Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1640: Bản nguyên ma thể

Ss Tần

17/03/2024

Thạch Ngọc Hồng đỏ mắt: “Lão gia, tôi muốn báo thù cho Thanh Thư, tôi muốn Diệp Bắc Minh chết!”

“Ông đi mời mấy lão tổ xuất núi, phải giết chết kẻ này!”

Ngư Chính Dương sợ giật mình: “Ngọc Hồng, chuyện này không cần phiền đến mấy vị lão tổ!”

Chẳng may bị mấy lã tổ biết ông ta tè ra quần tại chỗ.

Vị trí gia chủ nhà họ Ngư tương lai chắc chắn sẽ không có liên quan đến ông ta!

Thạch Ngọc Hồng tức giận nói: “Đồ vô dụng, ban đầu bà đây mù mắt mới nhìn trúng ông!”

“Ngay cả thù của con trai mình mà ông cũng không muốn báo sao?”

Sắc mặt Ngư Chính Dương khó coi, lại không dám nổi nóng: “Ngọc Hồng, bà nghe tôi giải thích, tên nhóc đó vừa từ hạ giới vào thần giới!”

“Nếu ngay cả loại người này mà tôi cũng không xử lý được, mấy vị lão tổ sẽ nhìn nhận tôi thế nào?”

“Bà cảm thấy sau này tôi còn có địa vị trong nhà họ Ngư không?”

“Tôi sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với vị trí gia chủ nhà họ Ngư nữa!”

Thạch Ngọc Hồng cũng bình tĩnh lại.

Bà ta gả cho Ngư Chính Dương, chính vì nhìn trúng tài nguyên và căn cơ nhà họ Ngư!

Lạnh lùng nhìn Ngư Chính Dương: “Ông nói xem phải làm thế nào?”

Ngư Chính Dương trầm ngâm một lát: “Lập tức liên lạc với anh trai bà Thạch Trung Hổ, anh đại cữu đã là cảnh giới thần tôn đỉnh phong!

Chỉ cách cảnh giới thần hoàng một bước, cho dù tên súc sinh này có cường mạnh, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh trai bà!”

“Thứ hai, tên súc sinh này đã giết người của Vạn Thần Tông ở đài phong thần, Vạn Thần Tông cũng đang tìm hắn!”

“Chỉ cần trong ba ngày chúng ta không đưa thanh kiếm đến Thái Dương Tông, tên súc sinh này nhất định sĩ đến nhà họ Ngư!”

Đến lúc đó là sống hay chết, không do hắn quyết định!

Thạch Ngọc Hồng cười lạnh lùng một tiếng: “Anh trai tôi rất bận, dạo này đột phá cảnh giới thần hoàng!”

“Ông ấy đã tiến vào rừng rậm Tinh Hồn rèn luyện rồi, cho dù tôi cầu xin ông ấy cũng chưa chắc sẽ đến!”



Ngư Chính Dương cười tự tin: “Nếu bà nói với ông ta, trong cơ thể của tên súc sinh đó có hơn một trăm chiếc xương chí tôn thì sao?”

“Ông nói cái gì?”

Đồng tử của Thạch Ngọc Hồng co mạnh lại.



Một lát sau, bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn. Một người đàn ông cao lớn tráng kiện, khí tức như hổ bỗng mở đôi mắt.

Không thể tin nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trước người, nghe tiếng nói phát ra từ bên trọng: “Ông nói cái gì?”

“Hơn một trăm chiếc xương chí tôn?”

“Ở trên người của một thanh niên vừa vào thần giới?”

“Hắn đang ở đâu?”

“Được! Tôi biết rồi!”

“Ngư Chính Dương, nếu ông dám lừa tôi, tôi sẽ vặn đầu ông!”

Hú!

Một tiếng thét chấn vang bầu trời, Thạch Trung Hổ hóa thành một tàn ảnh bay ra bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn.



Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh và Tiêu Vô Tướng vừa ký khế ước linh hồn.

Đông Phương Xá Nguyệt hơi lo lắng xông đến: “Bắc Minh, Nặc Nhi, nó…”

“Nặc Nhi làm sao?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Đông Phương Xá Nguyệt nói: “Anh đi xem đi”.

“Đi thôi”.

Diệp Bắc Minh mau chóng chạy đến bên cạnh con gái, chỉ thấy Diệp Nặc đang nằm trên giường.

Xung quanh cơ thể tỏa ra hào quang màu tím, hình thành một thứ như kén tằm bao bọc lấy cô bé.



“Chuyện này là thế nào?”

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không biết là thế nào, từ sau khi Nặc Nhi ra đời thường xuyên xảy ra chuyện này”.

Chín vị sư tỷ tiến lên.

Đạm Đài Yêu Yêu lên tiếng: “Chỉ cần nó bị ánh tim bao bọc, thì sẽ ngủ luôn mấy ngày liền”.

“Một lần nhiều nhất là một tháng cũng không tỉnh lại, suýt làm các tỷ sợ muốn chết!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ Nặc Nhi mắc bệnh?”

Tiểu Độc Tiên lắc đầu: “Tỷ đã kiểm tra nhiều lần, cơ thể của Nặc Nhi rất khỏe mẹnh không có bệnh gì”.

“Có lẽ không phải do bệnh tật gây ra!”

Diệp Bắc Minh cau mày, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, ông biết chuyện này là thế nào không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Tôi biết!”

Diệp Bắc Minh buột miệng nói: “Vì sao?”

“Mau nói đi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu nhóc, thể chất của con gái cậu rất đặc biệt, là bản nguyên ma thể trời sinh!”

“Bản nguyên ma thể?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh run lên: “Nghĩa là thế nào?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục vang lên:

“Bản nguyên ma thể vô cùng đặc biệt, cần lượng lớn năng lượng trời đất để nuôi dưỡng!”

“Một khi năng lượng không đủ, cô bé sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, đây cũng là một hiện tượng tự bảo vệ mình!”

“Có điều, cô bé ra đời hơn một năm, năng lượng hấp thụ quá ít”.

“Lần trước hôn mê một tháng, cũng là cơ thể không chịu nổi mới như vậy!”

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Nói như vậy, chỉ cần bổ sung đầy đủ năng lượng cho Nặc Nhi là được phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook