Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1854: Làm phản
Ss Tần
02/05/2024
Tốc độ của Tù Sư cực nhanh, giống như sấm sét đâm xuyên bầu trời!
Tất cả mọi người có mặt đều biến sắc, không ngờ Tù Sư bất chấp thân phận ra tay!
“Chết đi cho tao!”
Khuôn mặt già của Tù Sư dữ tợn.
Trong phút chốc xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, một cánh tay lớn không hề khách sáo đập xuống!
Hú!
Phía sau hiện lên hư ảnh của một con sư tử, hung tàn lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền, sử dụng quyền Càn Khôn Trấn Ngục nghênh đón lần nữa!
“Tên phế vật không tự lượng sức mình!”
Tù Sư cười lạnh lùng.
Khoảnh khắc hư ảnh sư tử và cái bóng mờ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chạm vào nhau, thân tháp vốn hư ảo ầm ầm nổ tung!
“Ở trước sư tử Thôn Thiên của tao, tất cả đều là vọng tưởng!”
“Phế vật, mày đến ngày chết rồi!”
Tù Sư cực kỳ điên cuồng, vô cùng thô bạo xông giết đến!
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Thiên Ma, giết!”
Một thanh ma kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, chém ra một đường với tốc độ nhanh nhất!
Xoẹt!
Kiếm phá đánh phá mở lồng ngực của sư tử Thôn Thiên, nó gào rút một tiếng rồi tiêu tan!
Đôi mắt Tù Sư băng lạnh: “Kiếm Thiên Ma? Không ngờ bát đại thiên ma lại giao vật này cho mày!”
“Tiếc là, mày không xứng có bảo vật này, cầm lại đây đi!”
Tù Sư quát lớn một tiếng!
Lao người tiến lên, vô cùng thô bạo tóm về phía kiếm Thiên Ma!
Diệp Bắc Minh hội tụ ma khí trong cơ thể, chém ngang một kiếm ra!
“Phập” một tiếng vang lên, kiếm này đập lên lòng bàn tay của Tù Sư lại chỉ để lại một đường vết màu trắng, vốn không thể làm ông ta bị thương!
“Làm sao có thể?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tù Sư nhếch miệng cười: “Nhóc con, lão phu là cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thần Quân một bước!”
“Cho dù bát đại Thiên Ma cầm thanh kiếm này cũng chưa chắc có thể đánh thương được lão phu, mày là cái thá gì? Chết đi cho tao!”
Tóm chặt kiếm Thiên Ma!
Chấn rung thật mạnh!
Phập!
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy rối loạn một hồi, cả người bay đi!
“Phụt…”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Kiếm Thiên Ma choang một tiếng, nửa thân kiếm cắm vào võ đài khẽ rung lên!
Tù Sư bước ra một bước, lúc chuẩn bị giết Diệp Bắc Minh!
“Dừng tay!”
Tiêu Phi Yên khẽ quát một tiếng, lại chủ động xông lên võ đài, chặn trước người Diệp Bắc Minh.
‘Đáng ghét! Không thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nếu không cho dù không đánh lại được Tù Sư cũng sẽ không thể nào nhếch nhác như vậy!’
Nhân cơ hội dừng nghỉ, Diệp Bắc Minh lau sạch máu nơi khóe miệng, lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống.
Giọng của Tiêu Phi Yên vang lên: “Tù Sư, trên võ đài sống chết có số, ông đang coi thường uy nghiêm của Thần Quân sao?”
“Ha ha ha!”
Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn: “Thần Quân? Lục Thiên Thần đã chết lâu rồi, còn có uy nghiêm gì?”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường chấn kinh!
“Cái gì? Thần Quân chết rồi?”
“Làm sao có thể…”
“Nếu Thần Quân chưa chết, Tù Sư làm sao có thể hống hách như vậy! Chẳng lẽ Thần Quân thực sự đã qua đời ư?”
Cả quảng trường đế cung hoàn toàn sôi sục!
Có người kinh ngạc!
Có người chấn kinh!
Có người ngạc nhiên!
Có người hiểu ra!
Trong con mắt của một số người tông môn hàng đầu bùng phát ra một luồng hào quang quỷ dị!
Đám người Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu, thánh nữ Tân tộc đều kinh ngạc!
Đám người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà, Tiêu Trấn Quốc quan sát kỹ vẻ mặt của Tiêu Phi Yên, muốn nhìn ra điều gì đó!
Tiêu Phi Yên quát nói: “Tù Sư, ông dám ăn nói bừa bãi, ông muốn chết hả?”
“Cút!”
Tù Sư vô cùng bá đạo, tát một cái qua!
Phụt!
Tiêu Phi Yên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống một cách thê thảm từ trên võ đài xuống!
Một lão thái giám xông lên, quát lớn với vẻ mặt đầy tức giận: “Tù Sư, ông dám ra tay với Thần Hậu? Ông muốn tạo phản hả?”
“Đúng thế, Tù Sư tôi, hôm nay, sẽ làm phản!”
Tù Sư cười ngạo mạn, khí bá vương ầm ầm bùng phát!
Nhìn xung quanh!
“Lục Thiên Thần đã chết!”
“Nếu không với tính cách của kẻ này, chúng ta ức hiếp người phụ nữ của ông ta, ông ta sớm đã chạy ra rồi!”
“Các vị, còn đợi cái gì nữa?”
Vừa dứt lời.
Ngô Thao xông lên đầu tiên: “Điện Huyết Nguyệt còn đợi cái gì? Ra đi!”
Soạt! Soạt! Soạt…
Hàng chục bóng hình xông ra từ trong đám người vây xem, khí tức khủng bố bùng phát, lập tức bao vây cả võ đài!
“Bọn họ đều là trưởng lão của điện Huyết Nguyệt…”
Vẻ mặt của hàng triệu võ giả có mặt đều biến sắc!
Tông chủ Võ Cực Tông nhếch miệng cười: “Loại chuyện như lật đổ vương quyền, thay đổi triều đại này làm sao có thể thiếu Võ Cực Tông chứ?”
“Ra hết đi!”
Liền sau đó.
Hơn trăm trưởng lão của Võ Cực Tông đều xông ra, đôi mắt của người nào cũng cực kỳ băng lạnh!
“Bốn thánh địa, ra đi!”
Lão Hà và Bạch Tông Hà quay sang nhìn nhau một cái, lạnh lùng lên tiếng.
Hàng trăm bóng hình vút lên không trung, gần như phong tỏa cả không trung quảng trường!
Tiêu Phi Yên tái mặt: “Bốn thánh địa, các người cũng làm phản sao?”
Bạch Tông Hà cười xấu xa: “Ban đầu Lục Thiên Thần xây dựng bốn thánh địa Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Võ, trấn thủ bốn phương!”
Tất cả mọi người có mặt đều biến sắc, không ngờ Tù Sư bất chấp thân phận ra tay!
“Chết đi cho tao!”
Khuôn mặt già của Tù Sư dữ tợn.
Trong phút chốc xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, một cánh tay lớn không hề khách sáo đập xuống!
Hú!
Phía sau hiện lên hư ảnh của một con sư tử, hung tàn lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền, sử dụng quyền Càn Khôn Trấn Ngục nghênh đón lần nữa!
“Tên phế vật không tự lượng sức mình!”
Tù Sư cười lạnh lùng.
Khoảnh khắc hư ảnh sư tử và cái bóng mờ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chạm vào nhau, thân tháp vốn hư ảo ầm ầm nổ tung!
“Ở trước sư tử Thôn Thiên của tao, tất cả đều là vọng tưởng!”
“Phế vật, mày đến ngày chết rồi!”
Tù Sư cực kỳ điên cuồng, vô cùng thô bạo xông giết đến!
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Thiên Ma, giết!”
Một thanh ma kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, chém ra một đường với tốc độ nhanh nhất!
Xoẹt!
Kiếm phá đánh phá mở lồng ngực của sư tử Thôn Thiên, nó gào rút một tiếng rồi tiêu tan!
Đôi mắt Tù Sư băng lạnh: “Kiếm Thiên Ma? Không ngờ bát đại thiên ma lại giao vật này cho mày!”
“Tiếc là, mày không xứng có bảo vật này, cầm lại đây đi!”
Tù Sư quát lớn một tiếng!
Lao người tiến lên, vô cùng thô bạo tóm về phía kiếm Thiên Ma!
Diệp Bắc Minh hội tụ ma khí trong cơ thể, chém ngang một kiếm ra!
“Phập” một tiếng vang lên, kiếm này đập lên lòng bàn tay của Tù Sư lại chỉ để lại một đường vết màu trắng, vốn không thể làm ông ta bị thương!
“Làm sao có thể?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tù Sư nhếch miệng cười: “Nhóc con, lão phu là cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thần Quân một bước!”
“Cho dù bát đại Thiên Ma cầm thanh kiếm này cũng chưa chắc có thể đánh thương được lão phu, mày là cái thá gì? Chết đi cho tao!”
Tóm chặt kiếm Thiên Ma!
Chấn rung thật mạnh!
Phập!
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy rối loạn một hồi, cả người bay đi!
“Phụt…”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Kiếm Thiên Ma choang một tiếng, nửa thân kiếm cắm vào võ đài khẽ rung lên!
Tù Sư bước ra một bước, lúc chuẩn bị giết Diệp Bắc Minh!
“Dừng tay!”
Tiêu Phi Yên khẽ quát một tiếng, lại chủ động xông lên võ đài, chặn trước người Diệp Bắc Minh.
‘Đáng ghét! Không thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nếu không cho dù không đánh lại được Tù Sư cũng sẽ không thể nào nhếch nhác như vậy!’
Nhân cơ hội dừng nghỉ, Diệp Bắc Minh lau sạch máu nơi khóe miệng, lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống.
Giọng của Tiêu Phi Yên vang lên: “Tù Sư, trên võ đài sống chết có số, ông đang coi thường uy nghiêm của Thần Quân sao?”
“Ha ha ha!”
Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn: “Thần Quân? Lục Thiên Thần đã chết lâu rồi, còn có uy nghiêm gì?”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường chấn kinh!
“Cái gì? Thần Quân chết rồi?”
“Làm sao có thể…”
“Nếu Thần Quân chưa chết, Tù Sư làm sao có thể hống hách như vậy! Chẳng lẽ Thần Quân thực sự đã qua đời ư?”
Cả quảng trường đế cung hoàn toàn sôi sục!
Có người kinh ngạc!
Có người chấn kinh!
Có người ngạc nhiên!
Có người hiểu ra!
Trong con mắt của một số người tông môn hàng đầu bùng phát ra một luồng hào quang quỷ dị!
Đám người Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu, thánh nữ Tân tộc đều kinh ngạc!
Đám người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà, Tiêu Trấn Quốc quan sát kỹ vẻ mặt của Tiêu Phi Yên, muốn nhìn ra điều gì đó!
Tiêu Phi Yên quát nói: “Tù Sư, ông dám ăn nói bừa bãi, ông muốn chết hả?”
“Cút!”
Tù Sư vô cùng bá đạo, tát một cái qua!
Phụt!
Tiêu Phi Yên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống một cách thê thảm từ trên võ đài xuống!
Một lão thái giám xông lên, quát lớn với vẻ mặt đầy tức giận: “Tù Sư, ông dám ra tay với Thần Hậu? Ông muốn tạo phản hả?”
“Đúng thế, Tù Sư tôi, hôm nay, sẽ làm phản!”
Tù Sư cười ngạo mạn, khí bá vương ầm ầm bùng phát!
Nhìn xung quanh!
“Lục Thiên Thần đã chết!”
“Nếu không với tính cách của kẻ này, chúng ta ức hiếp người phụ nữ của ông ta, ông ta sớm đã chạy ra rồi!”
“Các vị, còn đợi cái gì nữa?”
Vừa dứt lời.
Ngô Thao xông lên đầu tiên: “Điện Huyết Nguyệt còn đợi cái gì? Ra đi!”
Soạt! Soạt! Soạt…
Hàng chục bóng hình xông ra từ trong đám người vây xem, khí tức khủng bố bùng phát, lập tức bao vây cả võ đài!
“Bọn họ đều là trưởng lão của điện Huyết Nguyệt…”
Vẻ mặt của hàng triệu võ giả có mặt đều biến sắc!
Tông chủ Võ Cực Tông nhếch miệng cười: “Loại chuyện như lật đổ vương quyền, thay đổi triều đại này làm sao có thể thiếu Võ Cực Tông chứ?”
“Ra hết đi!”
Liền sau đó.
Hơn trăm trưởng lão của Võ Cực Tông đều xông ra, đôi mắt của người nào cũng cực kỳ băng lạnh!
“Bốn thánh địa, ra đi!”
Lão Hà và Bạch Tông Hà quay sang nhìn nhau một cái, lạnh lùng lên tiếng.
Hàng trăm bóng hình vút lên không trung, gần như phong tỏa cả không trung quảng trường!
Tiêu Phi Yên tái mặt: “Bốn thánh địa, các người cũng làm phản sao?”
Bạch Tông Hà cười xấu xa: “Ban đầu Lục Thiên Thần xây dựng bốn thánh địa Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Võ, trấn thủ bốn phương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.