Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2095: Tôi không phải thiên tài?
Ss Tần
31/07/2024
“Thành Hồng Hoang?”
Diệp Bắc Minh đứng trước một tòa thành cổ, một cỗ khí tức tháng năm vĩnh hằng ập tới.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”.
“Dám dùng hai chữ này đặt tên, thật là uy nghiêm rầm rộ.
Nhìn thoáng qua, bức tường của thành Hồng Hoang đã cao hàng nghìn mét.
Một bức tường thành tổng cộng có tám mặt, từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy nó mang hình dáng Bát Quái của Thái Cực Quyền.
Nhưng mà.
Không ai dám lăng không bay lên.
Chỉ bởi vì.
Trong vòng một trăm dặm của thành Hồng Hoang cấm bay.
Cho dù là Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, U Nhược ba người đều phải đi bộ đến chân Thành Hồng Hoang.
Mười hai cổng thành cao hơn 300 mét, vô số võ giả ra ra vào vào.
“Trong Thành Hồng Hoang có một tòa đế cung, vốn dĩ trên thế giới này không tồn tại Thành Hồng Hoang, chỉ có Hồng Hoang đế cung!”
“Sau này, càng ngày càng có nhiều ngời muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung hơn, nhưng lại bị từ chối”.
“Những người này đều không muốn rời đi, liền xây dựng một tòa Thành Hồng Hoang ở xung quanh Hồng Hoang đế cung”, U Nhược nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế lực của Hồng Hoang đế cung này, nhất định rất lớn đúng không?”
U Nhược lắc đầu: “Hồng Hoang đế cung không có bất kỳ thế lực nào, chỉ có khoảng một nghìn đệ tử thôi”.
“Đệ tử nội môn khoảng 300 người, đệ tử ngoại môn tầm 700 người”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Không phải chứ?”
“Một tông môn một nghìn người có thể kiểm soát toàn bộ Thành Hồng Hoang?”
U Nhược cười thần bì nói: “Anh Diệp, nếu tôi nói với anh trong Hồng Hoang đế cung có hơn mười vị võ giả cảnh giới Tế Đạo thì sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tộc Côn Ngô với danh xưng là đời sau của Vương Tộc thời Đế Lạc.
Từ khi Côn Ngô Mật Phi hiểu chuyện cũng chỉ có hai lão tổ cảnh giới Tế Đạo mà thôi.
Thần viện Thái Thương cũng chỉ có ba đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo.
Hồng Hoang đế cung một nghìn người, vậy mà có những hơn mười người ở cảnh giới này?
Đây chính là nghịch thiên mà.
“Vả lại, chỉ cần có thể tiến vào Hồng Hoang đế cung, cho dù có là đệ tử ngoại môn, đời này nhất định sẽ có thể tiến vào cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng”.
“Đệ tử nội môn trong top 10, ngoại trừ những người đã chết”.
“Không một ngoại lệ, tất cả đều đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo”, khi U Nhược nói ra lời này, đến bản thân còn cảm thấy nổi da gà.
Diệp Bắc Minh nuốt một ngụm nước bọt.
Loại thực lực này.
Thật sự quá đáng sợ.
Căn bản không cần bao nhiêu đệ tử, một nghìn người là đủ rồi.
“Mật Phi, sao em không thử gia nhập Hồng Hoang đế cung?”, Diệp Bắc Minh nhìn Côn Ngô Mật Phi hỏi.
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi nói: “Tiểu Minh Minh, anh tưởng em không muốn sao?”
“Chỉ cần là thanh niên có chút thiên phú, đều có thể tới Hồng Hoang đế cung thử một phen”.
“Em cũng từng thử qua, nhưng đáng tiếc là thất bại!”
“A?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Với thiên phú của Côn Ngô Mật Phi, vậy mà lại thất bại.
“Chuyện gì vậy? Đến thiên phú của em mà Hồng Hoang đế cung cũng không để ý tới?”
Không đợi Côn Ngô Mật Phi trả lời, U Nhược đã lắc đầu nói trước: “Anh hiểu lầm cô Côn Ngô rồi, Hồng Hoang đế cung chọn đệ tử căn bản không nhìn vào tài năng”.
“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...”
U Nhược thất vọng nói.
Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được.
“Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?”
“Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...”
U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới trước một quảng trường rộng lớn.
Dòng người ở đây dường như vô tận.
Gần một triệu người tụ tập ở khu vực trung tâm quảng trường, vây khoanh một khối thiên thạch.
Một vị lão giả dựa vào thiên thạch với một đĩa đậu phộng trên tay.
Trên eo dắt một bình rượu, thỉnh thoảng lại mở mắt ra và nhấp một ngụm.
Sau đó lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm của mình thăm dò một lượt.
Phát hiện không có gì bất thường.
Chỉ là một khối thiên thạch bình thường mà thôi.
Ngược lại, lão giả đang ngủ này thì sâu không dò được.
Mọi người xếp hàng, ai đi qua viên thiên thạch này thì đều chạm tay vào nó, thấy thiên thạch không có phản ứng gì thì chán nản rời đi.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người xếp hàng chỉ để chạm vào một tảng đá? Có gì hay ho chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Bên cạnh, một thanh niên liếc nhìn anh: “Một tảng đá bình thường? Não ngắn!”
“Đây chính là cách thức thử nghiệm độc nhất của Hồng Hoang đế cung, chỉ cần được thiên thạch thừa nhận, bèn có thể gia nhập vào Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường thôi sao?”
“Có thể kiểm tra ra cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu với anh: “Đúng vậy, năm đó em cũng nghĩ vậy!”
“Em qua đó chạm vào một chút, tảng đá đó không có phản ứng gì nên em không đủ tư cách”.
Diệp Bắc Minh: “...”
Quay đầu.
Nhìn về hướng U Nhược .
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng vậy”, U Nhược có chút xấu hổ nói.
“Đi, chúng ta cũng thử một chút”.
Diệp Bắc Minh đột nhiêm cảm thấy, chuyện này rất có tính thách thức.
Với thiên phú của anh, ngộ nhỡ tảng đá này có phản ứng thì sao?
Kéo Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ba người đến phía trước xếp hàng.
Rất nhanh.
Đã đến lượt Diệp Bắc Minh, bước lên một bước, năm ngón tay ấn xuống tảng thiên thạch màu đen.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, vẫn không từ bỏ.
Lại chạm vào vài lần nữa.
Vẫn không có phản hồi.
Lão giả đang ngủ say nhắc nhở một câu: “Người thanh niên này, đừng lãng phí thời gian nữa, thiên phú của cậu không đủ, không có duyên gia nhập Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh chịu đả kích rất lớn.
Lẽ nào tài năng của mình ở Nguyên Thủy Chân Giới này, thật sự không đáng nhắc tới!
“Anh Diệp, đừng nản lòng”.
Tiêu Nhã Phi an ủi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tảng đá này nhất định có vấn đề!”
“Đúng vậy, nhất định là có vấn đề”.
Tiêu Nhã Phi cười gật đầu: “Không tin, em và chị chạm thử cho anh xem”.
Hai chị em bước lên trước, mỗi người một tay chạm vào tảng thiên thạch đen.
Lạch cạch.
Tảng thiên thạch đen run rẩy, phát ra hai tia sáng, một xanh lam và một xanh lục.
“Mẹ kiếp!”
“Tảng đá nát này có phản ứng rồi!”
“Mẹ nó, tôi vẫn luôn cho rằng tảng đá này có vấn đề, vậy mà thật sự có phản ứng rồi?”
“Đôi chị em này, không lẽ đã được chọn?”
Cả quảng trường sôi sục.
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Đôi mắt Côn Ngô Mật Phi cũng mở to.
U Nhược bối rối.
“Ừm!”
Lão giả đang ngủ trên đất đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Ông ta kích động nhìn hai người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: “Hai nhóc con, tên là gì? Bắt đầu từ bây giờ, hai người chính là đệ tử của Hồng Hoang đế cung!”
“A? Nhất định là tảng đá này có vấn đề...”
Hai chị em bị dọa cho giật mình, vội vã thu tay lại.
Sau khi tảng thiên thạch mờ đi, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Lão giả cau mày nói: “Vậy hai người thử lại xem!”
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi gật đầu, lại lần nữa đặt tay lên thiên thạch.
Lạch lạch!
Hai tia sáng xanh lại hiện lên một lần nữa.
“Qủa nhiên. Chúc mừng hai người!”
“Không, không đúng... chúng tôi không phải là thiên tài, anh Diệp mới là...”, Tiêu Nhã Phi vội vàng lắc đầu, Tiêu Dung Phi cũng đồng tình với em gái mình.
Hai người họ nhất định không phải thiên tài.
“Cô Tử Y, cô mau đến thử xem, viên đá này có vấn đề rồi!”
“Ồ, được!”
Viên Tử Y trừng to mắt, đầu choáng váng.
Còn chưa hiểu ra chuyện gì.
Bước lên trước và đặt tay vào tảng đá.
Lạch cạch!
Một đạo ánh sáng xanh rực rỡ bay lên bầu trời.
“Con mẹ nó!”
Bình rượu của lão giả rơi xuống đất: “Hôm nay gặp phải vận may lớn rồi sao? Vậy mà lại có ba người được chọn!”
Diệp Bắc Minh đứng trước một tòa thành cổ, một cỗ khí tức tháng năm vĩnh hằng ập tới.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”.
“Dám dùng hai chữ này đặt tên, thật là uy nghiêm rầm rộ.
Nhìn thoáng qua, bức tường của thành Hồng Hoang đã cao hàng nghìn mét.
Một bức tường thành tổng cộng có tám mặt, từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy nó mang hình dáng Bát Quái của Thái Cực Quyền.
Nhưng mà.
Không ai dám lăng không bay lên.
Chỉ bởi vì.
Trong vòng một trăm dặm của thành Hồng Hoang cấm bay.
Cho dù là Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, U Nhược ba người đều phải đi bộ đến chân Thành Hồng Hoang.
Mười hai cổng thành cao hơn 300 mét, vô số võ giả ra ra vào vào.
“Trong Thành Hồng Hoang có một tòa đế cung, vốn dĩ trên thế giới này không tồn tại Thành Hồng Hoang, chỉ có Hồng Hoang đế cung!”
“Sau này, càng ngày càng có nhiều ngời muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung hơn, nhưng lại bị từ chối”.
“Những người này đều không muốn rời đi, liền xây dựng một tòa Thành Hồng Hoang ở xung quanh Hồng Hoang đế cung”, U Nhược nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế lực của Hồng Hoang đế cung này, nhất định rất lớn đúng không?”
U Nhược lắc đầu: “Hồng Hoang đế cung không có bất kỳ thế lực nào, chỉ có khoảng một nghìn đệ tử thôi”.
“Đệ tử nội môn khoảng 300 người, đệ tử ngoại môn tầm 700 người”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Không phải chứ?”
“Một tông môn một nghìn người có thể kiểm soát toàn bộ Thành Hồng Hoang?”
U Nhược cười thần bì nói: “Anh Diệp, nếu tôi nói với anh trong Hồng Hoang đế cung có hơn mười vị võ giả cảnh giới Tế Đạo thì sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tộc Côn Ngô với danh xưng là đời sau của Vương Tộc thời Đế Lạc.
Từ khi Côn Ngô Mật Phi hiểu chuyện cũng chỉ có hai lão tổ cảnh giới Tế Đạo mà thôi.
Thần viện Thái Thương cũng chỉ có ba đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo.
Hồng Hoang đế cung một nghìn người, vậy mà có những hơn mười người ở cảnh giới này?
Đây chính là nghịch thiên mà.
“Vả lại, chỉ cần có thể tiến vào Hồng Hoang đế cung, cho dù có là đệ tử ngoại môn, đời này nhất định sẽ có thể tiến vào cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng”.
“Đệ tử nội môn trong top 10, ngoại trừ những người đã chết”.
“Không một ngoại lệ, tất cả đều đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo”, khi U Nhược nói ra lời này, đến bản thân còn cảm thấy nổi da gà.
Diệp Bắc Minh nuốt một ngụm nước bọt.
Loại thực lực này.
Thật sự quá đáng sợ.
Căn bản không cần bao nhiêu đệ tử, một nghìn người là đủ rồi.
“Mật Phi, sao em không thử gia nhập Hồng Hoang đế cung?”, Diệp Bắc Minh nhìn Côn Ngô Mật Phi hỏi.
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi nói: “Tiểu Minh Minh, anh tưởng em không muốn sao?”
“Chỉ cần là thanh niên có chút thiên phú, đều có thể tới Hồng Hoang đế cung thử một phen”.
“Em cũng từng thử qua, nhưng đáng tiếc là thất bại!”
“A?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Với thiên phú của Côn Ngô Mật Phi, vậy mà lại thất bại.
“Chuyện gì vậy? Đến thiên phú của em mà Hồng Hoang đế cung cũng không để ý tới?”
Không đợi Côn Ngô Mật Phi trả lời, U Nhược đã lắc đầu nói trước: “Anh hiểu lầm cô Côn Ngô rồi, Hồng Hoang đế cung chọn đệ tử căn bản không nhìn vào tài năng”.
“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...”
U Nhược thất vọng nói.
Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được.
“Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?”
“Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...”
U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới trước một quảng trường rộng lớn.
Dòng người ở đây dường như vô tận.
Gần một triệu người tụ tập ở khu vực trung tâm quảng trường, vây khoanh một khối thiên thạch.
Một vị lão giả dựa vào thiên thạch với một đĩa đậu phộng trên tay.
Trên eo dắt một bình rượu, thỉnh thoảng lại mở mắt ra và nhấp một ngụm.
Sau đó lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm của mình thăm dò một lượt.
