Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2096: Hồng Hoang Đế Cung, chọn lựa
Ss Tần
31/07/2024
Hiện trường chấn động!
Vô số võ giả nhìn sang, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm.
Trong vòng vài chục nhịp thở, toàn bộ thành Hồng Hoang đều bị làm cho kinh hãi!
Một lượng lớn võ giả tràn vào quảng trường, tò mò nhìn về phía Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y đánh giá ba người!
"Trời ạ, hôm nay là ngày gì vậy? Vậy mà một lần có ba người được Hồng Hoang đế cung chọn trúng!”
"Ba cô gái này tương lai hẳn sẽ một bước lên trời!”
“Đúng vậy, gia nhập Hồng Hoang đế cung, thành tựu trong tương lai ít nhất cũng phải là Đại Đạo Chi Thượng, nếu may mắn còn có thể đột phá tới Tế Đạo!”
Ánh mắt ai nấy đều nóng rực.
Hô hấp đều trở nên dồn dập!
Hai mắt đỏ hoe!
Đố kỵ, hâm mộ, kích động, cuồng nhiệt, đủ các loại ánh mắt đổ dồn vào ba người họ!
“Chị à…”
Tiêu Nhã Phi rụt lại đầu nhỏ!
Hàng chục triệu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, có một vài tên đàn ông giống như sói đói khiến cô phải sợ hãi!
Tiêu Dung Phi che chở cho em gái ra phía sau, nhìn Diệp Bắc Minh như đang cầu cứu: “Anh Diệp!”
"Đừng sợ!"
Diệp Bắc Minh an ủi một câu!
Sau đó bước đến chắn trước mặt hai người, một luồng tà khí ngút trời lập tức cuộn trào từ thân thể anh!
Rất nhiều võ giả phải vội vàng dời tầm mắt.
Áp lực trên người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi trong nháy mắt đều tiêu tan!
“Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, các người vậy mà dám tới Thành Hồng Hoang….”, có một vài bóng người trong đám đông cấp tốc lùi lại, sau đó liền biến mất.
“Đừng sợ, từ hôm nay trở đi, không ai có thể ức hiếp các người!”, ông lão bảo vệ thiên thạch màu đen bước tới, nở một nụ cười thân thiện.
Tự mình giới thiệu: “Lão phu tên là Thạch Nghị, là trưởng lão của Hồng Hoang đế cung!”
“Quả nhiên…”
Trong đám đông có rất nhiều võ giả đều chấn động!
Bọn họ đã sớm nghi ngờ ông lão này là vị trưởng lão nào đó của Hồng Hoang đế cung!
Chẳng ngờ lại là sự thật!
“Thạch trưởng lão, chào ông!”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Tôi và em gái Nhã Phi không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung!”
Tiêu Nhã Phi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đi cùng anh Diệp tới khảo thí mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc sẽ thông qua!”
Viên Tử Y đi tới trước mặt Côn Ngô Mật Phi: “Tôi cũng không muốn rời xa tiểu thư…”
Hiện trường lập tức trở nên náo động!
“Không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung?”
“Trời đất ơi, họ vậy mà không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung, phải biết rằng người khác thì chen nhau vỡ đầu cũng không có tư cách đó!”
“Ba em gái này vậy mà không muốn gia nhập… Phụt….“
Có người tức giận tới mức hộc máu!
Thạch Nghị cau mày, nhìn Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi, nói: “Họ là nô bộc của hai người sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
“Tử Y là chị em của tôi!”, Côn Ngô Mật Phi đáp.
“Vậy thì được rồi!”
Thạch Nghị gật đầu nói: "Tính cách của ba người này rất hợp với Hồng Hoang đế cung!”
“Để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung còn tốt hơn ở bên cạnh các người! Lão phu đương nhiên sẽ không ép buộc người khác làm gì, Hồng Hoang đế cung vẫn luôn hướng tới sự đồng thuận từ hai phía!"
“Hồng Hoang đế cung lựa chọn các người, nhưng cũng cần các người lựa chọn Hồng Hoang đế cung!”
“Nếu từ bỏ thì bây giờ có thể rời đi!”
Dứt lời.
Thạch Nghị bước sang một bên, cũng không nói thêm gì nữa!
Thái độ này khiến trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Tiểu Tháp à, ông cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hai cô nhóc này ở lại với cậu phải chịu nguy hiểm cũng quên đi, về cơ bản vào ngày thường cũng chỉ có thể ngây người ở trong tháp!”
“Tôi cho rằng để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung là một sự lựa chọn không tồi!”
"Ít nhất nhìn thái độ này của Thạch Nghị, còn tốt hơn nhiều so với đám người ở Thần viện Thái Thương kia!”
“Cũng không cần lo lắng họ nếu đến Hồng Hoang đế cung sẽ bị bắt nạt”.
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình!
“Hả? Anh Diệp, anh muốn đuổi chúng em đi sao?”
Đôi mắt Tiêu Nhã Phi thoắt cái đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Rồi một phát nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt lấy cổ anh mà nghẹn ngào: “Hu hu hu, em không muốn đi!”
“Em và chị không dễ dàng gì mới tìm được anh!”
“Mới qua bao lâu đâu, Nhã Phi không muốn rời xa anh Diệp, cả đời này đều không muốn!”
Tiêu Dung Phi cũng cắn chặt môi hồng.
Là một người chị, cảm xúc của cô tương đối bị kìm chế!
Nhưng.
Vẻ mặt bướng bỉnh đã nói lên tất cả!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, an ủi nói: “Em cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi rồi đó, hãy tới Hồng Hoang đế cung để nâng cao thực lực, sau này trở thành cánh tay phải của tôi không phải càng tốt hơn sao?” “Ngộ lỡ sau này các em tiến vào cảnh giới Tế Đạo, còn có thể bảo vệ cho tôi nữa”.
“Tôi cũng không cần phải ngày ngày bị một đám Tế Đạo truy lùng khắp nơi”.
Tiêu Nhã Phi cười khúc khích: "Em nào có năng lực đó!”
“Ngoan!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục xoa dịu: “Tới Hồng Hoang đế cung đi!”
Tuy rằng Tiêu Nhã Phi không nỡ.
Nhưng vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em tới Hồng Hoang đế cung, nhưng anh không thể vứt bỏ em đó!”
“Sao tôi có thể không cần em nữa?”
Diệp Bắc Minh nhéo chiếc mũi tinh xảo của cô nói.
Tiêu Dung Phi có chút hâm mộ, cô cũng muốn tương tác tự nhiên với Diệp Bắc Minh như vậy!
Dường như nhìn ra được tâm tư của cô, Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tiêu Dung Phi, ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô!
Rồi quắc mắt nhìn xung quanh, nghiêm mặt hét lên: “Các người nhìn cho rõ, đây là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Cho dù là đệ tử của Hồng Hoang đế cung, ai dám ức hiếp họ, Diệp Bắc Minh tôi đều giết không tha!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Thằng nhãi này thật lớn mật!
Vậy mà dám hùng hồn phát ngôn như vậy ngay trước mặt đám đông?
Thạch Nghị âm thầm liếc Diệp Bắc Minh một cái, phải là một người có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra lời này trước mặt mọi người!
Ở một bên khác.
Côn Ngô Mật Phi cũng đang làm công tác tư tưởng cho Viên Tử Y, thuyết phục cô ấy gia nhập Hồng Hoang đế cung!
“Được rồi, nếu đã đồng ý thì đi theo tôi thôi”, Thạch Nghị bước đến nói.
Diệp Bắc Minh lấy ra hai viên đá truyền âm rồi nhỏ một giọt tinh huyết hòa vào trong đó: “Nếu nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc!”
Hai người Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi vẫy tay, vẫn lưu luyến không rời tiến vào Hồng Hoang đế cung!
“Chúng ta cũng đi thôi, ở lại Thành Hồng Hoang này trước!”
U Nhược đề nghị.
Ba người rời quảng trường và đến một quán trọ, chuẩn bị ở lại đây.
“Ba gian phòng!”
U Nhược vừa mở miệng liền bị Côn Ngô Mật Phi ngắt lời: “Không cần, hai phòng là đủ rồi!”
U Nhược khựng lại: “Hả?”
Côn Ngô Mật Phi nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Tôi mà Tiểu Minh Minh đương nhiên sẽ ở cùng nhau!"
“Tuyệt đối không được!”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên!
“Côn Ngô Mật Phi, cô đã là vợ của tôi, chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ, cô muốn ở cùng Diệp Bắc Minh? Tuyệt đối không thể!"
Mắt của Bất Hủ Vấn Thiên đỏ ngầu.
Một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng như tuyết bước vào!
Theo sau là đám người của tộc Bất Hủ, bao vây ba người họ lại!
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Bất Hủ Vấn Thiên, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi không thích anh!”
Lúc này.
Ngoài quán trọ lại có thêm mấy chục bóng người bước vào, bốn người Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân đều có mặt trong đó!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là con gái mà tộc Côn Ngô các người dốc lòng bồi dưỡng ra đó?”
Khóe miệng Bất Hủ Thương nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn chưa kết hôn mà đã ở cùng phòng rồi?”
“Đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ!”
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, anh quát lên một tiếng: “Con mẹ ông, muốn chết có đúng không?”
“Nhãi con, mày ra tay đi!”
Bất Hủ Thương cười đầy trêu tức.
Trong lòng Diệp Bắc Minh đã cuộn trào sát ý!
Tiếng rồng gầm càng vang dội hơn!
Côn Ngô Mật Phi vội nắm lấy tay anh ngăn cản: “Tiểu Minh Minh, đừng! Lão ta chỉ đang cố ý chọc tức anh thôi, đây là thành Hồng Hoang đó!”
“Dám tự ý dùng vũ lực, giết không cần hỏi!”
“Cũng chỉ là vài câu mắng nhiếc thôi, không sao!”
Côn Ngô Mật Phi đè chặt lấy tay Diệp Bắc Minh, trong mắt còn mang theo tia van nài!
“Bất Hủ Thương, mạng của ông tôi muốn chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không muốn Côn Ngô Mật Phi lo lắng liền thu lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Bất Hủ Thương có chút thất vọng: "Thằng khốn kiếp, mày chỉ có chút gan dạ đó thôi sao? Không dám ra tay ở đây à?”
Vô số võ giả nhìn sang, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm.
Trong vòng vài chục nhịp thở, toàn bộ thành Hồng Hoang đều bị làm cho kinh hãi!
Một lượng lớn võ giả tràn vào quảng trường, tò mò nhìn về phía Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y đánh giá ba người!
"Trời ạ, hôm nay là ngày gì vậy? Vậy mà một lần có ba người được Hồng Hoang đế cung chọn trúng!”
"Ba cô gái này tương lai hẳn sẽ một bước lên trời!”
“Đúng vậy, gia nhập Hồng Hoang đế cung, thành tựu trong tương lai ít nhất cũng phải là Đại Đạo Chi Thượng, nếu may mắn còn có thể đột phá tới Tế Đạo!”
Ánh mắt ai nấy đều nóng rực.
Hô hấp đều trở nên dồn dập!
Hai mắt đỏ hoe!
Đố kỵ, hâm mộ, kích động, cuồng nhiệt, đủ các loại ánh mắt đổ dồn vào ba người họ!
“Chị à…”
Tiêu Nhã Phi rụt lại đầu nhỏ!
Hàng chục triệu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, có một vài tên đàn ông giống như sói đói khiến cô phải sợ hãi!
Tiêu Dung Phi che chở cho em gái ra phía sau, nhìn Diệp Bắc Minh như đang cầu cứu: “Anh Diệp!”
"Đừng sợ!"
Diệp Bắc Minh an ủi một câu!
Sau đó bước đến chắn trước mặt hai người, một luồng tà khí ngút trời lập tức cuộn trào từ thân thể anh!
Rất nhiều võ giả phải vội vàng dời tầm mắt.
Áp lực trên người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi trong nháy mắt đều tiêu tan!
“Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, các người vậy mà dám tới Thành Hồng Hoang….”, có một vài bóng người trong đám đông cấp tốc lùi lại, sau đó liền biến mất.
“Đừng sợ, từ hôm nay trở đi, không ai có thể ức hiếp các người!”, ông lão bảo vệ thiên thạch màu đen bước tới, nở một nụ cười thân thiện.
Tự mình giới thiệu: “Lão phu tên là Thạch Nghị, là trưởng lão của Hồng Hoang đế cung!”
“Quả nhiên…”
Trong đám đông có rất nhiều võ giả đều chấn động!
Bọn họ đã sớm nghi ngờ ông lão này là vị trưởng lão nào đó của Hồng Hoang đế cung!
Chẳng ngờ lại là sự thật!
“Thạch trưởng lão, chào ông!”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Tôi và em gái Nhã Phi không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung!”
Tiêu Nhã Phi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đi cùng anh Diệp tới khảo thí mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc sẽ thông qua!”
Viên Tử Y đi tới trước mặt Côn Ngô Mật Phi: “Tôi cũng không muốn rời xa tiểu thư…”
Hiện trường lập tức trở nên náo động!
“Không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung?”
“Trời đất ơi, họ vậy mà không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung, phải biết rằng người khác thì chen nhau vỡ đầu cũng không có tư cách đó!”
“Ba em gái này vậy mà không muốn gia nhập… Phụt….“
Có người tức giận tới mức hộc máu!
Thạch Nghị cau mày, nhìn Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi, nói: “Họ là nô bộc của hai người sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
“Tử Y là chị em của tôi!”, Côn Ngô Mật Phi đáp.
“Vậy thì được rồi!”
Thạch Nghị gật đầu nói: "Tính cách của ba người này rất hợp với Hồng Hoang đế cung!”
“Để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung còn tốt hơn ở bên cạnh các người! Lão phu đương nhiên sẽ không ép buộc người khác làm gì, Hồng Hoang đế cung vẫn luôn hướng tới sự đồng thuận từ hai phía!"
“Hồng Hoang đế cung lựa chọn các người, nhưng cũng cần các người lựa chọn Hồng Hoang đế cung!”
“Nếu từ bỏ thì bây giờ có thể rời đi!”
Dứt lời.
Thạch Nghị bước sang một bên, cũng không nói thêm gì nữa!
Thái độ này khiến trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Tiểu Tháp à, ông cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hai cô nhóc này ở lại với cậu phải chịu nguy hiểm cũng quên đi, về cơ bản vào ngày thường cũng chỉ có thể ngây người ở trong tháp!”
“Tôi cho rằng để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung là một sự lựa chọn không tồi!”
"Ít nhất nhìn thái độ này của Thạch Nghị, còn tốt hơn nhiều so với đám người ở Thần viện Thái Thương kia!”
“Cũng không cần lo lắng họ nếu đến Hồng Hoang đế cung sẽ bị bắt nạt”.
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình!
“Hả? Anh Diệp, anh muốn đuổi chúng em đi sao?”
Đôi mắt Tiêu Nhã Phi thoắt cái đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Rồi một phát nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt lấy cổ anh mà nghẹn ngào: “Hu hu hu, em không muốn đi!”
“Em và chị không dễ dàng gì mới tìm được anh!”
“Mới qua bao lâu đâu, Nhã Phi không muốn rời xa anh Diệp, cả đời này đều không muốn!”
Tiêu Dung Phi cũng cắn chặt môi hồng.
Là một người chị, cảm xúc của cô tương đối bị kìm chế!
Nhưng.
Vẻ mặt bướng bỉnh đã nói lên tất cả!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, an ủi nói: “Em cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi rồi đó, hãy tới Hồng Hoang đế cung để nâng cao thực lực, sau này trở thành cánh tay phải của tôi không phải càng tốt hơn sao?” “Ngộ lỡ sau này các em tiến vào cảnh giới Tế Đạo, còn có thể bảo vệ cho tôi nữa”.
“Tôi cũng không cần phải ngày ngày bị một đám Tế Đạo truy lùng khắp nơi”.
Tiêu Nhã Phi cười khúc khích: "Em nào có năng lực đó!”
“Ngoan!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục xoa dịu: “Tới Hồng Hoang đế cung đi!”
Tuy rằng Tiêu Nhã Phi không nỡ.
Nhưng vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em tới Hồng Hoang đế cung, nhưng anh không thể vứt bỏ em đó!”
“Sao tôi có thể không cần em nữa?”
Diệp Bắc Minh nhéo chiếc mũi tinh xảo của cô nói.
Tiêu Dung Phi có chút hâm mộ, cô cũng muốn tương tác tự nhiên với Diệp Bắc Minh như vậy!
Dường như nhìn ra được tâm tư của cô, Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tiêu Dung Phi, ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô!
Rồi quắc mắt nhìn xung quanh, nghiêm mặt hét lên: “Các người nhìn cho rõ, đây là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Cho dù là đệ tử của Hồng Hoang đế cung, ai dám ức hiếp họ, Diệp Bắc Minh tôi đều giết không tha!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Thằng nhãi này thật lớn mật!
Vậy mà dám hùng hồn phát ngôn như vậy ngay trước mặt đám đông?
Thạch Nghị âm thầm liếc Diệp Bắc Minh một cái, phải là một người có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra lời này trước mặt mọi người!
Ở một bên khác.
Côn Ngô Mật Phi cũng đang làm công tác tư tưởng cho Viên Tử Y, thuyết phục cô ấy gia nhập Hồng Hoang đế cung!
“Được rồi, nếu đã đồng ý thì đi theo tôi thôi”, Thạch Nghị bước đến nói.
Diệp Bắc Minh lấy ra hai viên đá truyền âm rồi nhỏ một giọt tinh huyết hòa vào trong đó: “Nếu nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc!”
Hai người Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi vẫy tay, vẫn lưu luyến không rời tiến vào Hồng Hoang đế cung!
“Chúng ta cũng đi thôi, ở lại Thành Hồng Hoang này trước!”
U Nhược đề nghị.
Ba người rời quảng trường và đến một quán trọ, chuẩn bị ở lại đây.
“Ba gian phòng!”
U Nhược vừa mở miệng liền bị Côn Ngô Mật Phi ngắt lời: “Không cần, hai phòng là đủ rồi!”
U Nhược khựng lại: “Hả?”
Côn Ngô Mật Phi nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Tôi mà Tiểu Minh Minh đương nhiên sẽ ở cùng nhau!"
“Tuyệt đối không được!”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên!
“Côn Ngô Mật Phi, cô đã là vợ của tôi, chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ, cô muốn ở cùng Diệp Bắc Minh? Tuyệt đối không thể!"
Mắt của Bất Hủ Vấn Thiên đỏ ngầu.
Một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng như tuyết bước vào!
Theo sau là đám người của tộc Bất Hủ, bao vây ba người họ lại!
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Bất Hủ Vấn Thiên, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi không thích anh!”
Lúc này.
Ngoài quán trọ lại có thêm mấy chục bóng người bước vào, bốn người Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân đều có mặt trong đó!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là con gái mà tộc Côn Ngô các người dốc lòng bồi dưỡng ra đó?”
Khóe miệng Bất Hủ Thương nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn chưa kết hôn mà đã ở cùng phòng rồi?”
“Đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ!”
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, anh quát lên một tiếng: “Con mẹ ông, muốn chết có đúng không?”
“Nhãi con, mày ra tay đi!”
Bất Hủ Thương cười đầy trêu tức.
Trong lòng Diệp Bắc Minh đã cuộn trào sát ý!
Tiếng rồng gầm càng vang dội hơn!
Côn Ngô Mật Phi vội nắm lấy tay anh ngăn cản: “Tiểu Minh Minh, đừng! Lão ta chỉ đang cố ý chọc tức anh thôi, đây là thành Hồng Hoang đó!”
“Dám tự ý dùng vũ lực, giết không cần hỏi!”
“Cũng chỉ là vài câu mắng nhiếc thôi, không sao!”
Côn Ngô Mật Phi đè chặt lấy tay Diệp Bắc Minh, trong mắt còn mang theo tia van nài!
“Bất Hủ Thương, mạng của ông tôi muốn chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không muốn Côn Ngô Mật Phi lo lắng liền thu lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Bất Hủ Thương có chút thất vọng: "Thằng khốn kiếp, mày chỉ có chút gan dạ đó thôi sao? Không dám ra tay ở đây à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.