Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1639: Ký khế ước

Ss Tần

17/03/2024

“Diệp tông chủ, cậu nói đi!”

Tiêu Vô Tướng như tóm được cọng cỏ cứu mạng.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Ký kết khế ước linh hồn, nhận tôi làm chủ nhân!”

“Việc này…”

Tiêu Vô Tướng ngẩn người, một khi ký khế ước linh hồn!

Sự sống chết của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của Diệp Bắc Minh!

“Không muốn?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Tiêu Vô Tướng sợ đến run lẩy bẩy: ‘Nếu không ký, bây giờ sẽ phải chết! Nếu ký, không chừng còn có cơ hội sống!’

‘Nhưng tên nhóc này đã đắc tội với Bá Đạo Thần Hoàng, trong cơ thể lại có hơn trăm chiếc xương Chí Tôn!’

‘Sau này có vô số người truy giết cậu ta, cậu ta có sống nổi không?’

‘Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỡ như cậu ta gánh được tất cả áp lực…’

Nghĩ đến đây.

Tiêu Vô Tướng không dám nghĩ tiếp, kích động đến run cầm cập!

Hơn một chiếc xương Chí Tôn, chắc chắn là người đầu tiên từ xưa đến nay, sau này cũng không có ai khác!

Làm thôi!

Một cái mạng mà thôi!

“Diệp tông chủ, tôi ký!”

Nói xong, Tiêu Vô Tướng cắn vỡ đầu lưỡi của mình, nhả ra một ngụm máu tinh!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời, khắc một đạo phù văn màu máu!



Ở đại sảnh nhà họ Ngư, Ngư Chính Dương ngồi trên vị trí đầu điên cuồng mắng chửi với đôi mắt đỏ bừng: “Đê tiện, mà đúng là đồ đê tiện!”

“Mày lại để tao chịu nỗi nhục này, dập đầu nhận sai với tên súc sinh Diệp Bắc Minh trước mặt nhiều người?”



“Còn khiến tao sợ đến mất kiểm soát trước mặt nhiều người! Mặt mũi của Nhà họ Ngư bị con tiện nhân nhà mà làm mất hết rồi!”

“Chẳng phải mày muốn làm trâu làm ngựa cho tên súc sinh đó sao? Đánh cho tao, đánh thật mạnh vào!”

Ngư Thất Tình quỳ dưới đất, hai thị nữ phía sau cầm roi da quất thật mạnh!

Áo rách toạc, máu thịt nứt ra!

Máu tươi đầm đìa!

Ngư Thất Tình căn răng nhịn cơn đau: “Bố à, bố đang đổ oan cho con rồi? Tình hình lúc đó…”

“Mày còn nói hả?”

Ngư Chính Dương nhảy lên như sấm: “Đồ vô dụng nhà mày, sao mày không đi chết đi!”

“Nếu không phải là mày, tao sẽ phải chịu nỗi nhục này sao?”

Ngư Thất Tình âm thầm chịu đựng: “Bố à, bố đánh chết con gái cũng không sao!”

“Bây giờ tốt nhất là bố cho người mang trả vũ khí cho cậu Diệp, nếu không…”

“Mày im miệng cho tao! Vãi!”

Ngư Chính Dương hoàn toàn phát điện, gào thét xông lên cướp lấy roi da trong tay thị nữ, điên cuồng đánh lên người Ngư Thất Tình như mưa rơi!

Trong phút chốc.

Cơ thể của Ngư Thất Tình máu thịt mơ hồ!

Ngư Chính Dương vẫn quật mạnh: “Tên súc sinh đó còn muốn thanh kiếm? Nằm mơ đi! Đúng là nằm mơ!”

“Ông đây không trả đấy, hắn còn dám đến nhà họ Ngư lấy không?”

“Còn con tiện nhân nhà mày, tao phải đánh chết mày!”

“Lão gia!”

Ngư Chính Dương giơ cây roi, một người phụ nữ xông vào: “Tôi vừa nhận được tin, nói Thanh Thư đã chết?”

“Lão gia, nhất định là ông lừa tôi đúng không? Là giả, đúngkhông?”

Thạch Ngọc Hồng, vốn là thiếp thất của Ngư Chính Dương!



Sau khi mẹ của Ngư Thất Tình qua đời, bà ta chuyển thành chính thất.

Ngư Chính Dương nhìn vợi, buông cây roi trong tay xuống: “Thanh Thư, nó… đúng là đã chết...”

“Không!”

Thạch Ngọc Hồng kêu thảm gào thét, đau khổ ôm lồng ngực: “Tại sao? Tại sao Thanh Thư lại chết?”

“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngư Chính Dương đỏ bừng đôi mắt, mau chóng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài Thái Dương Tông một lượt.

Không hề nói Ngư Thanh Thư tự tìm cái chết, và càng giấu đi chuyện ông ta sợ đến tè ra quần!

Nghe Ngư Chính Dương giải thích xong, Thạch Ngọc Hồng gần như điên cuồng gào thét: “Đều tại con tiện nhân nhà mày, lúc đó nếu không phải mày, thì Thanh Thư đã không chết!”

Bà ta hằm hằm nhìn chằm chằm Ngư Thất Tình!

“Hơn nữa, lúc trước ở Huyền Giới, mày còn giúp tên súc sinh đó”.

“Nếu lúc đó mày không giúp, tên súc đó làm sao có cơ hội tiến vào thần giới?”

“Mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho cái chết của Thanh Thư!”

Ngư Thất Tình hết sức tranh luận: “Tôi đã nhắc nhở Thanh Thư mấy lần rồi, bảo cậu ta đừng đối địch với anh Diệp!”

“Nếu không phải Thanh Thư khăng khăng làm theo ý mình, làm sao chết chứ? “

“Hơn nữa, bố, bố không thể đảo ngược trắng đen, lúc đó rõ ràng con!”

“Mày im miệng cho tao!”, Ngư Chính Dương tức giận quát cắt ngang lời của Ngư Thất Tình: “Chẳng lẽ mày muốn nói tao hại chết Thanh Thư hả?”

“Hổ ác không ăn thịt con, chẳng lẽ Ngư Chính Dương tao có thể làm ra chuyện này sao?”

Thạch Ngọc Hồng trực tiếp giật lấy cây roi trong tay Ngư Chính Dương.

Diên cuồng quật lên người Ngư Thất Tình!

Đánh đến cả nửa canh giờ, đánh đến khi bà ta mệt ngã xuống đất!

Ngư Thất Tình sớm đã hóa thành người máu.

Nằm dưới đất, thoi thóp thở!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook