Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2040: Là Côn Ngô Mật Phi tôi muốn anh!
Ss Tần
04/07/2024
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái hoàn mỹ không tì vết.
Mỗi một sợi tóc đều hoàn hảo tới cực điểm đang đứng cạnh tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh mới biết, dung mạo của đám sư tỷ, hồng nhan của mình đều không thể so sánh với người trước mắt.
“Tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không khác gì với họ đúng không?”
“Ồ, vậy sao?”
Sắc mặt Côn Ngô Mật Phi không thay đổi nói: “Cậu ngoài không biết tự lượng sức mình ra, còn không biết mình mấy cân mấy nạng!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng nói như vậy, bọn họ tới đây đều bị cô một chiêu giết chết!”
“Với thực lực hiện tại của tôi, tới nơi đây cũng sẽ bị cô giết trong nháy mắt!”
“Thế nên, tôi là ngang hàng với bọn họ!”
“Tôi chỉ muốn tới xem, dù sao cũng đánh không lại, bị cô giết cũng không sao cả!”
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt.
Ngụy biện.
Đây chính là ngụy biện.
Nhưng mà, trong lòng cô ta lại bắt đầu có hứng thú với anh: “Nói thử xem, là ai cho cậu dũng khí đến đây gặp tôi?”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Lương Tịnh Như!”
Côn Ngô Mật Phi nghiêm túc hỏi: “Lương Tịnh Như là ai? Mẹ của cậu? Hay là hồng nhan tri kỷ của cậu?”
“Cô ấy là ai không quan trọng, tôi càng muốn biết cô là ai?”, Diệp Bắc Minh bò lên từ sông Mặc Uyên.
Giống như Côn Ngô Mật Phi, ngồi xếp bằng dưới bia Độn Mẫu Thạch.
Đưa mắt nhìn qua, sông Mặc Uyên trước mặt đang cuồn cuộn gầm thét.
Dòng nước chảy về hướng Hỗn Độn Giới.
Diệp Bắc Minh phàn nàn: “Tôi rốt cuộc đã bơi bao lâu? Con mẹ nó, dòng sông này dài quá!”
“Phụt...”
Côn Ngô Mật Phi bật cười: “Nửa năm, không ngờ cậu lại kiên trì đến vậy!”
Diệp Bắc Minh buông lời khen: “Cô cười lên nhìn thật xinh, không nhất thiết phải bày ra bộ mặt lạnh lùng đâu”.
Côn Ngô Mật Phi thu lại nụ cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên giá lạnh: “Con kiến kia, cậu lại dám cười tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi mỉa mai cô làm gì? Ngược lại, tôi rất khâm phục cô!”
“Cô là một người phụ nữ, vậy mà lại ở đây nhiều năm như vậy, không thấy mệt sao?”
“Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao?”
Tim Côn Ngô Mật Phi như thắt lại.
Mặt ngoài nhìn có vẻ ung dung thờ ơ.
Nhưng sâu trong lòng sớm đã dâng lên cảm xúc hỗn loạn.
Đặc biệt là câu nói kia của Diệp Bắc Minh: “Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao!”
Đúng vậy!
Cô ta cũng bị giam cầm trong nhà tù này.
Còn là bị cha mẹ ruột của mình đưa đến đây.
“Kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi!”
Diệp Bắc Minh nói.
Giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi vang lên: “Cậu không có tư cách được nghe!”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Không nói thì thôi, vậy cô tiếp tục canh giữ ở đây đi!”
“Lần sau có người tới đây, không biết sẽ là bao lâu nữa, dù sao thế giới này cũng sắp bị hủy diệt và khởi động lại rồi!”
“Cô đợi vài kỷ nguyên nữa cũng được, đợi lần sau có người tới, nếu muốn nói thì hãy nói cho họ biết!”
Vừa nói.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một điếu thuốc, châm thuốc.
Anh hút mạnh một hơi.
Nhả và một vòng khói và nói: “Được rồi, giết tôi đi!”
Một bộ dạng như không chuẩn bị phản kháng.
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, cô ta chưa từng gặp ai như vậy trước đây.
Chín cường gỉa tuyệt thế trước đó, đương nhiên, là so với những người ở trong nhà tù này, không một ngoại lệ, đều trực tiếp tấn công cô ta, muốn thoát khỏi nhà tù này.
Chỉ có Diệp Bắc Minh là ngồi đây chờ chết.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi mới vang lên: “Tôi đến từ Nguyên Thủy Chân Giới, gia tộc Côn Ngô! Tôi vừa ra đời liền trở thành thiên kiêu chi nữ, sau khi đại diện cho nhà Côn Ngô gia nhập học viện Huyền Thần, liền ưu tú hơn bạn bè đồng lứa!”
“Bất Hủ Tộc, là một trong những gia tộc hàng đầu tại Nguyên Thủy Chân Giới!”
“Ngay cả khi gia tộc Côn Ngô tôi so với bọn họ, cũng kém hơn vài bậc!”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Để tôi đoán nhé, một trong những thiên tài nào đó của Bất Hủ Tộc có hứng thú với cô?”
“Sau đó, bố mẹ cô cho rằng cô là con gái, thì nên gả cho hắn ta!”
“Đồng thời, chỉ cần cô gả đi, địa vị của gia tộc cô sẽ như nước lên thuyền lên, đúng không?”
“Cậu... sao cậu biết”, Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh thầm phỉ nhổ trong lòng.
Sao tôi có thể không biết chứ?
Loại chuyện này, anh đã trải qua quá nhiều lần rồi.
“Hầu hết các gia tộc đều không xem trọng phụ nữ, cho dù đó có là thiên tài! Sau cùng, họ sẽ trở thành đồ phụ thuộc vào đàn ông!”
“Bề ngoài của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất rất mạnh mẽ kiên cường!”
“Cô là một cô gái mạnh mẽ, không muốn khuất phục bởi người khác!”
“Đồng thời, cô cũng là một cô gái có trái tim nhạy cảm, mong muốn được cha mẹ mình thừa nhận, đáng tiếc, chỉ vì cô là con gái mà luôn bị coi thường!”
“Cho dù cô có là thiên tài hay thiên kiêu chi nữ đi nữa! Trong mắt mọi người, cô vẫn phải gả đi!”
“Gả cho một thiên tài khác, hào quang trên người cô có nhiều thế nào, cũng sẽ không được người khác thừa nhận!”
“Thế nên, khi cô cố gắng nâng cao sức mạnh của bản thân, mọi người lại càng không hiểu nổi, một người phụ nữ như cô, sao phải liều mình đến vậy!”
“Cô bị gia đình hối ép gả cho người kia nhưng không đồng ý!”
“Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm thấp, cuối cùng tức giận gầm lên: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?”
Câu nói cuối cùng của Diệp Bắc Minh.
Như chạm vào phần mềm yếu nhất trong nội tâm của Côn Ngô Mật Phi.
“Cậu... ha ha ha...”
Côn Ngô Mật Phi sớm đã lệ rơi đầy mặt, cười khổ nói: “Cha mẹ, hai người nhìn thấy không?”
“Người hiểu con nhất trên thế gian, vậy lại là một con kiến trong nhà tù này?”
“Ha ha ha, đáng cười, thật đáng cười!”
Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đưa qua một chiếc khăn giấy: “Lau nước mắt đi!”
“Cậu.... không được nhìn!”
Côn Ngô Mật Phi giật lấy khăn giấy, lau khô dòng lệ.
“Làm một điếu không?”
Diệp Bắc Minh châm một điếu thuốc.
Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Nuốt vân nhả sương, có ý nghĩa gì chứ!”
“Thử thì sẽ biết thôi!”, Diệp Bắc Minh đưa qua.
Côn Ngô Mật Phi hít một hơi.
“Khụ khụ...”
Cô ta bị sặc!
Đồng thời, nicotin nhanh chóng ập vào não, cảm giác này khiến cô ta tạm thời quên đi mọi phiền não.
Sau khi hút xong điếu thuốc, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đúng rồi, cô có muốn lội ngược dòng 1 lần không?”
Côn Ngô Mật Phi nhìn Diệp Bắc Minh: “Như thế nào?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, khoảng mấy chục người, cũng không tính chính xác là bao nhiêu!”
“Giao thân thể của cô cho tôi, cho người không biết tự lượng sức mình, cho người đàn ông giống như con kiến trong mắt bọn họ!”
“Bọn họ cho rằng cô là thiên kiêu chi nữ, nên gả cho một thiên tài!”
“Nếu cô bị một con kiến như tôi chiếm lấy thân thể, bọn họ có thất vọng không? Có phẫn nộ không nhỉ?”
Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ không gian đều trở nên an tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
“Nhóc con, cậu....”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút thì nổ tung.
Trên nghĩa địa Hỗn Độn. Sấm chớp gầm vang.
Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, nghe thấy câu này của Diệp Bắc Minh, thần hồn cũng bị dọa cho gần như nổ tung.
Điên rồi!
Diệp Bắc Minh thật sự bị điên rồi!
Điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là!
“Được!”
“Côn Ngô Mật Phi tôi đồng ý với cậu”.
“Mẹ kiếp! Nhóc con, cậu...”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi.
Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian cũng gần như lao ra khỏi bia mộ: “Diệp Bắc Minh, chúng ta khâm phục và ngưỡng mộ cậu như con sông dài chảy vô cùng tận!”
“Giống như sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng! Vãi thật! Quá tuyệt vời!”
Giây tiếp theo.
Một luồng khí mạnh mẽ chặn lại mọi thứ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nghĩa địa Hỗn Độn bị ngắt kết nối với Diệp Bắc Minh.
Côn Ngô Mật Phi bước lên một bước, vậy mà chủ động ôm eo Diệp Bắc Minh: “Có điều, anh nhắm mặt lại, tôi tự làm!”
“Nếu anh dám cử động dù chỉ một chút, hoặc dám mở mắt ra, tôi lập tức giết chết anh!”
“Còn nữa, không phải anh muốn tôi, mà là tôi, Côn Ngô Mật Phi, muốn anh!”
Mỗi một sợi tóc đều hoàn hảo tới cực điểm đang đứng cạnh tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh mới biết, dung mạo của đám sư tỷ, hồng nhan của mình đều không thể so sánh với người trước mắt.
“Tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không khác gì với họ đúng không?”
“Ồ, vậy sao?”
Sắc mặt Côn Ngô Mật Phi không thay đổi nói: “Cậu ngoài không biết tự lượng sức mình ra, còn không biết mình mấy cân mấy nạng!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng nói như vậy, bọn họ tới đây đều bị cô một chiêu giết chết!”
“Với thực lực hiện tại của tôi, tới nơi đây cũng sẽ bị cô giết trong nháy mắt!”
“Thế nên, tôi là ngang hàng với bọn họ!”
“Tôi chỉ muốn tới xem, dù sao cũng đánh không lại, bị cô giết cũng không sao cả!”
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt.
Ngụy biện.
Đây chính là ngụy biện.
Nhưng mà, trong lòng cô ta lại bắt đầu có hứng thú với anh: “Nói thử xem, là ai cho cậu dũng khí đến đây gặp tôi?”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Lương Tịnh Như!”
Côn Ngô Mật Phi nghiêm túc hỏi: “Lương Tịnh Như là ai? Mẹ của cậu? Hay là hồng nhan tri kỷ của cậu?”
“Cô ấy là ai không quan trọng, tôi càng muốn biết cô là ai?”, Diệp Bắc Minh bò lên từ sông Mặc Uyên.
Giống như Côn Ngô Mật Phi, ngồi xếp bằng dưới bia Độn Mẫu Thạch.
Đưa mắt nhìn qua, sông Mặc Uyên trước mặt đang cuồn cuộn gầm thét.
Dòng nước chảy về hướng Hỗn Độn Giới.
Diệp Bắc Minh phàn nàn: “Tôi rốt cuộc đã bơi bao lâu? Con mẹ nó, dòng sông này dài quá!”
“Phụt...”
Côn Ngô Mật Phi bật cười: “Nửa năm, không ngờ cậu lại kiên trì đến vậy!”
Diệp Bắc Minh buông lời khen: “Cô cười lên nhìn thật xinh, không nhất thiết phải bày ra bộ mặt lạnh lùng đâu”.
Côn Ngô Mật Phi thu lại nụ cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên giá lạnh: “Con kiến kia, cậu lại dám cười tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi mỉa mai cô làm gì? Ngược lại, tôi rất khâm phục cô!”
“Cô là một người phụ nữ, vậy mà lại ở đây nhiều năm như vậy, không thấy mệt sao?”
“Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao?”
Tim Côn Ngô Mật Phi như thắt lại.
Mặt ngoài nhìn có vẻ ung dung thờ ơ.
Nhưng sâu trong lòng sớm đã dâng lên cảm xúc hỗn loạn.
Đặc biệt là câu nói kia của Diệp Bắc Minh: “Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao!”
Đúng vậy!
Cô ta cũng bị giam cầm trong nhà tù này.
Còn là bị cha mẹ ruột của mình đưa đến đây.
“Kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi!”
Diệp Bắc Minh nói.
Giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi vang lên: “Cậu không có tư cách được nghe!”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Không nói thì thôi, vậy cô tiếp tục canh giữ ở đây đi!”
“Lần sau có người tới đây, không biết sẽ là bao lâu nữa, dù sao thế giới này cũng sắp bị hủy diệt và khởi động lại rồi!”
“Cô đợi vài kỷ nguyên nữa cũng được, đợi lần sau có người tới, nếu muốn nói thì hãy nói cho họ biết!”
Vừa nói.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một điếu thuốc, châm thuốc.
Anh hút mạnh một hơi.
Nhả và một vòng khói và nói: “Được rồi, giết tôi đi!”
Một bộ dạng như không chuẩn bị phản kháng.
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, cô ta chưa từng gặp ai như vậy trước đây.
Chín cường gỉa tuyệt thế trước đó, đương nhiên, là so với những người ở trong nhà tù này, không một ngoại lệ, đều trực tiếp tấn công cô ta, muốn thoát khỏi nhà tù này.
Chỉ có Diệp Bắc Minh là ngồi đây chờ chết.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi mới vang lên: “Tôi đến từ Nguyên Thủy Chân Giới, gia tộc Côn Ngô! Tôi vừa ra đời liền trở thành thiên kiêu chi nữ, sau khi đại diện cho nhà Côn Ngô gia nhập học viện Huyền Thần, liền ưu tú hơn bạn bè đồng lứa!”
“Bất Hủ Tộc, là một trong những gia tộc hàng đầu tại Nguyên Thủy Chân Giới!”
“Ngay cả khi gia tộc Côn Ngô tôi so với bọn họ, cũng kém hơn vài bậc!”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Để tôi đoán nhé, một trong những thiên tài nào đó của Bất Hủ Tộc có hứng thú với cô?”
“Sau đó, bố mẹ cô cho rằng cô là con gái, thì nên gả cho hắn ta!”
“Đồng thời, chỉ cần cô gả đi, địa vị của gia tộc cô sẽ như nước lên thuyền lên, đúng không?”
“Cậu... sao cậu biết”, Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh thầm phỉ nhổ trong lòng.
Sao tôi có thể không biết chứ?
Loại chuyện này, anh đã trải qua quá nhiều lần rồi.
“Hầu hết các gia tộc đều không xem trọng phụ nữ, cho dù đó có là thiên tài! Sau cùng, họ sẽ trở thành đồ phụ thuộc vào đàn ông!”
“Bề ngoài của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất rất mạnh mẽ kiên cường!”
“Cô là một cô gái mạnh mẽ, không muốn khuất phục bởi người khác!”
“Đồng thời, cô cũng là một cô gái có trái tim nhạy cảm, mong muốn được cha mẹ mình thừa nhận, đáng tiếc, chỉ vì cô là con gái mà luôn bị coi thường!”
“Cho dù cô có là thiên tài hay thiên kiêu chi nữ đi nữa! Trong mắt mọi người, cô vẫn phải gả đi!”
“Gả cho một thiên tài khác, hào quang trên người cô có nhiều thế nào, cũng sẽ không được người khác thừa nhận!”
“Thế nên, khi cô cố gắng nâng cao sức mạnh của bản thân, mọi người lại càng không hiểu nổi, một người phụ nữ như cô, sao phải liều mình đến vậy!”
“Cô bị gia đình hối ép gả cho người kia nhưng không đồng ý!”
“Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm thấp, cuối cùng tức giận gầm lên: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?”
Câu nói cuối cùng của Diệp Bắc Minh.
Như chạm vào phần mềm yếu nhất trong nội tâm của Côn Ngô Mật Phi.
“Cậu... ha ha ha...”
Côn Ngô Mật Phi sớm đã lệ rơi đầy mặt, cười khổ nói: “Cha mẹ, hai người nhìn thấy không?”
“Người hiểu con nhất trên thế gian, vậy lại là một con kiến trong nhà tù này?”
“Ha ha ha, đáng cười, thật đáng cười!”
Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đưa qua một chiếc khăn giấy: “Lau nước mắt đi!”
“Cậu.... không được nhìn!”
Côn Ngô Mật Phi giật lấy khăn giấy, lau khô dòng lệ.
“Làm một điếu không?”
Diệp Bắc Minh châm một điếu thuốc.
Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Nuốt vân nhả sương, có ý nghĩa gì chứ!”
“Thử thì sẽ biết thôi!”, Diệp Bắc Minh đưa qua.
Côn Ngô Mật Phi hít một hơi.
“Khụ khụ...”
Cô ta bị sặc!
Đồng thời, nicotin nhanh chóng ập vào não, cảm giác này khiến cô ta tạm thời quên đi mọi phiền não.
Sau khi hút xong điếu thuốc, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đúng rồi, cô có muốn lội ngược dòng 1 lần không?”
Côn Ngô Mật Phi nhìn Diệp Bắc Minh: “Như thế nào?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, khoảng mấy chục người, cũng không tính chính xác là bao nhiêu!”
“Giao thân thể của cô cho tôi, cho người không biết tự lượng sức mình, cho người đàn ông giống như con kiến trong mắt bọn họ!”
“Bọn họ cho rằng cô là thiên kiêu chi nữ, nên gả cho một thiên tài!”
“Nếu cô bị một con kiến như tôi chiếm lấy thân thể, bọn họ có thất vọng không? Có phẫn nộ không nhỉ?”
Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ không gian đều trở nên an tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
“Nhóc con, cậu....”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút thì nổ tung.
Trên nghĩa địa Hỗn Độn. Sấm chớp gầm vang.
Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, nghe thấy câu này của Diệp Bắc Minh, thần hồn cũng bị dọa cho gần như nổ tung.
Điên rồi!
Diệp Bắc Minh thật sự bị điên rồi!
Điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là!
“Được!”
“Côn Ngô Mật Phi tôi đồng ý với cậu”.
“Mẹ kiếp! Nhóc con, cậu...”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi.
Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian cũng gần như lao ra khỏi bia mộ: “Diệp Bắc Minh, chúng ta khâm phục và ngưỡng mộ cậu như con sông dài chảy vô cùng tận!”
“Giống như sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng! Vãi thật! Quá tuyệt vời!”
Giây tiếp theo.
Một luồng khí mạnh mẽ chặn lại mọi thứ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nghĩa địa Hỗn Độn bị ngắt kết nối với Diệp Bắc Minh.
Côn Ngô Mật Phi bước lên một bước, vậy mà chủ động ôm eo Diệp Bắc Minh: “Có điều, anh nhắm mặt lại, tôi tự làm!”
“Nếu anh dám cử động dù chỉ một chút, hoặc dám mở mắt ra, tôi lập tức giết chết anh!”
“Còn nữa, không phải anh muốn tôi, mà là tôi, Côn Ngô Mật Phi, muốn anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.