Phát hiện không có gì bất thường.
Chỉ là một khối thiên thạch bình thường mà thôi.
Ngược lại, lão giả đang ngủ này thì sâu không dò được.
Mọi người xếp hàng, ai đi qua viên thiên thạch này thì đều chạm tay vào nó, thấy thiên thạch không có phản ứng gì thì chán nản rời đi.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người xếp hàng chỉ để chạm vào một tảng đá? Có gì hay ho chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Bên cạnh, một thanh niên liếc nhìn anh: “Một tảng đá bình thường? Não ngắn!”
“Đây chính là cách thức thử nghiệm độc nhất của Hồng Hoang đế cung, chỉ cần được thiên thạch thừa nhận, bèn có thể gia nhập vào Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường thôi sao?”
“Có thể kiểm tra ra cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu với anh: “Đúng vậy, năm đó em cũng nghĩ vậy!”
“Em qua đó chạm vào một chút, tảng đá đó không có phản ứng gì nên em không đủ tư cách”.
Diệp Bắc Minh: “...”
Quay đầu.
Nhìn về hướng U Nhược .
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng vậy”, U Nhược có chút xấu hổ nói.
“Đi, chúng ta cũng thử một chút”.
Diệp Bắc Minh đột nhiêm cảm thấy, chuyện này rất có tính thách thức.
Với thiên phú của anh, ngộ nhỡ tảng đá này có phản ứng thì sao?
Kéo Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ba người đến phía trước xếp hàng.
Rất nhanh.
Đã đến lượt Diệp Bắc Minh, bước lên một bước, năm ngón tay ấn xuống tảng thiên thạch màu đen.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, vẫn không từ bỏ.
Lại chạm vào vài lần nữa.
Vẫn không có phản hồi.
Lão giả đang ngủ say nhắc nhở một câu: “Người thanh niên này, đừng lãng phí thời gian nữa, thiên phú của cậu không đủ, không có duyên gia nhập Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh chịu đả kích rất lớn.
Lẽ nào tài năng của mình ở Nguyên Thủy Chân Giới này, thật sự không đáng nhắc tới!
“Anh Diệp, đừng nản lòng”.
Tiêu Nhã Phi an ủi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tảng đá này nhất định có vấn đề!”
“Đúng vậy, nhất định là có vấn đề”.
Tiêu Nhã Phi cười gật đầu: “Không tin, em và chị chạm thử cho anh xem”.
Hai chị em bước lên trước, mỗi người một tay chạm vào tảng thiên thạch đen.
Lạch cạch.
Tảng thiên thạch đen run rẩy, phát ra hai tia sáng, một xanh lam và một xanh lục.
“Mẹ kiếp!”
“Tảng đá nát này có phản ứng rồi!”
“Mẹ nó, tôi vẫn luôn cho rằng tảng đá này có vấn đề, vậy mà thật sự có phản ứng rồi?”
“Đôi chị em này, không lẽ đã được chọn?”
Cả quảng trường sôi sục.
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Đôi mắt Côn Ngô Mật Phi cũng mở to.
U Nhược bối rối.
“Ừm!”
Lão giả đang ngủ trên đất đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Ông ta kích động nhìn hai người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: “Hai nhóc con, tên là gì? Bắt đầu từ bây giờ, hai người chính là đệ tử của Hồng Hoang đế cung!”
“A? Nhất định là tảng đá này có vấn đề...”
Hai chị em bị dọa cho giật mình, vội vã thu tay lại.
Sau khi tảng thiên thạch mờ đi, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Lão giả cau mày nói: “Vậy hai người thử lại xem!”
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi gật đầu, lại lần nữa đặt tay lên thiên thạch.
Lạch lạch!
Hai tia sáng xanh lại hiện lên một lần nữa.
“Qủa nhiên. Chúc mừng hai người!”
“Không, không đúng... chúng tôi không phải là thiên tài, anh Diệp mới là...”, Tiêu Nhã Phi vội vàng lắc đầu, Tiêu Dung Phi cũng đồng tình với em gái mình.
Hai người họ nhất định không phải thiên tài.
“Cô Tử Y, cô mau đến thử xem, viên đá này có vấn đề rồi!”
“Ồ, được!”
Viên Tử Y trừng to mắt, đầu choáng váng.
Còn chưa hiểu ra chuyện gì.
Bước lên trước và đặt tay vào tảng đá.
Lạch cạch!
Một đạo ánh sáng xanh rực rỡ bay lên bầu trời.
“Con mẹ nó!”
Bình rượu của lão giả rơi xuống đất: “Hôm nay gặp phải vận may lớn rồi sao? Vậy mà lại có ba người được chọn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.