Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2045: Lăng mộ của Hạ Nhược Tuyết
Ss Tần
05/07/2024
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tiếng rồng gầm vang vọng khắp toàn bộ tổ địa Hoa tộc!
Con ngươi đám người Tôn Liên Thành điên cuồng co rúm lại vì sợ hãi, một con huyết long khổng lồ lao ra từ thanh kiếm cổ xưa thế như chẻ tre nghiền ép về phía bọn họ!
Khoảng không xung quanh rung chuyển!
Bất cứ nơi nào huyết long quét qua, tất cả đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông trong vòng một trăm mét căn bản không chịu nổi áp lực từ nó mà phát nổ!
“Cậu Diệp, đừng mà…”
Tôn Liên Thành kinh hoàng hét lên.
Các trưởng lão khác cũng hoảng loạn rồi, vô số binh khí liên tục bay ra công kích về phía huyết long!
Phần lớn những người này đều là cảnh giới Đạo Tổ, Đạo Tôn chỉ có bảy tám người, làm sao có thể ngăn cản được uy lực của Diệp Bắc Minh?
Hơn chục tên trưởng lão Đạo Tổ biến thành sương máu ngay tại chỗ!
Người ở cảnh giới Đạo Tôn thì khá hơn một chút, gân mạch toàn thân đứt lìa, nằm vật dưới đất kêu gào xin tha!
Tôn Liên Thành cấp tốc tế ra một thanh kiếm thần, một tòa núi sắt đen nhưng vẫn bị móng vuốt của huyết long chụp tới nổ tan tành!
“Đừng mà…”
Núi sắt đen vỡ tan, tất cả mảnh vỡ bay tán loạn ra ngoài, cứ như vậy đập ông ta chết tươi!
Trong nháy mắt, một nhóm nhân vật cấp cao của Thương Khung Kiếm Tông gần như bỏ mạng!
Trong suốt quá trình, Diệp Bắc Minh chỉ chém ra một kiếm mà thôi!
“Minh Nhi từ lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy rồi?”
“Mới qua nửa năm thôi đó!
Diệp Thanh Lam vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Dạ Huyền mỉm cười: “Không hổ là con trai của anh!”
“Thằng bé không phải cũng là con em sao?”, Diệp Thanh Lam khẽ hừ một tiếng.
"Đúng đúng, đều là thịt rơi ra trên người em, em mới là người có công lớn nhất!”, Dạ Huyền kéo tay Diệp Thanh Lam mà hơi run lên, ông ấy quá hưng phấn rồi.
Mười vị sư tỷ, còn có một nhóm hồng nhan, ánh mắt tất cả đều nóng rực nhìn hướng Diệp Bắc Minh!
“A… tay của tôi… chân… đan điền của tôi…”
Lục Tả Xương nằm gục trong vũng máu.
Xung quanh ông ta đều là xác chết!
Máu chảy thành sông, khắp nơi đều là máu tươi cùng mảnh vụn tay chân cùng nội tạng nằm ngổn ngang, trông mà rợn người!
Trên mặt Diệp Bắc Minh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Có biết vì sao tôi không giết ông không?”
Lục Tả Xương rùng mình run rẩy: “Mày… thực sự muốn giết cả nhà tao sao?”
“Chúc mừng ông đoán đúng rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh vươn tay rồi siết chặt nắm đấm!
Trái tim Lục Tả Xương liền nổ tung, máu đầu tim trào ra ngoài, một sức mạnh kỳ dị ập đến, lửa nóng bùng cháy!
Cùng lúc đó, chỉ cần là người có quan hệ huyết thống với ông ta trên khắp thế giới, cả người sẽ bùng lên ngọn lửa không cách nào dập tắt, điên cuồng thiêu đốt lấy họ!
Xuyên qua ngọn lửa!
Lục Tả Xương chứng kiến hàng nghìn người trong tông tộc của mình cứ thế vẫy vùng rồi bị thiêu sống trong biển lửa!
“Đừng…. đừng mà…. Diệp Bắc Minh, đồ ác ma, mày sẽ không được chết tử tế đâu…”
Chỉ bằng một cú hất tay, phần đầu của Lục Tả Xương liền nổ tung ngay tại chỗ!
"A! A! A!!! Diệp Bắc Minh tên điên này, mày phá hủy Thương Khung Kiếm Tông? Sao mày dám?”, từ cuối đường chân trời vang lên những tiếng gầm giống như dã thú.
Năm bóng người bay vút qua từ trong nơi sâu của tổ địa Hoa tộc, mang theo lửa giận ngút trời!
Năm người họ đều lộ ra hơi thở của cảnh giới Thiên Tôn, khi nhìn thấy toàn bộ lớp đứng đầu của Thương Khung Kiếm Tông chết thảm, vô số đệ tử cốt yếu đều hòa thành vũng máu, hàng tào tâm lý gần như sụp đổ!
“Diệp Bắc Minh, tao muốn mày phải chết!”
“Người nhà họ Diệp chúng mày tất cả đều đáng chết, toàn bộ Hoa tộc ai cũng không được phép sống!!!"
"Giết!!!"
Năm bóng dáng kia đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng dại!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, không chút do dự chém ra một đường!
Một con huyết long bổ tới!
Anh trực tiếp quay người đi về phía bố mẹ cùng các sư tỷ của mình!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Trong khoảnh khắc anh đứng trước mặt bố mẹ mình, thì năm vị lão tổ của Thương Khung Kiếm Tông đều nổ tung!
"Cái này……"
Mọi người thấy cảnh này đều phải hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn Diệp Bắc Minh chăm chăm giống như thần chết bò lên từ địa ngục vậy!
Trong lòng bọn họ đã chuẩn bị sẵn, Diệp Bắc Minh hẳn là có thể tạo nên kỳ tích, sát phạt năm vị lão tổ của Thương Khung Kiếm Tông!
Nhưng dù có nằm mơ họ cũng không ngờ tới anh lại kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy!
“Minh Nhi à, nửa năm qua con rốt cuộc đã trải qua những gì vậy?", Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, trịnh trọng hỏi.
Diệp Bắc Minh trực tiếp đóng lại lối vào của tổ địa Hoa tộc, dẫn mọi tiến vào chính điện.
Từ tốn thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua trong Hỗn Độn giới nửa năm qua!
“Hả? Không đúng, sao lại không thấy Phượng Cửu đâu?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc nhìn xung quanh.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi à, Phượng tộc, còn có cô gái tên Phượng Cửu mà con nhắc tới đó chúng ta đều chưa từng gặp qua!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Lúc đầu khi ở Hỗn Độn giới, anh đã nói qua chuyện của Hắc Thủy tộc và kêu Phượng Cửu dẫn theo người của Phượng tộc tới đại lục Hỗn Độn.
Không lẽ cô đã gặp phải chuyện gì nên bị trì hoãn sao?
Tuy nhiên với thực lực của Phượng tộc, cũng không đến nỗi rơi vào nguy hiểm!
Diệp Bắc Minh có chút bối rối: "Đúng rồi, Nhược Tuyết đâu? Linh Nhi sao cũng không thấy có mặt?”
Sắc mặt của mọi người thoắt cái trở nên có chút quái dị!
Lạc Khuynh Thành, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên đỏ hoe mắt.
Diệp Bắc Minh lập tức có dự cảm không lành: "Mẹ, sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Thanh Lam thở dài một hơi: “Khi trở lại Thần Quốc Hỗn Độn, mẹ của cô Lục là Tiêu Phi Yên tựa hồ đã đợi cô ấy rất lâu!”
“Cô ấy có tiết lộ với chúng ta vài câu, dường như Tiêu Phi Yên đã phát hiện ra tung tích của Lục Thiên Thần nên đã đưa cô ấy rời khỏi Thần Quốc Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Vậy Nhược Tuyết thì sao?”
“Nhược Tuyết….”
Diệp Thanh Lam có chút bất lực, biết rằng giấu diếm không nổi nữa, bèn đáp: “Minh Nhi, Nhược Tuyết vì cứu chúng ta, ngăn cản người của Luân Hồi tông nên đã bị nước đen nuốt chửng rồi…”
"Cái gì!"
Diệp Bắc Minh đứng hình tại chỗ.
Hai mắt anh thoắt cái đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên cực kỳ dồn dập, nơi trái tim truyền tới từng trận đau thắt: “Nhược Tuyết!!!”
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước một ngôi mộ chôn cất di vật và quần áo, bên trên khắc to ba chữ Hạ Nhược Tuyết.
“Sau khi nước đen rút đi, chúng ta đã mạo hiểm quay lại khu vực đó…", Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nơi nước đen đi qua, tất cả đều hóa thành vùng đất chết!”
“Chúng ta không tìm thấy thi thể của Nhược Tuyết nên đã dựng lên ngôi mộ này!”
Diệp Bắc Minh suy sụp đứng trước bia mộ: "Không thể nào, Nhược Tuyết không thể chết được!"
“Mẹ, nơi đó ở đâu? Con muốn đi tìm cô ấy!”
“Cho dù bị nước đen làm ô nhiễm, con cũng phải mang cô ấy trở về!”
Diệp Thanh Lam bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nói cho Diệp Bắc Minh biết vị trí cụ thể.
Diệp Bắc Minh nói: “Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi, con cần yên tĩnh một lát”.
“Tiều sư đệ à…”
Đạm Đài Yêu Yêu bước tới trước.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Tiểu Yêu, các chị cứ về trước đi!”
Đạm Đài Yêu Yêu thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe thì cũng đau đớn trong lòng, đành gật đầu, đưa mọi người rời khỏi.
Diệp Bắc Minh ngồi xuống trước bia mộ suốt một ngày một đêm!
"Tiểu Tháp, vẫn chưa tìm được sao?"
Khi mặt trời ló rạng, Diệp Bắc Minh khản giọng hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: "Nhóc con à, còn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của cô Hạ cả!”
"Chuyện xảy ra đã được nửa năm rồi, thời gian quá dài, có lẽ cô ấy đã thực sự…”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: "Làm sao Nhược Tuyết có thể chết được? Cô ấy là con cưng của trời!”
“Là thể kiếm tâm, còn sở hữu thực lực Đạo Tôn, sao có thể chết được?”
“Tôi không tin, tôi phải đi tìm cô ấy!”
Sau khi bỏ lại phân thân bù nhìn, Diệp Bắc Minh nhanh chóng rời khỏi tổ địa Hoa tộc, hướng thẳng tới nơi Hạ Nhược Tuyết mất tích!
Một đường này anh có đi qua 72 đảo Thiên Giai, toàn bộ đã trở thành vùng đất chết!
Thành Thiên Giai đã hoàn toàn khô kiệt, chốn cũ của Đạo tông nay chỉ còn một đống hoang tàn đổ nát!
Anh còn gặp một vài người tu võ nhưng Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà tiến thẳng tới biển Hỗn Độn!
Một ngày một đêm.
Anh liên tục phi hành, không hề có ý định dừng chân!
Đột nhiên phía dưới vang lên tiếng đánh nhau, Diệp Bắc Minh nhìn xuống rồi lẩm bẩm: "Sao đôi chị em này lại ở đây?”
Trên mặt đất nước đen lan tràn!
Một đôi chị em đang bị vài tên tu võ chặn lại!
Chính là hai chị em Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!
“Lúc đó rời khỏi Thanh Huyền Tông đã là hơn trăm năm trước, sao bọn họ lại ở đây?”
Con ngươi đám người Tôn Liên Thành điên cuồng co rúm lại vì sợ hãi, một con huyết long khổng lồ lao ra từ thanh kiếm cổ xưa thế như chẻ tre nghiền ép về phía bọn họ!
Khoảng không xung quanh rung chuyển!
Bất cứ nơi nào huyết long quét qua, tất cả đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông trong vòng một trăm mét căn bản không chịu nổi áp lực từ nó mà phát nổ!
“Cậu Diệp, đừng mà…”
Tôn Liên Thành kinh hoàng hét lên.
Các trưởng lão khác cũng hoảng loạn rồi, vô số binh khí liên tục bay ra công kích về phía huyết long!
Phần lớn những người này đều là cảnh giới Đạo Tổ, Đạo Tôn chỉ có bảy tám người, làm sao có thể ngăn cản được uy lực của Diệp Bắc Minh?
Hơn chục tên trưởng lão Đạo Tổ biến thành sương máu ngay tại chỗ!
Người ở cảnh giới Đạo Tôn thì khá hơn một chút, gân mạch toàn thân đứt lìa, nằm vật dưới đất kêu gào xin tha!
Tôn Liên Thành cấp tốc tế ra một thanh kiếm thần, một tòa núi sắt đen nhưng vẫn bị móng vuốt của huyết long chụp tới nổ tan tành!
“Đừng mà…”
Núi sắt đen vỡ tan, tất cả mảnh vỡ bay tán loạn ra ngoài, cứ như vậy đập ông ta chết tươi!
Trong nháy mắt, một nhóm nhân vật cấp cao của Thương Khung Kiếm Tông gần như bỏ mạng!
Trong suốt quá trình, Diệp Bắc Minh chỉ chém ra một kiếm mà thôi!
“Minh Nhi từ lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy rồi?”
“Mới qua nửa năm thôi đó!
Diệp Thanh Lam vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Dạ Huyền mỉm cười: “Không hổ là con trai của anh!”
“Thằng bé không phải cũng là con em sao?”, Diệp Thanh Lam khẽ hừ một tiếng.
"Đúng đúng, đều là thịt rơi ra trên người em, em mới là người có công lớn nhất!”, Dạ Huyền kéo tay Diệp Thanh Lam mà hơi run lên, ông ấy quá hưng phấn rồi.
Mười vị sư tỷ, còn có một nhóm hồng nhan, ánh mắt tất cả đều nóng rực nhìn hướng Diệp Bắc Minh!
“A… tay của tôi… chân… đan điền của tôi…”
Lục Tả Xương nằm gục trong vũng máu.
Xung quanh ông ta đều là xác chết!
Máu chảy thành sông, khắp nơi đều là máu tươi cùng mảnh vụn tay chân cùng nội tạng nằm ngổn ngang, trông mà rợn người!
Trên mặt Diệp Bắc Minh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Có biết vì sao tôi không giết ông không?”
Lục Tả Xương rùng mình run rẩy: “Mày… thực sự muốn giết cả nhà tao sao?”
“Chúc mừng ông đoán đúng rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh vươn tay rồi siết chặt nắm đấm!
Trái tim Lục Tả Xương liền nổ tung, máu đầu tim trào ra ngoài, một sức mạnh kỳ dị ập đến, lửa nóng bùng cháy!
Cùng lúc đó, chỉ cần là người có quan hệ huyết thống với ông ta trên khắp thế giới, cả người sẽ bùng lên ngọn lửa không cách nào dập tắt, điên cuồng thiêu đốt lấy họ!
Xuyên qua ngọn lửa!
Lục Tả Xương chứng kiến hàng nghìn người trong tông tộc của mình cứ thế vẫy vùng rồi bị thiêu sống trong biển lửa!
“Đừng…. đừng mà…. Diệp Bắc Minh, đồ ác ma, mày sẽ không được chết tử tế đâu…”
Chỉ bằng một cú hất tay, phần đầu của Lục Tả Xương liền nổ tung ngay tại chỗ!
"A! A! A!!! Diệp Bắc Minh tên điên này, mày phá hủy Thương Khung Kiếm Tông? Sao mày dám?”, từ cuối đường chân trời vang lên những tiếng gầm giống như dã thú.
Năm bóng người bay vút qua từ trong nơi sâu của tổ địa Hoa tộc, mang theo lửa giận ngút trời!
Năm người họ đều lộ ra hơi thở của cảnh giới Thiên Tôn, khi nhìn thấy toàn bộ lớp đứng đầu của Thương Khung Kiếm Tông chết thảm, vô số đệ tử cốt yếu đều hòa thành vũng máu, hàng tào tâm lý gần như sụp đổ!
“Diệp Bắc Minh, tao muốn mày phải chết!”
“Người nhà họ Diệp chúng mày tất cả đều đáng chết, toàn bộ Hoa tộc ai cũng không được phép sống!!!"
"Giết!!!"
Năm bóng dáng kia đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng dại!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, không chút do dự chém ra một đường!
Một con huyết long bổ tới!
Anh trực tiếp quay người đi về phía bố mẹ cùng các sư tỷ của mình!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Trong khoảnh khắc anh đứng trước mặt bố mẹ mình, thì năm vị lão tổ của Thương Khung Kiếm Tông đều nổ tung!
"Cái này……"
Mọi người thấy cảnh này đều phải hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn Diệp Bắc Minh chăm chăm giống như thần chết bò lên từ địa ngục vậy!
Trong lòng bọn họ đã chuẩn bị sẵn, Diệp Bắc Minh hẳn là có thể tạo nên kỳ tích, sát phạt năm vị lão tổ của Thương Khung Kiếm Tông!
Nhưng dù có nằm mơ họ cũng không ngờ tới anh lại kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy!
“Minh Nhi à, nửa năm qua con rốt cuộc đã trải qua những gì vậy?", Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, trịnh trọng hỏi.
Diệp Bắc Minh trực tiếp đóng lại lối vào của tổ địa Hoa tộc, dẫn mọi tiến vào chính điện.
Từ tốn thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua trong Hỗn Độn giới nửa năm qua!
“Hả? Không đúng, sao lại không thấy Phượng Cửu đâu?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc nhìn xung quanh.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi à, Phượng tộc, còn có cô gái tên Phượng Cửu mà con nhắc tới đó chúng ta đều chưa từng gặp qua!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Lúc đầu khi ở Hỗn Độn giới, anh đã nói qua chuyện của Hắc Thủy tộc và kêu Phượng Cửu dẫn theo người của Phượng tộc tới đại lục Hỗn Độn.
Không lẽ cô đã gặp phải chuyện gì nên bị trì hoãn sao?
Tuy nhiên với thực lực của Phượng tộc, cũng không đến nỗi rơi vào nguy hiểm!
Diệp Bắc Minh có chút bối rối: "Đúng rồi, Nhược Tuyết đâu? Linh Nhi sao cũng không thấy có mặt?”
Sắc mặt của mọi người thoắt cái trở nên có chút quái dị!
Lạc Khuynh Thành, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên đỏ hoe mắt.
Diệp Bắc Minh lập tức có dự cảm không lành: "Mẹ, sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Thanh Lam thở dài một hơi: “Khi trở lại Thần Quốc Hỗn Độn, mẹ của cô Lục là Tiêu Phi Yên tựa hồ đã đợi cô ấy rất lâu!”
“Cô ấy có tiết lộ với chúng ta vài câu, dường như Tiêu Phi Yên đã phát hiện ra tung tích của Lục Thiên Thần nên đã đưa cô ấy rời khỏi Thần Quốc Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Vậy Nhược Tuyết thì sao?”
“Nhược Tuyết….”
Diệp Thanh Lam có chút bất lực, biết rằng giấu diếm không nổi nữa, bèn đáp: “Minh Nhi, Nhược Tuyết vì cứu chúng ta, ngăn cản người của Luân Hồi tông nên đã bị nước đen nuốt chửng rồi…”
"Cái gì!"
Diệp Bắc Minh đứng hình tại chỗ.
Hai mắt anh thoắt cái đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên cực kỳ dồn dập, nơi trái tim truyền tới từng trận đau thắt: “Nhược Tuyết!!!”
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước một ngôi mộ chôn cất di vật và quần áo, bên trên khắc to ba chữ Hạ Nhược Tuyết.
“Sau khi nước đen rút đi, chúng ta đã mạo hiểm quay lại khu vực đó…", Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nơi nước đen đi qua, tất cả đều hóa thành vùng đất chết!”
“Chúng ta không tìm thấy thi thể của Nhược Tuyết nên đã dựng lên ngôi mộ này!”
Diệp Bắc Minh suy sụp đứng trước bia mộ: "Không thể nào, Nhược Tuyết không thể chết được!"
“Mẹ, nơi đó ở đâu? Con muốn đi tìm cô ấy!”
“Cho dù bị nước đen làm ô nhiễm, con cũng phải mang cô ấy trở về!”
Diệp Thanh Lam bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nói cho Diệp Bắc Minh biết vị trí cụ thể.
Diệp Bắc Minh nói: “Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi, con cần yên tĩnh một lát”.
“Tiều sư đệ à…”
Đạm Đài Yêu Yêu bước tới trước.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Tiểu Yêu, các chị cứ về trước đi!”
Đạm Đài Yêu Yêu thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe thì cũng đau đớn trong lòng, đành gật đầu, đưa mọi người rời khỏi.
Diệp Bắc Minh ngồi xuống trước bia mộ suốt một ngày một đêm!
"Tiểu Tháp, vẫn chưa tìm được sao?"
Khi mặt trời ló rạng, Diệp Bắc Minh khản giọng hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: "Nhóc con à, còn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của cô Hạ cả!”
"Chuyện xảy ra đã được nửa năm rồi, thời gian quá dài, có lẽ cô ấy đã thực sự…”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: "Làm sao Nhược Tuyết có thể chết được? Cô ấy là con cưng của trời!”
“Là thể kiếm tâm, còn sở hữu thực lực Đạo Tôn, sao có thể chết được?”
“Tôi không tin, tôi phải đi tìm cô ấy!”
Sau khi bỏ lại phân thân bù nhìn, Diệp Bắc Minh nhanh chóng rời khỏi tổ địa Hoa tộc, hướng thẳng tới nơi Hạ Nhược Tuyết mất tích!
Một đường này anh có đi qua 72 đảo Thiên Giai, toàn bộ đã trở thành vùng đất chết!
Thành Thiên Giai đã hoàn toàn khô kiệt, chốn cũ của Đạo tông nay chỉ còn một đống hoang tàn đổ nát!
Anh còn gặp một vài người tu võ nhưng Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà tiến thẳng tới biển Hỗn Độn!
Một ngày một đêm.
Anh liên tục phi hành, không hề có ý định dừng chân!
Đột nhiên phía dưới vang lên tiếng đánh nhau, Diệp Bắc Minh nhìn xuống rồi lẩm bẩm: "Sao đôi chị em này lại ở đây?”
Trên mặt đất nước đen lan tràn!
Một đôi chị em đang bị vài tên tu võ chặn lại!
Chính là hai chị em Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!
“Lúc đó rời khỏi Thanh Huyền Tông đã là hơn trăm năm trước, sao bọn họ lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.