Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2046: Tình chị em Ở bên dưới.

Ss Tần

08/07/2024

Hơn chục tên đàn ông không có ý tốt bao vây lấy hai chị em, tất cả đều có cảnh giới trên Nhập Đạo, thậm chí còn có hai tên là Đạo Quân sơ kỳ!

Ánh mắt tên nào cũng tỏa ra sự thèm thuồng như loài sói hoang!

Đôi chị em này quả thực quá xinh đẹp!

Đã hơn trăm năm không gặp, Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi đã đột phá tới cảnh giới Bản Nguyên!

Với một nơi có điều kiện còn hạn chế như Thanh Huyền Tông mà có thể một đường đột phá vài thế giới để tiến vào biển Hỗn Độn thì chứng tỏ hai người họ phải là bậc thiên tài!

Suy cho cùng, không phải ai cũng sở hữu thiên phú kinh người như Diệp Bắc Minh!

Một gã đàn ông có nốt ruồi ở khóe miệng, đuôi mắt còn đắp thuốc nhìn hai người họ chăm chăm với đôi mắt rực lửa: “Hai em gái đừng giãy giụa nữa, nơi này sẽ không có ai đến cứu các người đâu!”

“Không bằng vâng lời chúng tôi!”

“Các cô cũng nhìn thấy rồi đó, thế giới này cơ hồ đã bị hủy diệt, toàn bộ phép tắc đều sụp đổ rồi!”

"Tất cả thế lực đứng đầu đều bị phân tán hoặc diệt vong, chúng tôi đều là người của liên minh Thiên Đạo!”

“Chỉ cần đi theo tôi, các cô chắc chắn có thể ăn no uống say, bảo đảm hai người sẽ được hưởng thụ phú quý vô tận!"

“Cút!”

Tiêu Dung Phi thấp giọng quát một tiếng, tay nắm chắc trường kiếm, ngăn trước mặt Tiêu Nhã Phi: “Nếu còn không tránh ra thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Gã đàn ông có nốt ruồi cười mỉa: “Không khách sáo? Các anh em con khốn này nói không khách sáo với tôi kìa?”

“Đại ca, con ả này nóng tính thật đấy!"

“Nghe nói đàn bà càng nóng nảy, thì lúc làm chuyện đó tương phản càng lớn!”

"Ha ha ha!"

Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười dâm đãng!

Gã đàn ông có nốt ruồi bước tới, không ngừng làm động tác ưỡn bụng: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ không khách sáo với tôi như thế nào đây?”

“Nếu không nói ra được, vậy tôi sẽ dùng bụng đánh mông cô đó!”

"Ha ha ha ha!"

Đám người xung quanh lại cười rộ theo!

"Ha ha ha, đại ca, anh dê quá trời!”

“Đại ca lợi hại!”

Nghe những lời nói tục tĩu xung quanh này, đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi hiện lên vẻ tức giận: “Muốn chết!”

Thanh trường kiếm trong tay cuốn lên một bông hoa kiếm, hướng thẳng về phía cổ của gã đàn ông có nốt ruồi!

“Hung dữ như vậy? Cô muốn giết tôi à?”, gã kia hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay trực tiếp kẹp chặt lấy kiếm của Tiêu Dung Phi.

Hắn khẽ dùng lực, Tiêu Dung Phi lập tức bắn ngược về phía sau!

Cô ta đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu!

“Chị ơi!”

Tiêu Nhã Phi vội lao tới, đỡ Tiêu Dung Phi dậy.

Gã đàn ông có nốt ruồi cười khẩy, chậm rãi tiến về phía hai chị em, Tiêu Dung Phi lúc này đã mất đi sức chiến đấu!

Dù sợ hãi đến đâu, Tiêu Nhã Phi biết vào lúc này chỉ có cô ta mới có thể bảo vệ bản thân cùng chị gái!

Cô ta nắm chặt thanh trường kiếm, đâm thẳng về phía gã đàn ông kia!



Đinh!

Một tiếng vang thanh thúy, năm ngón tay gã đàn ông móc lại, tùy tiện tóm chặt lấy mũi kiếm!

Không hề di chuyển chút nào!

Cách biệt cảnh giới quá lớn, căn bản không có cách nào phá tan hàng phòng ngự của gã đàn ông này!

“Cút đi…. mau cút đi!”

“Cút đi! Đừng tới đây..."

Thanh kiếm trong tay Tiêu Nhã Phi điên cuồng chém, đâm tới, nhưng bất luận cô ta làm thế nào cũng không thể làm tổn thương đến gã đàn ông kia nửa phần!

"Ha ha ha, cô càng chống cự tôi lại càng hưng phấn!"

Gã đàn ông phá lên cười.

Mắt thấy tên đó càng ngày càng tiến tới gần, lửa nóng trong mắt cũng càng mãnh liệt, chỉ hận không thể lập tức đè hai chị em này xuống, thỏa sức chà đạp một trận!

“Nhãi con, sao cô còn hung dữ hơn cả chị gái mình vậy? Nếu cô đã thích đánh tôi như vậy, vậy tôi phải trừng phạt cô thôi!”, gã đàn ông cười bỉ ổi.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét!

Một hơi thở nam tính phả tới mặt!

Tiêu Nhã Phi sợ đến mức nhắm tịt mắt lại: "A! Cút đi!”

Đột nhiên.

Một giọng nói không thể nhầm lẫn được vang lên từ phía sau: “Nhã Phi, rút kiếm ra!”

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô ta!

Một luồng thần lực cực kỳ mạnh mẽ như sóng thần lập tức rót vào trong cơ thể của Tiêu Nhã Phi!

