Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2027: Tôi sẽ tự làm
Ss Tần
28/06/2024
“Thiên lôi, diệt cho ta!”
Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên: “Đạo Vô Địch mới là con đường tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản!”
“Thiên đạo cũng vậy!”
Năng lượng vô hạn.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng chém về phía thiên kiếp.
Cuối cùng, khíc tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên dâng lên đột ngột, cả một mảnh thiên địa vang lên tiếng động lớn, thiên kiếp tan vỡ.
“Đây chính là cảnh giới Hợp Đạo sao? Có cảm giác, vạn đạo đều nằm trong sự khống chế của mình”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Một giây sau.
Anh đi tới trước màn ánh sáng của Loan Phượng Các, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém lên đó.
Đùng đoàng một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ Loan Phượng Các không ngừng rung chuyển.
Sắc mặt Phượng Cửu phức tạp: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liên tục chém ra: “Đương nhiên là phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi này rồi!”
“Anh... lại ghét tôi đến thế sao?”
Diệp Bắc Minh vẫn không quay đầu: “Bình thường!”
Phượng Cửu cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu đã như vậy, tôi tác thành cho anh!”
Tính cách cô ta quật cường.
Quay người đi nơi sâu trong Loan Phượng Các, trực tiếp nằm lên giường.
Nghiến răng bạc.
Cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hự...”
Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay hướng về một nơi nào đó...
Một giây sau.
“Ưm...”
Một tiếng rên trầm thấp vang lên.
Thân thể Phượng Cửu run rẩy cực liệt.
Với một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã vang lên, trận pháp bảo vệ Loan Phượng Các lập tức tan vỡ.
“Vỡ rồi!”
Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.
Ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút quỷ dị: “Vỡ rồi... có điều, không phải do cậu đánh vỡ!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”
“Rõ ràng là do tôi đùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vỡ trận pháp của Loan Phượng Các, cái gì gọi là không phải tôi làm vỡ nó?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Không hề giải thích!
Diệp Bắc Minh cũng không tiếp tục ở lại Loan Phượng Các mà trực tiếp rời đi.
Xẹt!
Vô số ánh mắt nhìn qua, như ghim vào người Diệp Bắc Minh đang rời khỏi Loan Phượng Các, đặc biệt là đám đàn ông của Phượng Tộc, giống như muốn giết anh vậy.
“Cảnh giới Hợp Đạo!”
Một bà lão của Phượng Tộc giật mình, khuôn mặt già nua hiện lên một tia kinh hãi: “Mới có 5 ngày ngắn ngủi, vậy mà có thể từ cảnh giới Nhập Đạo bước vào Hợp Đạo!”
“Vượt qua hẳn hai cảnh giới lớn, tên nhóc này lẽ nào là một thiên tài võ đạo?”
Bởi vì gạo đã nấu thành cơm.
Phượng Cửu tự mình lựa chọn.
Cũng không có gì để nói.
Ngộ nhỡ đó là chân ái thì sao?
Bà lão bước lên một bước: “Người trẻ tuổi, cậu đã trở thành con rể của Phượng Tộc, cậu tên là gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bà lầm rồi, tôi không phải là con rể gì đó của Phượng Tộc!”
“Cậu nói gì?”
Sắc mặt bà lão tối sầm lại, trở nên vô cùng khó coi.
Những lão giả khác của Phượng Tộc cũng tức giận vô cùng.
Còn có những người khác của Phượng Tộc, ai nấy đều dùng ánh mắt băng lạnh, tràn đầy địch ý nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Giọng nói của bà lão lạnh lùng vang lên: “Người trẻ tuổi, cậu vừa nói gì?”
“Nói lại một lần nữa xem!”
Diệp Bắc Minh có chút không vui, nếu không phải do Phượng Cửu từng giúp anh, anh cũng lười phải nói nhảm với đám người này: “Cho dù tôi có nói lại 100 lần, thì vẫn là một đáp án!”
“Tôi căn bản không phải là con rể của Phượng Tộc các người, giữa tôi và Phượng Cửu, không có bất kỳ mối quan hệ nào cả!”
“Cậu muốn chết!”
Bà lão tức giận gầm lên.
Một tiếng phượng kêu, trực tiếp hóa thành một con Phượng Hoàng dài trăm trượng đầy màu sắc, móng vuốt sắc nhọn hung hãn nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vội vã rút lui để tránh một đòn này.
Đinh!
Nơi vừa nãy anh đứng nổ tung, toàn bộ con phố đều bị hủy, nơi đó xuất hiện một hố sâu hàng chục mét.
Diệp Bắc Minh gầm lên tức giận: “Phượng Cửu các người bị điên hết rồi à? Nếu đã không biết tốt xấu!”
“Một chút tình cảm vừa rồi cũng không còn nữa, đừng trách tôi ra tay giết người!”
Ý câu nói này của Diệp Bắc Minh là, Phượng Cửu giúp anh lấy được máu của Đế Tộc, Huyết tộc, Phượng tốc.
Anh giúp cô ta xua đuổi đám người theo đuổi kia.
Nhưng dưới góc nhìn của bà lão.
Diệp Bắc Minh đã lấy đi trong trắng của Phượng Cửu, ăn xong liền lau miệng, trở mặt một cách trơ tráo!
“Ha ha ha, lão thân ta sống mười mấy vạn năm, chưa từng gặp loại người nào vô liêm sỉ như cậu! Người đâu!”, bà lão suýt chút nữa đã tức chết, đôi mắt già nua toàn là lửa giận.
Những người khác của Phượng Tộc cũng nghiến răng giận dữ.
Vô cùng nhục nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Người từ bốn phương tám hướng lao tới, bao vây lấy anh.
Mấy lão giả cảnh giới Thiên Tôn từ trong hư không bước ra, ai nấy mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
“Đám người điên này!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái mét: “Tiểu tháp, chuẩn bị chiến đấu nào!”
Không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Khi đám người chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”
Phượng Cửu từ trong Loan Phượng Các đi ra với sắc mặt lạnh lùng: “Các vị trưởng lão, để anh ấy đi đi!”
“Cái gì, Phượng Cửu, con...”
Sắc mặt của bà lão Phượng Tộc thay đổi: “Tên nhóc này và con đã... sao có thể lật mặt không thừa nhận chứ? Con còn để nó đi?”
Sắc mặt Phượng Cửu bình tĩnh, hét lên: “Trưởng lão Phượng Nga, tôi mới là quận chủ của Phượng Tộc!”
“Cha của tôi trước khi bế quan có nói, mọi việc của Phượng Tộc tôi có toàn quyền quyết định! Có phải là tôi đã quá bao dung với các người rồi không?”
“Bây giờ không ai thèm nghe lời tôi hết!”
Toàn trường im lặng như chết!
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Quận chủ Phượng Cửu trước nay vô cùng ôn hòa dịu dàng, sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy?
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn Phượng Cửu, xoay người liền biến mất.
“Quận chủ... thật là nhục nhã mà!”
Phượng Nga hét lên một tiếng, tức đến phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.
Phượng Cửu lao lên: “Phượng Nga trưởng lão...”
...
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phượng Tộc thì đã bị mười mấy bóng người không chút che giấu theo phía sau.
Một cảnh giới Thiên Đạo chu kỳ, mười mấy cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ.
Những người này mặc trang phục giống nhau, trên ngực có đồ đằng của Đế Tộc.
“He he!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh, không sợ hãi mà lao thẳng về một hướng.
Vừa rời khỏi Phượng Tộc khoảng 100 dặm, những bóng người này đột nhiên tăng tốc, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.
Tiếp đó.
Đế Cuồng từ trên trời xuất hiện với một thân sát khí, vẻ mặt giận giữ hét lên: “Phế vật kia, mày thế mà thật sự dám ra ngoài! Tao đã từng cảnh cáo mày không được động đến Phượng Cửu, tao sẽ khiến mày sống trong sợ hãi suốt đời!”
“Thế mà mày lại dám đi cùng cô ta vào Loan Phượng Các!”
“Giết! Giết! Giết hắn cho tôi!”
Thấy Đế Cuồng gầm lên như một con thú hoang.
Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Não của đám người này hỏng hết rồi sao?”
“Vì một người phụ nữ, có đáng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Loan Phượng Các một khi mở ra, ngoại trừ việc nam nữ giao hợp, không thì sẽ không thể đóng lại được nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chém vỡ trận pháp chứ có động vào Phượng Cửu đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt phun ra một câu: “Cậu không động đến, nhưng cô ta lại tự mình làm!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Trận pháp của Loan Phượng Các rất cường đại, là do một vị đại năng thời thượng cổ của Phượng Tộc tạo ra, nó không thể bị phá vỡ bởi thực lực của cậu hiện tại!”
“Chỉ khi sự trong trắng của Phượng Cửu mất đi, trận pháp cũng theo đó mà sụp đổ, thế nên...”
Thân thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Cái gì, cô ấy... cô ấy tự mình ra tay ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: “Đúng vậy, cô gái này, rất dũng cảm!”
“Cậu không thích nên cô ấy không ép buộc cậu! Tự mình ra tay để cho cậu đi!”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Cuối cùng thì anh cũng biết, bà lão của Phượng Tộc tại sao lại tức giận như vậy!
Tại sao người của Phượng Tộc ai nấy đều nhìn anh như kẻ thù.
Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên: “Đạo Vô Địch mới là con đường tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản!”
“Thiên đạo cũng vậy!”
Năng lượng vô hạn.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng chém về phía thiên kiếp.
Cuối cùng, khíc tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên dâng lên đột ngột, cả một mảnh thiên địa vang lên tiếng động lớn, thiên kiếp tan vỡ.
“Đây chính là cảnh giới Hợp Đạo sao? Có cảm giác, vạn đạo đều nằm trong sự khống chế của mình”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Một giây sau.
Anh đi tới trước màn ánh sáng của Loan Phượng Các, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém lên đó.
Đùng đoàng một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ Loan Phượng Các không ngừng rung chuyển.
Sắc mặt Phượng Cửu phức tạp: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liên tục chém ra: “Đương nhiên là phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi này rồi!”
“Anh... lại ghét tôi đến thế sao?”
Diệp Bắc Minh vẫn không quay đầu: “Bình thường!”
Phượng Cửu cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu đã như vậy, tôi tác thành cho anh!”
Tính cách cô ta quật cường.
Quay người đi nơi sâu trong Loan Phượng Các, trực tiếp nằm lên giường.
Nghiến răng bạc.
Cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hự...”
Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay hướng về một nơi nào đó...
Một giây sau.
“Ưm...”
Một tiếng rên trầm thấp vang lên.
Thân thể Phượng Cửu run rẩy cực liệt.
Với một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã vang lên, trận pháp bảo vệ Loan Phượng Các lập tức tan vỡ.
“Vỡ rồi!”
Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.
Ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút quỷ dị: “Vỡ rồi... có điều, không phải do cậu đánh vỡ!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”
“Rõ ràng là do tôi đùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vỡ trận pháp của Loan Phượng Các, cái gì gọi là không phải tôi làm vỡ nó?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Không hề giải thích!
Diệp Bắc Minh cũng không tiếp tục ở lại Loan Phượng Các mà trực tiếp rời đi.
Xẹt!
Vô số ánh mắt nhìn qua, như ghim vào người Diệp Bắc Minh đang rời khỏi Loan Phượng Các, đặc biệt là đám đàn ông của Phượng Tộc, giống như muốn giết anh vậy.
“Cảnh giới Hợp Đạo!”
Một bà lão của Phượng Tộc giật mình, khuôn mặt già nua hiện lên một tia kinh hãi: “Mới có 5 ngày ngắn ngủi, vậy mà có thể từ cảnh giới Nhập Đạo bước vào Hợp Đạo!”
“Vượt qua hẳn hai cảnh giới lớn, tên nhóc này lẽ nào là một thiên tài võ đạo?”
Bởi vì gạo đã nấu thành cơm.
Phượng Cửu tự mình lựa chọn.
Cũng không có gì để nói.
Ngộ nhỡ đó là chân ái thì sao?
Bà lão bước lên một bước: “Người trẻ tuổi, cậu đã trở thành con rể của Phượng Tộc, cậu tên là gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bà lầm rồi, tôi không phải là con rể gì đó của Phượng Tộc!”
“Cậu nói gì?”
Sắc mặt bà lão tối sầm lại, trở nên vô cùng khó coi.
Những lão giả khác của Phượng Tộc cũng tức giận vô cùng.
Còn có những người khác của Phượng Tộc, ai nấy đều dùng ánh mắt băng lạnh, tràn đầy địch ý nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Giọng nói của bà lão lạnh lùng vang lên: “Người trẻ tuổi, cậu vừa nói gì?”
“Nói lại một lần nữa xem!”
Diệp Bắc Minh có chút không vui, nếu không phải do Phượng Cửu từng giúp anh, anh cũng lười phải nói nhảm với đám người này: “Cho dù tôi có nói lại 100 lần, thì vẫn là một đáp án!”
“Tôi căn bản không phải là con rể của Phượng Tộc các người, giữa tôi và Phượng Cửu, không có bất kỳ mối quan hệ nào cả!”
“Cậu muốn chết!”
Bà lão tức giận gầm lên.
Một tiếng phượng kêu, trực tiếp hóa thành một con Phượng Hoàng dài trăm trượng đầy màu sắc, móng vuốt sắc nhọn hung hãn nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vội vã rút lui để tránh một đòn này.
Đinh!
Nơi vừa nãy anh đứng nổ tung, toàn bộ con phố đều bị hủy, nơi đó xuất hiện một hố sâu hàng chục mét.
Diệp Bắc Minh gầm lên tức giận: “Phượng Cửu các người bị điên hết rồi à? Nếu đã không biết tốt xấu!”
“Một chút tình cảm vừa rồi cũng không còn nữa, đừng trách tôi ra tay giết người!”
Ý câu nói này của Diệp Bắc Minh là, Phượng Cửu giúp anh lấy được máu của Đế Tộc, Huyết tộc, Phượng tốc.
Anh giúp cô ta xua đuổi đám người theo đuổi kia.
Nhưng dưới góc nhìn của bà lão.
Diệp Bắc Minh đã lấy đi trong trắng của Phượng Cửu, ăn xong liền lau miệng, trở mặt một cách trơ tráo!
“Ha ha ha, lão thân ta sống mười mấy vạn năm, chưa từng gặp loại người nào vô liêm sỉ như cậu! Người đâu!”, bà lão suýt chút nữa đã tức chết, đôi mắt già nua toàn là lửa giận.
Những người khác của Phượng Tộc cũng nghiến răng giận dữ.
Vô cùng nhục nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Người từ bốn phương tám hướng lao tới, bao vây lấy anh.
Mấy lão giả cảnh giới Thiên Tôn từ trong hư không bước ra, ai nấy mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
“Đám người điên này!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái mét: “Tiểu tháp, chuẩn bị chiến đấu nào!”
Không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Khi đám người chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”
Phượng Cửu từ trong Loan Phượng Các đi ra với sắc mặt lạnh lùng: “Các vị trưởng lão, để anh ấy đi đi!”
“Cái gì, Phượng Cửu, con...”
Sắc mặt của bà lão Phượng Tộc thay đổi: “Tên nhóc này và con đã... sao có thể lật mặt không thừa nhận chứ? Con còn để nó đi?”
Sắc mặt Phượng Cửu bình tĩnh, hét lên: “Trưởng lão Phượng Nga, tôi mới là quận chủ của Phượng Tộc!”
“Cha của tôi trước khi bế quan có nói, mọi việc của Phượng Tộc tôi có toàn quyền quyết định! Có phải là tôi đã quá bao dung với các người rồi không?”
“Bây giờ không ai thèm nghe lời tôi hết!”
Toàn trường im lặng như chết!
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Quận chủ Phượng Cửu trước nay vô cùng ôn hòa dịu dàng, sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy?
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn Phượng Cửu, xoay người liền biến mất.
“Quận chủ... thật là nhục nhã mà!”
Phượng Nga hét lên một tiếng, tức đến phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.
Phượng Cửu lao lên: “Phượng Nga trưởng lão...”
...
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phượng Tộc thì đã bị mười mấy bóng người không chút che giấu theo phía sau.
Một cảnh giới Thiên Đạo chu kỳ, mười mấy cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ.
Những người này mặc trang phục giống nhau, trên ngực có đồ đằng của Đế Tộc.
“He he!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh, không sợ hãi mà lao thẳng về một hướng.
Vừa rời khỏi Phượng Tộc khoảng 100 dặm, những bóng người này đột nhiên tăng tốc, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.
Tiếp đó.
Đế Cuồng từ trên trời xuất hiện với một thân sát khí, vẻ mặt giận giữ hét lên: “Phế vật kia, mày thế mà thật sự dám ra ngoài! Tao đã từng cảnh cáo mày không được động đến Phượng Cửu, tao sẽ khiến mày sống trong sợ hãi suốt đời!”
“Thế mà mày lại dám đi cùng cô ta vào Loan Phượng Các!”
“Giết! Giết! Giết hắn cho tôi!”
Thấy Đế Cuồng gầm lên như một con thú hoang.
Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Não của đám người này hỏng hết rồi sao?”
“Vì một người phụ nữ, có đáng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Loan Phượng Các một khi mở ra, ngoại trừ việc nam nữ giao hợp, không thì sẽ không thể đóng lại được nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chém vỡ trận pháp chứ có động vào Phượng Cửu đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt phun ra một câu: “Cậu không động đến, nhưng cô ta lại tự mình làm!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Trận pháp của Loan Phượng Các rất cường đại, là do một vị đại năng thời thượng cổ của Phượng Tộc tạo ra, nó không thể bị phá vỡ bởi thực lực của cậu hiện tại!”
“Chỉ khi sự trong trắng của Phượng Cửu mất đi, trận pháp cũng theo đó mà sụp đổ, thế nên...”
Thân thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Cái gì, cô ấy... cô ấy tự mình ra tay ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: “Đúng vậy, cô gái này, rất dũng cảm!”
“Cậu không thích nên cô ấy không ép buộc cậu! Tự mình ra tay để cho cậu đi!”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Cuối cùng thì anh cũng biết, bà lão của Phượng Tộc tại sao lại tức giận như vậy!
Tại sao người của Phượng Tộc ai nấy đều nhìn anh như kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.