Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2026: Hợp Đạo, Chân Long phá Cửu Thiên
Ss Tần
28/06/2024
Hỗn Độn Giới.
Bên ngoài Loan Phượng Các, mọi người kinh hãi nhìn một màn chớp giật sấm rền không ngừng từ trên trời giáng xuống!
“Hung tàn như vậy sao? Làm đến mức xuất hiện cả sấm sét?”
Một số thanh niên của Phượng tộc nuốt nước bọt lẩm bẩm.
Còn ánh mắt của các cô gái thì lập lòe không rõ, người đàn ông mà quận chủ Phượng Cửu lựa chọn thật quá hung mãnh, làm một hơi năm ngày liên tiếp cũng không biết mệt mỏi?
Chẳng trách lại dược quận chủ Phượng Cửu nhìn trúng!
…
Bên ngoài Phượng tộc Cố thành.
Đế Cuồng đã đến từ hai ngày trước, dựng trại chờ đợi và một mực canh giữ tại đây.
Tin tức mới nhất truyền đến, Loan Phượng Các sấm sét gầm vang, không ngừng xuất hiện dị tượng!
"Mẹ kiếp! Tôi muốn tên nhãi đó phải chết! Chết! Chết!”
Đế Cuồng đã triệt để điên loạn!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu!
Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên cảnh tượng Diệp Bắc Minh đè Phượng Cửu dưới thân!
Giữa trời sấm sét, hai người điên cuồng dây dưa!
……
“Diệp Bắc Minh, tôi khiến anh phải chán ghét như vậy sao?”
Suốt năm ngày ròng rã!
Phải biết rằng sau khi tiến vào Loan Phượng Các, nhất định phải kết hợp với bản thân mới có thể đóng lại trận pháp để rời đi.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại ngồi xếp bằng bắt đầu luyện chế đan dược!
Năm ngày! Là năm ngày đó!
Anh không nói với Phượng Cửu dù chỉ một lời, mà không ngừng luyện đan rồi ăn xuống.
Lại luyện đan rồi ăn!
Trong năm ngày này, Diệp Bắc Minh từ Nhập Đạo đột phá liên tiếp vài cảnh giới nhỏ, trực tiếp tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo!
Sau đó lại thẳng một đường chạm tới Ngộ Đạo đỉnh phong!
Chỉ còn cách cảnh giới Hợp Đạo một tầng giấy mỏng mà thôi!
Những tia sét đó đều là chứng minh cho giai đoạn thăng cấp của anh!
“Không lẽ mình lại kém hấp dẫn như vậy? Tên này thà luyện đan, tu luyện cũng không thèm liếc mình lấy một cái?”
Phượng Cửu đã không nhịn được nữa mà đỏ hoe hai mắt.
Nếu là người đàn ông khác thì chắc chắn đã ‘ăn’ cô ta sạch sẽ từ lúc nào, Diệp Bắc Minh vậy mà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm?
Ngoại trừ cảm giác thất bại, trong lòng cô ta lại càng uất ức: “Nói chuyện đi! Diệp Bắc Minh, anh nói chuyện đi!”
Diệp Bắc Minh dừng tay, thong dong mở mắt liếc Phượng Cửu một cái: “Cô muốn tôi nói cái gì?”
“Cô không thương lượng bất kỳ điều gì đã kéo tôi tới đây, sau đó nói rằng phải ‘kết hợp’ mới có thể kích hoạt trận pháp để rời đi?”
“Cô rất xinh đẹp, nhưng không lẽ tôi phải là người tùy tiện sao? Hay là…”
Nói đoạn anh không kìm được cười lạnh hỏi: “Bản thân cô chính là một người tùy tiện?”
Đôi mắt anh không đọng lại bất kỳ tia cảm xúc nào.
Thậm chí còn mang theo sự lạnh nhạt không nói thành lời!
“Anh!”
Phượng Cửu ngẩn người, nước mắt đã không cách nào ngăn trở được mà lăn dài xuống gò má thanh tú: “Trong lòng anh… tôi! Phượng Cửu tôi chính là một người tùy tiện như vậy sao?”
Trong lòng Phượng Cửu tràn ngập cảm giác nhục nhã!
Một nỗi sỉ nhục sâu sắc!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Không lẽ không phải à?”
“Một cô gái một thân một mình chờ ở nơi đồng không mông quạnh, đối với cô mà nói, tôi là một người không rõ lai lịch”
“Cô không nói hai lời liền dẫn tôi cùng trở về gia tộc!”
“Cũng không giải thích với tôi mà trực tiếp lôi tôi tới Loan Phượng Các này, không lẽ không phải là cố ý sao?”
“Cho dù không phải tôi, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào có phải cũng đều có thể?”
“Như vậy còn chưa đủ tùy tiện sao?”
“Tôi còn chưa hỏi cô, rốt cuộc là cô có mục đích gì, mà cô đã ấm ức rồi?”
Cơ thể yêu kiều của Phượng Cửu run rẩy, đủ các loại tủi thân không cách nào kiềm chế nổi tràn ngập cõi lòng cô ta!
Cô ta đưa Diệp Bắc Minh trở về là vì lời tiên tri của tổ tiên Phượng tộc!
Diệp Bắc Minh vừa hay xuất hiện có lẽ sẽ dẫn dắt Phượng tộc lên tầng cao mới!
Cô ta thừa nhận việc mang anh tới Loan Phượng Các quả thực có chút ý tứ riêng trong đó.
Nhưng...cô ta tuyệt đối không phải loại người tùy tiện đó!!!
Nhưng tất cả những điều này lại không có cách nào giải thích được!
“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”
Phượng Cửu dậm chân giận dữ.
Sau đó giơ tay cắt một đường xuống cổ tay, để lại một bình tinh huyết ném về phía Diệp Bắc Minh, rồi chạy thẳng về phía sâu trong Loan Phượng Các.
Diệp Bắc Minh tóm lấy tinh huyết của Phượng Cửu, không chút khách sáo cất đi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khúc khích: "Nhóc con, hình như cậu làm tan nát trái tim cô ấy rồi đó, cô nhóc này rất đẹp mà!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Liên quan gì tới tôi, xinh đẹp có thể mài ra cơm ăn sao?”
“Tôi cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh, tùy ý đưa tôi đến đây, không lẽ tôi là loại người tùy tiện đó à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: “Tôi còn chưa đủ hiểu rõ cậu à? Lúc mà cậu buông mình căn bản không còn là người nữa!”
Diệp Bắc Minh: “...”
“Thôi quên đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh còn đang bận băn khoăn nếu đột phá cảnh giới Ngộ Đạo, phải chăng có thể tiến vào Hợp Đạo?
Sau khi cố gắng nửa ngày rốt cuộc vẫn trắng tay!
Đôi mày lưỡi mác của anh nhíu chặt một chỗ: “Lại đụng phải nút thắt rồi, rõ ràng chỉ còn cách một tầng giấy nữa thôi nhưng bất luận thế nào cũng không thể chọc thủng?"
“Nhóc con, từ khi bước vào cảnh giới Thần Quân tới Nhập Đạo, con đường cậu đi là đạo Vô Địch, cũng là vạn đạo thế gian!”
“Kiếm đạo, đan đạo, y đạo, đạo tàn sát, tập hợp quá nhiều nhiều thứ, quá hỗn tạp!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có ý gì?”
“Cảnh giới Hợp Đạo, đúng như tên gọi”.
“Tất cả đạo trong cậu, vạn đạo đều phải hợp nhất lại!”
“Đường cậu đi càng nhiều, càng phức tạp, thì số lượng đạo lúc đột phá cảnh giới Hợp Đạo cần phải dung hợp cũng càng nhiều!”
"Cho nên, so với người khác thì độ khó cậu phải đối mặt còn gấp cả trăm lần!”
“Những người tu võ chỉ đi theo con đường kiếm đạo, y đạo, đan đạo một lòng chuyên tâm tu luyện, cảnh giới đến thời điểm chín muồi liền có thể đột phá!”
“Nếu cậu muốn đột phá cảnh giới Hợp Đạo, rất đơn giản, chỉ cần từ bỏ những lĩnh vực khác là được!”
Nghe xong giải thích, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ!
Thì ra là vậy!
"Bỏ cuộc? Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu con đừng tôi theo đuổi là đạo vô địch, vậy phải là vô địch thực sự!”
“Chỉ một cái vướng bận cỏn con tại cảnh giới Hợp Đạo căn bản không thể khiến tôi chùn bước!”
Giây tiếp theo.
Một niềm tin bất khả chiến bại dâng trào!
Diệp Bắc Minh ngước đầu nhìn lên bầu trời sâu rộng, lạnh giọng nói: “Thiên kiếp đã là cái thá gì? Diệp Bắc Minh tôi muốn đột phá, hoàn toàn không cần tới sự đồng ý của ngươi!”
Thần lực sôi trào, chuẩn bị cưỡng ép đột phá!
Ý chí thiên đạo dường như cảm nhận được thử thách, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám mây giông khủng bố, giáng xuống sấm sét bảy màu.
“Diệt cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên, một bước tiến tới, chủ động nghênh đón lôi kiếp!
Cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, Phượng Cửu mặt còn vương nước mắt vội đi ra từ nơi sâu trong Loan Phượng Các.
Ngẩng đầu nhìn lên!
Lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ!
Sâu trong đôi mắt đẹp mê ly không che giấu nổi sự chấn động sâu sắc: “Thiên kiếp bảy màu?”
Bỗng nhiên.
“.... Đợi đã!”
Phượng Cửu như chợt nhớ tới điều gì đó, không dám tin nhìn lên một mảnh sấm sét đầy màu sắc ở sâu trong thiên kiếp!
“Trong lời tiên tri còn có một câu, người này sẽ cưỡi tường vân bảy màu mà tới!”
“Chân long xuyên phá chín tầng mây! Phượng tộc trỗi dậy, đạt đến đỉnh cao!"
Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu tràn đầy bối rối: “Không lẽ đám mây này chính là tường vân bảy màu đó?”
“Nhưng… chân long đâu?”
Vừa dứt lời.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời truyền tới!
Chỉ thấy một con huyết long xuyên qua tường vân bảy màu, nghiền nát mọi thứ, vọt thẳng lên chín tầng mây!
“A! Chân long xuyên phá bầu trời…”
Phượng Cửu dùng sức che chặt miệng nhỏ: “Quả nhiên là anh ta!”
……
Bên ngoài.
“Cái này…. động tĩnh lớn như vậy?”
Thanh niên của Phượng tộc líu lưỡi không nói nên lời!
Còn các cô gái đều nóng ran hai má.
Chỉ có một bà lão dẫn đầu cùng mấy ông lão đều nghiêm túc dõi mắt nhìn lên ầu trời phía trên Loan Phượng Các!
"Không đúng, đây không phải dấu hiệu động phòng của Phượng Cửu với tên đó, đây là điềm báo cho thấy có người đang độ kiếp!”
“Huyết long kia… chân long xuyên phá bầu trời, Phượng Tộc trỗi dậy!"
“Không lẽ….???”
Thân thể già nua của mấy người họ đều đang run rẩy.
Bên ngoài Loan Phượng Các, mọi người kinh hãi nhìn một màn chớp giật sấm rền không ngừng từ trên trời giáng xuống!
“Hung tàn như vậy sao? Làm đến mức xuất hiện cả sấm sét?”
Một số thanh niên của Phượng tộc nuốt nước bọt lẩm bẩm.
Còn ánh mắt của các cô gái thì lập lòe không rõ, người đàn ông mà quận chủ Phượng Cửu lựa chọn thật quá hung mãnh, làm một hơi năm ngày liên tiếp cũng không biết mệt mỏi?
Chẳng trách lại dược quận chủ Phượng Cửu nhìn trúng!
…
Bên ngoài Phượng tộc Cố thành.
Đế Cuồng đã đến từ hai ngày trước, dựng trại chờ đợi và một mực canh giữ tại đây.
Tin tức mới nhất truyền đến, Loan Phượng Các sấm sét gầm vang, không ngừng xuất hiện dị tượng!
"Mẹ kiếp! Tôi muốn tên nhãi đó phải chết! Chết! Chết!”
Đế Cuồng đã triệt để điên loạn!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu!
Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên cảnh tượng Diệp Bắc Minh đè Phượng Cửu dưới thân!
Giữa trời sấm sét, hai người điên cuồng dây dưa!
……
“Diệp Bắc Minh, tôi khiến anh phải chán ghét như vậy sao?”
Suốt năm ngày ròng rã!
Phải biết rằng sau khi tiến vào Loan Phượng Các, nhất định phải kết hợp với bản thân mới có thể đóng lại trận pháp để rời đi.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại ngồi xếp bằng bắt đầu luyện chế đan dược!
Năm ngày! Là năm ngày đó!
Anh không nói với Phượng Cửu dù chỉ một lời, mà không ngừng luyện đan rồi ăn xuống.
Lại luyện đan rồi ăn!
Trong năm ngày này, Diệp Bắc Minh từ Nhập Đạo đột phá liên tiếp vài cảnh giới nhỏ, trực tiếp tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo!
Sau đó lại thẳng một đường chạm tới Ngộ Đạo đỉnh phong!
Chỉ còn cách cảnh giới Hợp Đạo một tầng giấy mỏng mà thôi!
Những tia sét đó đều là chứng minh cho giai đoạn thăng cấp của anh!
“Không lẽ mình lại kém hấp dẫn như vậy? Tên này thà luyện đan, tu luyện cũng không thèm liếc mình lấy một cái?”
Phượng Cửu đã không nhịn được nữa mà đỏ hoe hai mắt.
Nếu là người đàn ông khác thì chắc chắn đã ‘ăn’ cô ta sạch sẽ từ lúc nào, Diệp Bắc Minh vậy mà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm?
Ngoại trừ cảm giác thất bại, trong lòng cô ta lại càng uất ức: “Nói chuyện đi! Diệp Bắc Minh, anh nói chuyện đi!”
Diệp Bắc Minh dừng tay, thong dong mở mắt liếc Phượng Cửu một cái: “Cô muốn tôi nói cái gì?”
“Cô không thương lượng bất kỳ điều gì đã kéo tôi tới đây, sau đó nói rằng phải ‘kết hợp’ mới có thể kích hoạt trận pháp để rời đi?”
“Cô rất xinh đẹp, nhưng không lẽ tôi phải là người tùy tiện sao? Hay là…”
Nói đoạn anh không kìm được cười lạnh hỏi: “Bản thân cô chính là một người tùy tiện?”
Đôi mắt anh không đọng lại bất kỳ tia cảm xúc nào.
Thậm chí còn mang theo sự lạnh nhạt không nói thành lời!
“Anh!”
Phượng Cửu ngẩn người, nước mắt đã không cách nào ngăn trở được mà lăn dài xuống gò má thanh tú: “Trong lòng anh… tôi! Phượng Cửu tôi chính là một người tùy tiện như vậy sao?”
Trong lòng Phượng Cửu tràn ngập cảm giác nhục nhã!
Một nỗi sỉ nhục sâu sắc!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Không lẽ không phải à?”
“Một cô gái một thân một mình chờ ở nơi đồng không mông quạnh, đối với cô mà nói, tôi là một người không rõ lai lịch”
“Cô không nói hai lời liền dẫn tôi cùng trở về gia tộc!”
“Cũng không giải thích với tôi mà trực tiếp lôi tôi tới Loan Phượng Các này, không lẽ không phải là cố ý sao?”
“Cho dù không phải tôi, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào có phải cũng đều có thể?”
“Như vậy còn chưa đủ tùy tiện sao?”
“Tôi còn chưa hỏi cô, rốt cuộc là cô có mục đích gì, mà cô đã ấm ức rồi?”
Cơ thể yêu kiều của Phượng Cửu run rẩy, đủ các loại tủi thân không cách nào kiềm chế nổi tràn ngập cõi lòng cô ta!
Cô ta đưa Diệp Bắc Minh trở về là vì lời tiên tri của tổ tiên Phượng tộc!
Diệp Bắc Minh vừa hay xuất hiện có lẽ sẽ dẫn dắt Phượng tộc lên tầng cao mới!
Cô ta thừa nhận việc mang anh tới Loan Phượng Các quả thực có chút ý tứ riêng trong đó.
Nhưng...cô ta tuyệt đối không phải loại người tùy tiện đó!!!
Nhưng tất cả những điều này lại không có cách nào giải thích được!
“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”
Phượng Cửu dậm chân giận dữ.
Sau đó giơ tay cắt một đường xuống cổ tay, để lại một bình tinh huyết ném về phía Diệp Bắc Minh, rồi chạy thẳng về phía sâu trong Loan Phượng Các.
Diệp Bắc Minh tóm lấy tinh huyết của Phượng Cửu, không chút khách sáo cất đi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khúc khích: "Nhóc con, hình như cậu làm tan nát trái tim cô ấy rồi đó, cô nhóc này rất đẹp mà!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Liên quan gì tới tôi, xinh đẹp có thể mài ra cơm ăn sao?”
“Tôi cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh, tùy ý đưa tôi đến đây, không lẽ tôi là loại người tùy tiện đó à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: “Tôi còn chưa đủ hiểu rõ cậu à? Lúc mà cậu buông mình căn bản không còn là người nữa!”
Diệp Bắc Minh: “...”
“Thôi quên đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh còn đang bận băn khoăn nếu đột phá cảnh giới Ngộ Đạo, phải chăng có thể tiến vào Hợp Đạo?
Sau khi cố gắng nửa ngày rốt cuộc vẫn trắng tay!
Đôi mày lưỡi mác của anh nhíu chặt một chỗ: “Lại đụng phải nút thắt rồi, rõ ràng chỉ còn cách một tầng giấy nữa thôi nhưng bất luận thế nào cũng không thể chọc thủng?"
“Nhóc con, từ khi bước vào cảnh giới Thần Quân tới Nhập Đạo, con đường cậu đi là đạo Vô Địch, cũng là vạn đạo thế gian!”
“Kiếm đạo, đan đạo, y đạo, đạo tàn sát, tập hợp quá nhiều nhiều thứ, quá hỗn tạp!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có ý gì?”
“Cảnh giới Hợp Đạo, đúng như tên gọi”.
“Tất cả đạo trong cậu, vạn đạo đều phải hợp nhất lại!”
“Đường cậu đi càng nhiều, càng phức tạp, thì số lượng đạo lúc đột phá cảnh giới Hợp Đạo cần phải dung hợp cũng càng nhiều!”
"Cho nên, so với người khác thì độ khó cậu phải đối mặt còn gấp cả trăm lần!”
“Những người tu võ chỉ đi theo con đường kiếm đạo, y đạo, đan đạo một lòng chuyên tâm tu luyện, cảnh giới đến thời điểm chín muồi liền có thể đột phá!”
“Nếu cậu muốn đột phá cảnh giới Hợp Đạo, rất đơn giản, chỉ cần từ bỏ những lĩnh vực khác là được!”
Nghe xong giải thích, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ!
Thì ra là vậy!
"Bỏ cuộc? Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu con đừng tôi theo đuổi là đạo vô địch, vậy phải là vô địch thực sự!”
“Chỉ một cái vướng bận cỏn con tại cảnh giới Hợp Đạo căn bản không thể khiến tôi chùn bước!”
Giây tiếp theo.
Một niềm tin bất khả chiến bại dâng trào!
Diệp Bắc Minh ngước đầu nhìn lên bầu trời sâu rộng, lạnh giọng nói: “Thiên kiếp đã là cái thá gì? Diệp Bắc Minh tôi muốn đột phá, hoàn toàn không cần tới sự đồng ý của ngươi!”
Thần lực sôi trào, chuẩn bị cưỡng ép đột phá!
Ý chí thiên đạo dường như cảm nhận được thử thách, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám mây giông khủng bố, giáng xuống sấm sét bảy màu.
“Diệt cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên, một bước tiến tới, chủ động nghênh đón lôi kiếp!
Cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, Phượng Cửu mặt còn vương nước mắt vội đi ra từ nơi sâu trong Loan Phượng Các.
Ngẩng đầu nhìn lên!
Lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ!
Sâu trong đôi mắt đẹp mê ly không che giấu nổi sự chấn động sâu sắc: “Thiên kiếp bảy màu?”
Bỗng nhiên.
“.... Đợi đã!”
Phượng Cửu như chợt nhớ tới điều gì đó, không dám tin nhìn lên một mảnh sấm sét đầy màu sắc ở sâu trong thiên kiếp!
“Trong lời tiên tri còn có một câu, người này sẽ cưỡi tường vân bảy màu mà tới!”
“Chân long xuyên phá chín tầng mây! Phượng tộc trỗi dậy, đạt đến đỉnh cao!"
Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu tràn đầy bối rối: “Không lẽ đám mây này chính là tường vân bảy màu đó?”
“Nhưng… chân long đâu?”
Vừa dứt lời.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời truyền tới!
Chỉ thấy một con huyết long xuyên qua tường vân bảy màu, nghiền nát mọi thứ, vọt thẳng lên chín tầng mây!
“A! Chân long xuyên phá bầu trời…”
Phượng Cửu dùng sức che chặt miệng nhỏ: “Quả nhiên là anh ta!”
……
Bên ngoài.
“Cái này…. động tĩnh lớn như vậy?”
Thanh niên của Phượng tộc líu lưỡi không nói nên lời!
Còn các cô gái đều nóng ran hai má.
Chỉ có một bà lão dẫn đầu cùng mấy ông lão đều nghiêm túc dõi mắt nhìn lên ầu trời phía trên Loan Phượng Các!
"Không đúng, đây không phải dấu hiệu động phòng của Phượng Cửu với tên đó, đây là điềm báo cho thấy có người đang độ kiếp!”
“Huyết long kia… chân long xuyên phá bầu trời, Phượng Tộc trỗi dậy!"
“Không lẽ….???”
Thân thể già nua của mấy người họ đều đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.