Vào lúc này Tiêu Nhã Phi cảm thấy cảnh giới của bản thân chớp mắt tăng lên vài cấp!

Nhấc tay.

Đâm ra một kiếm!

Trường kiếm xuyên qua lòng bàn tay của gã đàn ông khiến cả cánh tay gã nổ tung, kiếm khí lớn mạnh không dừng lại mà rơi xuống ngực gã!

“A!”

Gã hét thảm một tiếng, giống như một miếng giẻ rách bắn ngược ra sau!

“Đại ca!”

Mấy chục tên tu võ đi theo gã đàn ông có mụn ruồi kinh hoàng thất sắc!

“Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”, Tiêu Dung Phi ngã quỵ xuống đất kinh ngạc kêu lên.

Thân thể mảnh khảnh của Tiêu Nhã Phi run lên, cấp tốc ngoái đầu nhìn lại!

“Đinh” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi phịch xuống đất, cô ta vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt thoắt cái trào ra khỏi hốc mắt, cả người cũng bổ nhào vào trong lồng ngực Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh Diệp, thực sự là anh sao!”

“Hu hu hu, em đang nằm mơ đúng không? Em nhớ anh, em nhớ anh lắm!”

“Sao anh lại ở đây? Hu hu hu, là giả, đều là giả có đúng không?”

Tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng hơn trăm năm trong chớp mắt lại dâng trào!

Càng không nói tới được đặt trong loại tình huống sinh tử này!

Trái tim nhỏ của Tiêu Nhã Phi nào chịu đựng nổi cơn xúc động trước sự xuất hiện đột ngột của anh!

Diệp Bắc Minh thuận thế ôm lấy, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô ta: “Được rồi Nhã Phi, có anh ở đây rồi, không sao đâu”.



“Tiểu súc sinh, mày rốt cuộc là ai? Vậy mà dám phế đi một cánh tay của ông đây?”, gã đàn ông có nốt ruồi gầm lên như chó hoang: "Ai giết được hắn sẽ được ban thưởng mười viên đan dược Trăn phẩm Cửu Đạo Đan Văn!”

“Vâng!”

Ánh mắt của đám đàn em lập tức nóng rực như lửa!

Hơi thở mà Diệp Bắc Minh lộ ra chỉ dừng lại ở cảnh giới Hợp Đạo!

Cùng cảnh giới với bọn họ, mười mấy người bắt tay công kích chẳng lẽ lại sợ không hạ gục nổi tên nhóc này?

Khi họ đồng loạt xông tới, Diệp Bắc Minh chỉ thờ ơ dậm chân!

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, lấy anh làm trung tâm mà nổ tung, một luồng khí mạnh mẽ quét tới! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt….

Hơn chục gã kia còn chưa kịp chạm tới anh, mà cách đó hơn mười mét thân thể đã vỡ tung, hóa thành từng chùm sương máu!

“Mày… mày là ai?”

Gã đàn ông có nốt ruồi chết lặng.

Chẳng lẽ đối phương là cảnh giới Đạo Tổ? Thậm chí là Đạo Tôn?

Diệp Bắc Minh lười phải giải thích với gã ta, ngón tay vừa chỉ, một tia sáng liền xẹt qua!

Cơ thể gã đàn ông lập tức nổ tung!

Tiêu Dung Phi liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, mới hơn một trăm năm không gặp, thực lực của Diệp Bắc Minh lại vượt xa cô ta rồi!

“Ăn viên đan dược này đi, nó có thể giúp cô hồi phục vết thương!”

Một viên đan dược màu đỏ như máu bay tới, rơi vào tay Tiêu Dung Phi.

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Tiêu Dung Phi hạ mi nhìn xuống, Cửu Đạo Đan Văn, Trăn phẩm!

Tim gan run lên!

Vừa ném ra liền là thuốc trị thương cửu đạo đan văn, Trăn phẩm? Thật quá xa xỉ, trừ khi anh ta có ý với mình?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta liền ửng đỏ: “Cảm ơn cậu Diệp!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Không có gì!”

Tiêu Dung Phi trừng Tiêu Nhã Phi một cái: “Nhã Phi, còn ôm cậu Diệp làm gì thế?”

“Kẻ địch đều đã bị cậu Diệp giết sạch rồi, còn không mau buông ra!”

Tiêu Nhã Phi lúc này giống như một con bạch tuộc, cả cơ thể gần như treo trên người Diệp Bắc Minh!

"Ồ……"

Tiêu Nhã Phi ồ một tiếng, cả mặt đỏ bừng giống như phát sốt, thả Diệp Bắc Minh ra: “Cậu Diệp, cảm ơn anh đã cứu mạng!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tiện tay giúp đỡ thôi! Nhưng mà sao hai người lại ở đây?”

“Anh nhớ là các em hẳn là phải ở Thanh Huyền Tông chứ?”

Tiêu Dung Phi ngẩn người, chỉ vào Tiêu Nhã Phi nói: “Vậy phải hỏi con bé này rồi, nếu không phải con bé một lòng muốn tìm cậu, e rằng chúng tôi sẽ thực sự chết già ở Thanh Huyền Tông mất!”

“Một đường này cũng sẽ không gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy, hơn nữa còn lạc tới thế giới này!”

Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: "Em tìm anh làm gì?”

Giọng điệu dửng dưng nhàn nhạt này thoáng chốc đã châm ngòi lửa giận của Tiêu Nhã Phi!

Cô ta nhướng đôi mày lá liễu, phẫn nộ nhìn anh nói: “Diệp Bắc Minh, anh là không biết thật hay giả vờ thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook