Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1491: Hy sinh thầm lặng
Ss Tần
19/02/2024
“Cô Thẩm, phiền cô vẽ giúp tôi Dẫn Hồn Trận kia!”
“Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!”
“Được!”, Thẩm Nại Tuyết gật đầu.
Cô ta nhanh chóng bước lên, lấy ra một cây bút ngọc.
Cô ta nhúng cây bút vào long huyết rồi vẽ Dẫn Hồn Trận trên mặt đất theo sự hướng dẫn của Băng Phách.
“Cậu Diệp, đưa hai vị sư tỷ của anh vào Dẫn Hồn Trận!”
Diệp Bắc Minh ôm Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ đặt vào Dẫn Hồn Trận.
Thẩm Nại Tuyết cắn răng, lấy dao cắt lòng bàn tay của mình.
Cô ta nhỏ máu của mình tưới vào Dẫn Hồn Trận.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, vừa rồi Thẩm Nại Tuyết chưa nói đến bước này.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Thẩm Nại Tuyết đã gọi khẽ: “Cậu Diệp, sẵn sàng đặt Long Tủy vào trận pháp!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nghe theo để Long Tủy vào Dẫn Hồn Trận.
Sau đó, cả hang động cuồn cuộn gió dữ.
Huyết quang sáng đầy trời, đủ loại phù văn đỏ thẫm nhảy múa giữa không trung.
“Keng két”, tiếng nứt vang lên.
Không gian bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra không gian tối đen như mực.
Hai hư ảnh thần hồn lao nhanh ra từ trong đó, đấy chính là thần hồn của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ.
Diệp Bắc Minh thở gấp, kích động kêu lên: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ!”
Hai thần hồn sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt vốn u ám ấy bỗng bừng sáng: “Tiểu sư đệ! May quá, bọn chị còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được em nữa!”
“Hai vị sư tỷ ơi, thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu cả!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh cũng rất muốn hàn huyên nhiều chuyện với hai vị sư tỷ lắm.
Nhưng thời gian không đợi người: “Hai chị giờ đang ở đâu? Tình hình của bảy vị sư tỷ khác thế nào rồi?”
Vương Như Yên vội đáp: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị chủ Luân Hồi đưa đến U Minh Giới!”
“Quả nhiên là U Minh Giới!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy sự đăm chiêu.
Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, em hay nghe chị nói!”
“Ngoại trừ đại sư tỷ thì chín người chúng ta đều là thể xác luân hồi của Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Trong bụng Đông Phương Xá Nguyệt có con của em, chủ Luân Hồi chuẩn bị huyết tế mười người chúng ta!”
“Để con em sinh ra ở U Minh Giới, bày ra âm mưu còn lớn hơn nữa!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Bát sư tỷ, em phải làm sao mới cứu được bọn chị?”
Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời.
Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay to tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.
“Cậu dám vượt qua làn ranh sinh tử mà thi triển thuật chiêu hồn, dám khinh nhờn phép tắc của cõi U Minh!”
“Nhân loại, sau khi cậu chết sẽ chịu sự nguyền rủa trọn đời không được siêu sinh!”
“Cút mẹ nó đi, để sư tỷ của tôi ở lại!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Anh lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi điên cuồng chém tới.
“Nhân loại đần độn, không biết tự lượng sức mình!”
Không gian đen ngòm kia vang vọng tiếng gầm nhẹ.
Bàn tay to màu đen kia chuyển hướng sang Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian xung quanh đổ sụp.
Bàn tay to kia run rẩy, máu tươi màu tím trào ra.
“Á... trên thanh kiếm này có... sức mạnh thí thần!”
“Cậu...”
Không gian màu đen kia kinh hãi hét lên.
Bàn tay to ấy nhanh chóng bắt Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh xông lên, điên cuồng chém ra hơn mười kiếm: “Sư tỷ!”
Cả hang động run rẩy kịch liệt như tận thế giáng xuống.
Đợi đến khí tất cả lặng yên, cả hang động đã ngổn ngang.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hướng không gian màu đen kia vừa xuất hiện: “Sư tỷ, đợi em! U Minh Giới!”
Anh nghiến răng ken két.
“Cậu Diệp, vết ban trên xác chết đã biến mất rồi!”
Sau lưng anh vang lên giọng nói đầy mừng rỡ của Thẩm Nại Tuyết: “Á! Tim các cô ấy đập rồi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy lại.
Quả nhiên, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ có tiếng tim đập và có cả mạch đập nữa.
“May quá!”
Diệp Bắc Minh vui mừng.
Cơ thể của hai vị sư tỷ đã có phản ứng, điều đó đủ chứng minh rằng cơ thể và thần hồn của các cô ấy đã liên hệ với nhau.
Diệp Bắc Minh đưa hai vị sư tỷ về lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, xong anh nhìn sang Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước!”
Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài cấm địa.
“Cậu Diệp...”
Thẩm Nại Tuyết gọi với theo như Diệp Bắc Minh vẫn rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt cô gái tràn ngập sự mất mác.
Sau đó.
Phụt!
Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”
“Sao cô lại không nói cho Diệp Bắc Minh biết cô vừa thiêu đối một hồn một phách trong ba hồn bảy phách của mình chứ?”
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười hỏi: “Tại sao phải nói?”
“Cô...”
“Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!”
“Được!”, Thẩm Nại Tuyết gật đầu.
Cô ta nhanh chóng bước lên, lấy ra một cây bút ngọc.
Cô ta nhúng cây bút vào long huyết rồi vẽ Dẫn Hồn Trận trên mặt đất theo sự hướng dẫn của Băng Phách.
“Cậu Diệp, đưa hai vị sư tỷ của anh vào Dẫn Hồn Trận!”
Diệp Bắc Minh ôm Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ đặt vào Dẫn Hồn Trận.
Thẩm Nại Tuyết cắn răng, lấy dao cắt lòng bàn tay của mình.
Cô ta nhỏ máu của mình tưới vào Dẫn Hồn Trận.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, vừa rồi Thẩm Nại Tuyết chưa nói đến bước này.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Thẩm Nại Tuyết đã gọi khẽ: “Cậu Diệp, sẵn sàng đặt Long Tủy vào trận pháp!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nghe theo để Long Tủy vào Dẫn Hồn Trận.
Sau đó, cả hang động cuồn cuộn gió dữ.
Huyết quang sáng đầy trời, đủ loại phù văn đỏ thẫm nhảy múa giữa không trung.
“Keng két”, tiếng nứt vang lên.
Không gian bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra không gian tối đen như mực.
Hai hư ảnh thần hồn lao nhanh ra từ trong đó, đấy chính là thần hồn của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ.
Diệp Bắc Minh thở gấp, kích động kêu lên: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ!”
Hai thần hồn sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt vốn u ám ấy bỗng bừng sáng: “Tiểu sư đệ! May quá, bọn chị còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được em nữa!”
“Hai vị sư tỷ ơi, thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu cả!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh cũng rất muốn hàn huyên nhiều chuyện với hai vị sư tỷ lắm.
Nhưng thời gian không đợi người: “Hai chị giờ đang ở đâu? Tình hình của bảy vị sư tỷ khác thế nào rồi?”
Vương Như Yên vội đáp: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị chủ Luân Hồi đưa đến U Minh Giới!”
“Quả nhiên là U Minh Giới!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy sự đăm chiêu.
Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, em hay nghe chị nói!”
“Ngoại trừ đại sư tỷ thì chín người chúng ta đều là thể xác luân hồi của Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Trong bụng Đông Phương Xá Nguyệt có con của em, chủ Luân Hồi chuẩn bị huyết tế mười người chúng ta!”
“Để con em sinh ra ở U Minh Giới, bày ra âm mưu còn lớn hơn nữa!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Bát sư tỷ, em phải làm sao mới cứu được bọn chị?”
Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời.
Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay to tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.
“Cậu dám vượt qua làn ranh sinh tử mà thi triển thuật chiêu hồn, dám khinh nhờn phép tắc của cõi U Minh!”
“Nhân loại, sau khi cậu chết sẽ chịu sự nguyền rủa trọn đời không được siêu sinh!”
“Cút mẹ nó đi, để sư tỷ của tôi ở lại!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Anh lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi điên cuồng chém tới.
“Nhân loại đần độn, không biết tự lượng sức mình!”
Không gian đen ngòm kia vang vọng tiếng gầm nhẹ.
Bàn tay to màu đen kia chuyển hướng sang Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian xung quanh đổ sụp.
Bàn tay to kia run rẩy, máu tươi màu tím trào ra.
“Á... trên thanh kiếm này có... sức mạnh thí thần!”
“Cậu...”
Không gian màu đen kia kinh hãi hét lên.
Bàn tay to ấy nhanh chóng bắt Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh xông lên, điên cuồng chém ra hơn mười kiếm: “Sư tỷ!”
Cả hang động run rẩy kịch liệt như tận thế giáng xuống.
Đợi đến khí tất cả lặng yên, cả hang động đã ngổn ngang.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hướng không gian màu đen kia vừa xuất hiện: “Sư tỷ, đợi em! U Minh Giới!”
Anh nghiến răng ken két.
“Cậu Diệp, vết ban trên xác chết đã biến mất rồi!”
Sau lưng anh vang lên giọng nói đầy mừng rỡ của Thẩm Nại Tuyết: “Á! Tim các cô ấy đập rồi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy lại.
Quả nhiên, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ có tiếng tim đập và có cả mạch đập nữa.
“May quá!”
Diệp Bắc Minh vui mừng.
Cơ thể của hai vị sư tỷ đã có phản ứng, điều đó đủ chứng minh rằng cơ thể và thần hồn của các cô ấy đã liên hệ với nhau.
Diệp Bắc Minh đưa hai vị sư tỷ về lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, xong anh nhìn sang Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước!”
Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài cấm địa.
“Cậu Diệp...”
Thẩm Nại Tuyết gọi với theo như Diệp Bắc Minh vẫn rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt cô gái tràn ngập sự mất mác.
Sau đó.
Phụt!
Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”
“Sao cô lại không nói cho Diệp Bắc Minh biết cô vừa thiêu đối một hồn một phách trong ba hồn bảy phách của mình chứ?”
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười hỏi: “Tại sao phải nói?”
“Cô...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.