết đến nơi còn giả vờ bình tĩnh cái gì?”
“Đợi chúng ta bắt được ông, còn sợ Diệp Bắc Minh không quan tâm đến sự sống chết của sư phụ mình sao?”
“Bắt lại cho ta, dám phản kháng trực tiếp đánh cho tàn phế, giữ lại một hơi thở là được!”
“Vâng!”
Hàng chục bóng người lao về phía Thiên Cơ lão nhân, vào khoảnh khắc họ đến gần ông ta.
Thiên Cơ lão nhân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt già nua khẽ nheo lại.
Một tia huyết mang bắn ra từ đôi mắt.
Hơn mười thân ảnh kia nổ tung.
“Ông!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nhìn Thiên Cơ lão nhân trước mặt: “Ông là ai? Thực lực của ông... sao có thể...”
Một cỗ áp lực đến từ Thiên Cơ lão nhân lan ra ngoài.
Phụp!
Đầu gối người đàn ông trung niên mềm nhũn, vậy mà trực tiếp quỳ xuống.
Mồ hôi như mưa.
Sắc mặt trắng bệch.
Đôi môi khẽ run rẩy!
Cho dù ông ta ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, cũng không thể giết nhiều người trong một nháy mắt như thế được.
“Tiền bối, tha mạng... tôi biết tôi sai rồi...”
Người đàn ông trung niên cầu xin với giọng nói run run.
Thiên Cơ lão nhân giống như không nghe thấy, thì thầm: “Kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cho cậu bước lên con đường này rồi!”
“Chỉ là, tòa tháp kia có lẽ đã phát hiện ra sự tồn tại của lão phu, sao lại không nói cho nhóc con kia biết?”
Lông mày khẽ cau lại.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Trầm ngâm trong giây lát.
“Thôi vậy, đệ tử, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường Luân Hồi!”
Khóe miệng Thiên Cơ lão nhân hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Hai người ôm nhau, căn phòng là cảnh hỗn loạn, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
“Chồng à, có thể đừng đi được không?”
Hạ Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn cô một cái: “Không phải em đã đồng ý rồi sao?”
Hạ Nhược Tuyết có chút lưu luyến: “Nhưng người ta không lỡ để anh đi, anh đi rồi, không biết bao lâu mới được gặp lại!”
Diệp Bắc Minh cười: “Anh đồng ý với em, đợi anh tìm được mọi người, sẽ đưa mọi người về đại lục Hỗn Độn sống thật tốt!”
“Thật sao?”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết sáng lên.
“Anh đã bao giờ thất hứa chưa?”, Diệp Bắc Minh khẽ nhéo mũi Hạ Nhược Tuyết.
“Vậy sư phụ và ba người tri kỷ kia của anh thì sao?”, ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một tia xảo trá: “Để bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông cũng không tồi, với thực lực của em hiện giờ, đủ để bảo vệ bọn họ!”
Diệp Bắc Minh cau mày nghi hoặc.
Nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy không an toàn lắm.
“Sẽ có những lúc anh không thể chăm sóc được bọn họ, vẫn là nên nghe ý kiến của bọn họ đi!”
“Được, quả nhiên bị em phát hiện rồi!”
Hai má Hạ Nhược Tuyết phồng lên vì tức giận.
“Phát hiện điều gì?”
“Hừ, lúc em nói là ba vị tri kỷ, anh không hề phản bác, anh quả nhiên có hứng thú với hai người còn lại!”
“Oan cho anh quá mà!”
Diệp Bắc Minh kêu lên.
“Không được, em phải phạt anh!”
Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ một tiếng, xoay người đè Diệp Bắc Minh dưới người mình.
Một tiếng sau.
Hai người rời khỏi nơi ở, một lượng lớn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đang canh gác bên ngoài nhìn vào đôi má đỏ bừng của Hạ Nhược Tuyết, bước đi có chút không vững.
Vừa nhìn liền biết hai người không làm việc gì tốt đẹp cả.
“Đáng chết! Hai người này ngoài chuyện đó ra, còn làm gì nữa chứ?”, đạo tâm của Lục Hách Tuyên sụp đổ, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Hai người không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi thẳng đến bơi ở của đám người Thiên Cơ lão nhân.
“Sư phụ, đồ nhi chuẩn bị rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông, mọi người có ý định gì không?”
Diệp Bắc Minh nhìn mọi người.
Phân tích lợi hại một lượt.
Bản thân anh sẽ không ở lại Thương Khung Kiếm Tông.
Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, Đế Nữ Các.
Còn có những thế lực khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ Quy Linh Đạn và Dị Hỏa.
Nếu như bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông, nói không chừng sẽ bị người của Thương Khung Kiếm Tông thèm muốn.
Hạ Nhược Tuyết không thể nào luôn ở bên cạnh mọi người được.
Sẽ có những lúc cô ấy vắng mặt.
Thiên Cơ lão nhân khẽ mỉm cười: “Đồ nhi, chuyện này con không cần lo lắng, vi sư đã quen với du hành qua các thế giới rồi!”
“Vả lại vi sư còn hiểu thuật suy luận, những người này sẽ không tìm thấy ta”.
“Ngược lại là Linh Nhi với Hoàng Nhi, có lẽ nên sắp xếp một nơi ổn định!”
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng sửng sốt.
Một giây sau.
Khoang mắt hai người ửng đỏ: “Sư phụ, người không cần chúng con nữa ư?”
Thiên Cơ lão nhân cười lắc đầu: “Ta sẽ luôn là sư phụ của các con, có điều hiện tại, duyên phận của chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Hai người các con tốt nhất là đi theo Minh Nhi!”
“Sư phụ, chúng con...”
Hai người muốn nói gì nữa, Thiên Cơ lão nhân lắc đầu.
Trực tiếp cắt đứt.
“Vi sư sẽ nói thẳng, vận mệnh hai người các con, đều là người phụ nữ của Minh Nhi!”
“Sứ mệnh của vi sư đã hoàn thành, các con đi theo ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị.
Hướng Ly Ly đột nhiên mở miệng: “Anh Diệp, hay là thế này đi, tôi đưa cô Lục và cô Hoàng về thế giới Bản Nguyên!”
“Biển Hỗn Độn có quy tắc của riêng mình, thực lực của thế giới Bản Nguyên mặc dù chỉ ở mức trung bình, nhưng những thế lực kia cũng không đến mức đuổi theo chúng ta về tận thế giới Bản Nguyên!”
“Bọn họ ở thế giới Bản Nguyên, có lẽ sẽ an toàn!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.
Thiên Cơ lão nhân trực tiếp đứng dậy, lộ ra một nụ cười: “Được rồi, đồ nhi, vi sư nên đi rồi!”
Nói xong, liền trực tiếp rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông.
“Sư phụ!”
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng đuổi theo, bên ngoài Thương Khung Kiếm Tông nhất định có người của các thế lực, bọn họ rất có thể sẽ đi theo sư phụ!
Đợi đến khi Diệp Bắc Minh đuổi ra ngoài, Thiên Cơ lão nhân sớm đã biến mất từ lâu.
Thần niệm quét qua.
Bên ngoài sơn môn của Thương Khung Kiếm Tông, có ít nhất hàng trăm người đang bí mật theo dõi.
Anh quay đầu lại nhìn: “Nhược Tuyết, Hoàng Nhi, anh đi đây!”
“Cô Hướng, Hoàng Nhi và cô Lục xin phiền cô, đợi tôi dụ mấy người kia rời đi, muộn một chút cô hãy xuất phát!”
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh dùng truyền âm truyền tin cho mấy người: “Đúng rồi, nếu sau này nghe thấy tin anh chết, không cần đau buồn!”
“Mọi người yên tâm, anh sẽ không chết đâu!”
“Hả?”
Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Hướng Ly Ly ba người đều ngây ra.
Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Em biết rồi, chồng muốn giả chết, ve sầu thoát xác đúng không?”
“Thông minh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ về một hướng rồi nhanh chóng rời đi.
“Diệp Bắc Minh rời đi rồi? Chúng ta có nên đi theo không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là theo rồi!”
“Nhưng mấy người phụ nữ kia thì sao?”
“Ngươi là đồ ngốc sao? Dị Hỏa và công thức Quy Linh Đan đều nằm trên người Diệp Bắc Minh, mấy người phụ nữ đó bắt được thì tốt, nếu biết được tung tích của Diệp Bắc Minh thì cần đám người đó làm gì?”, người đàn ông cầm đầu chửi rủa, sau đó nhanh chóng lao theo phía sau Diệp Bắc Minh.
Đồng thời cùng lúc đó.
Tin tức Diệp Bắc Minh rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đã truyền tới tất cả các thế lực lớn.
“Rời đi sớm như vậy sao?”
“Thương Khung Kiếm Tông cũng không ngốc, không dám đắc tội chúng ta!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bắt thằng nhóc đó lại!”
Các thể lực lớn nghe tin liền lập tức hành động.
Tốc độ của Thiên Cơ lão nhân rất nhanh, trực tiếp rời khỏi đại lục của Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên thuyền Vạn Niên Dương trở về Hỗn Độn Hải Vực.
Có hàng chục chiếc thuyền Vạn Niên Dương theo sau và bao vây lấy ông ta.
“Lão già kia, chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi?”
Một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu.
Khí tức cảnh giới Đaọ Tôn trung Kỳ không hề che giấu, giống như một cơn sóng thần ập tới.
Thiên Cơ lão nhân không chút sợ hãi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Trừ các người, chắc không còn ai đến nữa nhỉ?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Chết đến nơi còn giả vờ bình tĩnh cái gì?”
“Đợi chúng ta bắt được ông, còn sợ Diệp Bắc Minh không quan tâm đến sự sống chết của sư phụ mình sao?”
“Bắt lại cho ta, dám phản kháng trực tiếp đánh cho tàn phế, giữ lại một hơi thở là được!”
“Vâng!”
Hàng chục bóng người lao về phía Thiên Cơ lão nhân, vào khoảnh khắc họ đến gần ông ta.
Thiên Cơ lão nhân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt già nua khẽ nheo lại.
Một tia huyết mang bắn ra từ đôi mắt.
Hơn mười thân ảnh kia nổ tung.
“Ông!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nhìn Thiên Cơ lão nhân trước mặt: “Ông là ai? Thực lực của ông... sao có thể...”
Một cỗ áp lực đến từ Thiên Cơ lão nhân lan ra ngoài.
Phụp!
Đầu gối người đàn ông trung niên mềm nhũn, vậy mà trực tiếp quỳ xuống.
Mồ hôi như mưa.
Sắc mặt trắng bệch.
Đôi môi khẽ run rẩy!
Cho dù ông ta ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, cũng không thể giết nhiều người trong một nháy mắt như thế được.
“Tiền bối, tha mạng... tôi biết tôi sai rồi...”
Người đàn ông trung niên cầu xin với giọng nói run run.
Thiên Cơ lão nhân giống như không nghe thấy, thì thầm: “Kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cho cậu bước lên con đường này rồi!”
“Chỉ là, tòa tháp kia có lẽ đã phát hiện ra sự tồn tại của lão phu, sao lại không nói cho nhóc con kia biết?”
Lông mày khẽ cau lại.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Trầm ngâm trong giây lát.
“Thôi vậy, đệ tử, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường Luân Hồi!”
Khóe miệng Thiên Cơ lão nhân hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.