Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2041: Nhà tù số 7, phá vỡ quy tắc

Ss Tần

04/07/2024

Côn Ngô Mật Phi vô cùng điên cuồng!

Dưới sự đè ép của một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Bắc Minh căn bản không động đậy nổi.

Thậm chí, ngay cả mí mắt cũng chẳng thể nâng lên!

Không biết trải qua bao lâu, nhưng sau khi bị Côn Ngô Mật Phi đòi hỏi vô số lần, đợi đến khi anh cuối cùng cũng có thể cử động được, mở choàng hai mắt!

Côn Ngô Mật Phi sớm đã mặc xong quần áo, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày!

“Đừng nhìn tôi như thế, hãy coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi! Tôi sẽ xóa hết ký ức của anh, anh sẽ không nhớ được gì đâu!”

Không đợi Diệp Bắc Minh phản ứng lại.

Côn Ngô Mật Phi đã nhấc tay chỉ, một luồng sức mạnh phép tắc lập tức ập tới!

Không gian xung quanh Diệp Bắc Minh liền dao động.

Giây tiếp theo.

Anh đã hoàn toàn mất đi ý thức!

Khi anh một lần nữa mở mắt ra thì đã thấy bản thân đang nằm bên cạnh sông Mặc Uyên: “Tiểu Tháp! Mau ra đây, sao tôi lại ở đây?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con cậu không phải muốn bơi dọc theo dòng chảy tới điểm cuối của sông Mặc Uyên, nhìn xem thế giới có phải là một nhà tù hay không sao?”

Ngay cả ký ức của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng xóa sạch không còn dấu vết!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng sao tôi lại lên bờ rồi?”

Anh vừa muốn đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, xém chút đã ngã nhào xuống đất!

Diệp Bắc Minh giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cả người tôi không còn chút sức lực nào thế…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Có lẽ là do cậu đã bơi quá lâu dưới sông Mặc Uyên chăng!”

“Nhóc con, tôi khuyên cậu một câu, dòng sông này quá kỳ quái, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây thôi”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tôi luôn cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, vẫn nên tìm kiếm Hỗn Độn Chân Hỏa trước đi!”

“Bây giờ tôi đã có sức lực của mười con rồng, cũng đã nâng cấp lên một cảnh giới lớn, cẩn thận một chút chắc cũng đủ sức bảo vệ chính mình!"

Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi sông Mặc Uyên, tiến về phía thành Thiên Ma.

……

Ở cuối sông Mặc Uyên, dưới tấm bia đá Hỗn Độn.

Côn Ngô Mật Phi thông qua một tấm màn ánh sáng nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Mẹ kiếp, vì quá kích động mà bị anh ta lừa rồi!”

“Nếu chuyện đã xảy ra thì không có gì phải hối hận nữa!"

“Xóa trí nhớ của anh ta thì tặng lại một món quà lớn thôi!”

Cô ta lạnh nhạt hô một tiếng!

Toàn bộ nước đen liền ngừng lan ra rộng ra khắp Nhà tù số bảy!

“Anh hãy chậm rãi trưởng thành, lúc nào có đủ tư cách gặp mặt, tôi sẽ khôi phục ký ức cho anh!”

“Nếu thực lực không đủ thì cứ coi như một giấc mộng đi!”

Dứt lời.



Côn Ngô Mật Phi nhìn thoáng qua mẫu thạch Hỗn Độn của Nhà tù số bảy, nghiến răng ngà nói: “Anh ta nói đúng, tại sao Côn Ngô Mật Phi mình phải ngây ngốc ở đây cả đời cơ chứ?”

Dứt lời liền vỗ một chưởng lên mẫu thạch Hỗn Độn!

Răng rắc một tiếng, mẫu thạch Hỗn Độn liền nổ tung!

Nhà tù số bảy cũng xé ra một vết nứt!

Toàn bộ xiềng xích của Nhà tù số bảy trong chớp mắt vỡ lìa!

"Lần sau, ai đến đây liền có thể tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, về phần bọn họ có cướp đoạt tài nguyên cùng vận may của Nguyên Thủy Chân Giới hay không liên quan quái gì tới mình!”, Côn Ngô Mật Phi khịt mũi.

Vừa sải một bước….! Đau….

“Tên đó, rõ ràng không cử động mà… là do mình quá hung mãnh chăng?”, Côn Ngô Mật Phi bước nhỏ rồi biến mất.

……

Khoảnh khắc Nhà tù số bảy rạn nứt, tại một vài địa điểm cổ kính khắp nơi trên thế giới!

“Hửm? Gông xiềng của thế giới này vậy mà được dỡ bỏ rồi?”

Sâu trong một lục địa cô quạnh, bên dưới lòng đất.

Một ông già trông như xác ướp đột nhiên mở mắt!

Bên kia, tại một thần quốc xưa cũ, nơi sâu thẳm trong hoàng cung truyền đến một giọng nói đầy hưng phấn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cảnh giới của mình mơ hồ có dấu hiệu đột phá!"

Dưới vực thẳm không đáy!

Độ sâu 100.000 mét dưới biển băng!

Ngoài ra tại một vùng dung nham vô tận ...

Khắp nơi trên thế giới.

Các đại năng thượng cổ ấn giấu hơi thở bấy lâu nay đều thức tỉnh vào thời điểm này!

“Xiềng xích được tháo bỏ, chúng ta có thể tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ rồi sao?”

“Lẽ nào đã có ai đó phá vỡ được xiềng xích?”

Hơn một trăm vị đại năng thượng cổ thoát khỏi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kia cũng mừng rỡ cùng ngạc nhiên không kém!

……

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi sông Mặc Uyên không lâu cũng cảm giác được sức mạnh phép tắc của thế giới này xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Dường như toàn bộ mọi hạn chế đều được giải trừ!

“Tiểu Tháp, xảy ra chuyện gì vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trịnh trọng nói: “Nhóc con, hình như có người đã dỡ bỏ hạn chế phép tắc của thế giới này rồi!”

"Có ý gì?", Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trong phép tắc của thế giới này trước đây, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là đại năng thượng cổ đỉnh phong!”

“Ngay cả chủ nhân đời đầu tiên của tôi, vượt quá giới hạn này cũng bị sức mạnh của thế giới này áp chế xuống!”

“Nhưng hiện tại loại hạn chế phép tắc đó đã bị loại bỏ, tất cả mọi người đều có thể vượt qua cảnh giới đại năng thượng cổ rồi!”



Nói tới đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thoáng khựng lại: “Nói cách khác, thế giới này đã không còn phép tắc áp chế nữa, mọi người đều có khả năng rời khỏi đây!”

“Thật vậy sao?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực.

“Nhóc con, cậu mau đẩy nhanh tốc độ đột phá đi! Nếu không một khi bị những người khác vượt qua quá nhiều, chỉ có thể trở thành hòn đá lót đường cho họ mà thôi!”, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật dầu: “Tôi biết! Chúng ta tới thành Thiên Ma một chuyến trước, xem xem Hỗn Độn Chân Hỏa có còn ở đó hay không!”

Bóng dáng anh lóe lên, liền đi về hướng thành Thiên Ma!

Ba tiếng sau.

Đã tới được thành Thiên Ma!

Diệp Bắc Minh bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sững sờ!

Thành Thiên Ma nơi có thể dung chứa hàng trăm triệu người nay đã trở thành một đống đổ nát, triệt để hoang tàn!

Xương cốt rải rác khắp nơi, cả một tòa thành Thiên Ma bị hủy diệt!

Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt: “Sao lại thế này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sợ là hơn trăm tên bảo vệ kia đã đồ sát toàn bộ thành Thiên Ma rồi! Tôi vừa dùng thần hồn thăm dò toàn bộ đại lục Hỗn Độn… có một tin xấu cho cậu đây!”

"Không còn ai sống sót trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn nữa!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì hít ngược một ngụm khí lạnh: “Đám đại năng thượng cổ đó đều bị điên rồi sao?”

Có ít nhất hàng chục tỷ ma tộc trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn này!

Vậy mà… bị tàn sát toàn bộ rồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Nhóc con, thế giới vẫn luôn vận hành như vậy, thực lực không đủ thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi!”

"Bất quá, cậu vẫn khá may mắn đó, hỏa chủng của Hỗn Độn Chân Hỏa vẫn còn!”

“Ở đâu cơ?”, Diệp Bắc Minh vui mừng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: “Dưới lòng đất 3987 mét! Tuy nhiên có một người bảo vệ vẫn còn canh giữ ở đó!”

"Chỉ có một người? Vậy sợ cái thá gì! Làm thịt ông ta là được!”

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước liền tới được vị trí Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề cập tới, mà kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng đã xuất hiện trong tay!

Sức mạnh của mười con rồng bùng nổ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giống như đang cắt đậu phụ, trực tiếp cắm xuống đất!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng chìm xuống, đi tới một hang động khổng lồ dưới lòng đất, phía trước có một trận pháp bao phủ, phù văn lập lòe, bảo vệ toàn bộ nơi đây!

Ở trung tâm của trận pháp có một hỏa chủng u tối đang nhấp nháy!

Chỉ bằng kích thước của một hạt đậu!

Trận pháp này ngưng tụ sức mạnh của huyết mạch rồng trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn, duy trì cho tia hỏa chủng Hỗn Độn không bị dập tắt!

Trong trận pháp.

Một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại vô cùng trẻ trung mở ra hai mắt: “Tháp Trấn Ngục đại nhân, thế giới này thật sự nhỏ quá!”

“Hình như đầu óc của vị chủ nhân mà ngài chọn này không được tốt lắm, vậy mà dám quay trở lại đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook