Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 952: Huyết mạch phản tổ
Ss Tần
05/10/2023
"Bé con ơi, con đừng nghe lão già kia nói nhảm, đây là vương miện của bản hoàng!"
"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"
"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"
Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"
"Con à, học độc với ta đi!"
"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"
Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"
"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"
Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"
Ảnh Thuấn!
Đi đến trước mặt tã lót.
Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.
Vô cùng kích động!
"Đây là con của anh sao?"
"Huyết mạch của anh?"
Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"
"Nhóc à, ta là bà của con!"
Đột nhiên.
Ánh mắt Tử Huyền Nhất nghiêm nghị: "Ồ?"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"
Tử Huyền Nhất lấy một miếng ngọc bội ra, đặt trước người bé gái.
Tiếng "vù" vang lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến tận cùng ngưng tụ lại với nhau!
Tử Huyền Nhất biến sắc: "Không thể nào, sức mạnh huyết mạnh tinh khiết đến thế sao?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cô, ý là sao ạ?"
Tử Huyền Nhất hít sâu một hơi: "Mặc dù chúng ta có được huyết thống Ma Hoàng, nhưng cô là đời thứ sáu, cháu là đời thứ bảy!"
"Huyết mạch của cô bé này... hình như phản tổ!"
"Phản tổ?", Diệp Bắc Minh sững sờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt lên tiếng: "Phản tổ có nghĩa là sức mạnh huyết thống thức tỉnh, từ đó có sức mạnh huyết mạnh như tổ tiên!"
"Ví dụ như giao long phản tổ, có thể sẽ trở thành Tổ Long!"
"Nhưng tình huống này cực kỳ hiếm thấy, chỉ chiếm một phần tỉ tỉ!"
...
Đồng thời, đôi mắt Tử Huyền Nhất ngưng trọng, nhìn đăm đăm vào ngọc bội trong tay: "Từ phản ứng của ngọc bội, ít nhất cũng là đời thứ hai!"
"Thậm chí là huyết mạch Ma Hoàng đời thứ nhất!"
Ánh mắt Tử Huyền Nhất không ngừng biến hóa, dường như đang tự hỏi gì đó.
Đột nhiên.
Thân thể Tử Huyền Nhất chấn động: "Tôi biết rồi, con bé nhất định là cơ hội trời cao ban cho Thiên Ma tộc cho chúng ta!"
Suy tư một lát, ánh mắt Tử Huyền Nhất rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, con bé là Ma Hoàng trời sinh!"
"Từ giờ trở đi, con bé chính là Ma Hoàng mới của Thiên Ma tộc!"
"Cô sẽ mang con bé theo mình, chính cô sẽ dạy dỗ con bé!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày, trực tiếp từ chối: "Không được!"
Con gái anh dù thế nào cũng phải đi theo cạnh anh.
Cho dù là Tử Huyền Nhất, anh cũng không yên tâm!
Tử Huyền Nhất nhíu mày: "Minh Nhi, khả năng cô chưa giải thích rõ ràng với cháu".
"Huyết mạch của con gái cháu phản tổ, ngày ngày cần hấp thu ma khí để trưởng thành".
"Nếu cháu dẫn con bé về Đại Lục Chân Võ, không những không giúp con bé mà ngược lại sẽ hại con bé!"
"Đương nhiên, nếu cháu và con bé ở lại Ma Uyên, cháu cũng có thể tự dẫn theo con bé bên người".
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Gì cơ?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cô ấy không lừa cậu, một số chủng tộc mạnh mẽ quả thực cần lớn lên trong tổ khi còn nhỏ tuổi".
"Hoàn cảnh bên ngoài không thích hợp với bọn họ!"
"Hơn nữa, con đường cậu phải đi còn rất dài, mang con gái theo sẽ chỉ càng thêm lấy trứng chọi đá".
Diệp Bắc Minh yên lặng.
Anh hình như hiểu được nỗi khổ trong lòng bố mẹ năm đó rồi!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tôn Thiến: "Em cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Tôn Thiến lóe lên nỗi phức tạp.
Nhìn thoáng qua con gái trong tã.
Cuối cùng, cô ấy yên lặng gật đầu: "Nếu điều đó tốt nhất cho con, em bằng lòng ở lại Ma Uyên, làm bạn với con trong quá trình trưởng thành".
"Anh tôn trọng ý kiến của em!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tôn Thiến ôm đứa nhỏ: "Bắc Minh, anh đặt tên cho con chưa?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm: "Gọi con là Diệp Tâm đi".
"Diệp Tâm?"
"Ừ, đại diện cho ước gì được nấy!"
Anh hy vọng nhà họ Diệp có thể tái hiện sự huy hoàng thời Thượng Cổ.
Nguy cơ của Thiên Ma tộc có thể giải quyết!
Bố mẹ có thể sống cùng nhau.
Thế giới Chân Võ có thể khôi phục!
Một giờ sau, Tử Huyền Nhất dẫn Tôn Thiến và Diệp Tâm đi.
Mười sư phụ tiến lên: "Minh Nhi, chúng ta cũng nên đi".
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Các sư phụ, mọi người muốn đi đâu?"
Người đỡ đầu khẽ cười nói: "Đồ nhi, chúng ta còn có việc phải làm".
"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"
"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"
Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"
"Con à, học độc với ta đi!"
"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"
Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"
"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"
Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"
Ảnh Thuấn!
Đi đến trước mặt tã lót.
Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.
Vô cùng kích động!
"Đây là con của anh sao?"
"Huyết mạch của anh?"
Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"
"Nhóc à, ta là bà của con!"
Đột nhiên.
Ánh mắt Tử Huyền Nhất nghiêm nghị: "Ồ?"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"
Tử Huyền Nhất lấy một miếng ngọc bội ra, đặt trước người bé gái.
Tiếng "vù" vang lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến tận cùng ngưng tụ lại với nhau!
Tử Huyền Nhất biến sắc: "Không thể nào, sức mạnh huyết mạnh tinh khiết đến thế sao?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cô, ý là sao ạ?"
Tử Huyền Nhất hít sâu một hơi: "Mặc dù chúng ta có được huyết thống Ma Hoàng, nhưng cô là đời thứ sáu, cháu là đời thứ bảy!"
"Huyết mạch của cô bé này... hình như phản tổ!"
"Phản tổ?", Diệp Bắc Minh sững sờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt lên tiếng: "Phản tổ có nghĩa là sức mạnh huyết thống thức tỉnh, từ đó có sức mạnh huyết mạnh như tổ tiên!"
"Ví dụ như giao long phản tổ, có thể sẽ trở thành Tổ Long!"
"Nhưng tình huống này cực kỳ hiếm thấy, chỉ chiếm một phần tỉ tỉ!"
...
Đồng thời, đôi mắt Tử Huyền Nhất ngưng trọng, nhìn đăm đăm vào ngọc bội trong tay: "Từ phản ứng của ngọc bội, ít nhất cũng là đời thứ hai!"
"Thậm chí là huyết mạch Ma Hoàng đời thứ nhất!"
Ánh mắt Tử Huyền Nhất không ngừng biến hóa, dường như đang tự hỏi gì đó.
Đột nhiên.
Thân thể Tử Huyền Nhất chấn động: "Tôi biết rồi, con bé nhất định là cơ hội trời cao ban cho Thiên Ma tộc cho chúng ta!"
Suy tư một lát, ánh mắt Tử Huyền Nhất rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, con bé là Ma Hoàng trời sinh!"
"Từ giờ trở đi, con bé chính là Ma Hoàng mới của Thiên Ma tộc!"
"Cô sẽ mang con bé theo mình, chính cô sẽ dạy dỗ con bé!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày, trực tiếp từ chối: "Không được!"
Con gái anh dù thế nào cũng phải đi theo cạnh anh.
Cho dù là Tử Huyền Nhất, anh cũng không yên tâm!
Tử Huyền Nhất nhíu mày: "Minh Nhi, khả năng cô chưa giải thích rõ ràng với cháu".
"Huyết mạch của con gái cháu phản tổ, ngày ngày cần hấp thu ma khí để trưởng thành".
"Nếu cháu dẫn con bé về Đại Lục Chân Võ, không những không giúp con bé mà ngược lại sẽ hại con bé!"
"Đương nhiên, nếu cháu và con bé ở lại Ma Uyên, cháu cũng có thể tự dẫn theo con bé bên người".
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Gì cơ?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cô ấy không lừa cậu, một số chủng tộc mạnh mẽ quả thực cần lớn lên trong tổ khi còn nhỏ tuổi".
"Hoàn cảnh bên ngoài không thích hợp với bọn họ!"
"Hơn nữa, con đường cậu phải đi còn rất dài, mang con gái theo sẽ chỉ càng thêm lấy trứng chọi đá".
Diệp Bắc Minh yên lặng.
Anh hình như hiểu được nỗi khổ trong lòng bố mẹ năm đó rồi!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tôn Thiến: "Em cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Tôn Thiến lóe lên nỗi phức tạp.
Nhìn thoáng qua con gái trong tã.
Cuối cùng, cô ấy yên lặng gật đầu: "Nếu điều đó tốt nhất cho con, em bằng lòng ở lại Ma Uyên, làm bạn với con trong quá trình trưởng thành".
"Anh tôn trọng ý kiến của em!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tôn Thiến ôm đứa nhỏ: "Bắc Minh, anh đặt tên cho con chưa?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm: "Gọi con là Diệp Tâm đi".
"Diệp Tâm?"
"Ừ, đại diện cho ước gì được nấy!"
Anh hy vọng nhà họ Diệp có thể tái hiện sự huy hoàng thời Thượng Cổ.
Nguy cơ của Thiên Ma tộc có thể giải quyết!
Bố mẹ có thể sống cùng nhau.
Thế giới Chân Võ có thể khôi phục!
Một giờ sau, Tử Huyền Nhất dẫn Tôn Thiến và Diệp Tâm đi.
Mười sư phụ tiến lên: "Minh Nhi, chúng ta cũng nên đi".
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Các sư phụ, mọi người muốn đi đâu?"
Người đỡ đầu khẽ cười nói: "Đồ nhi, chúng ta còn có việc phải làm".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.