Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1489: Long huyết sung mãn
Ss Tần
19/02/2024
Đi dọc theo con đường xây đắp bằng huyền băng chục nghìn năm, Băng Phách mở một mạch mười mấy trận pháp.
Cuối cùng họ cũng đã bước sâu vào bên trong cấm địa của Băng Cực Cung.
Gầm gừ!
Vừa mới đến, phía trước đã vọng tới tiếng rồng ngâm yếu ớt.
Băng Phách nhanh chóng tiến lên, Diệp Bắc Minh theo sát đằng sau.
Bọn họ bước vào một hang động.
Trong hang động, một con băng long to mấy trăm trượng bị nhốt trong một trận pháp khổng lồ.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh và Băng Phách xuất hiện, băng long vốn đang ngủ say bỗng mở mắt: “Là cô! Là cô nhốt tôi ở đây suốt mười triệu năm!”
“Vậy mà cô còn dám trở về!”
Băng Phách hừ nói: “Mười triệu năm trước, bổn tọa có thể chế ngự ông thì mười triệu năm sau băng long ông vẫn không thể vùng dậy đâu!”
Dứt lời, Băng Phách cắn đầu ngón tay.
Ngón tay cô ta vẽ hơn mười đường phù văn trong không trung.
Nháy mắt một đường huyết chú đã thành hình.
“Cô định làm gì đó?”, băng long biến sắc.
Băng Phách lười giải thích.
Dưới sự chỉ huy của cô ta, huyết chú bay ra rồi chạm vào người băng long.
“Tôi nguyền rủa cô...”
Băng long gầm gừ không cam lòng, mí mắt không nhịn được rủ xuống.
Một lúc sau, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Băng Phách thấy thế nói: “Thả sư tỷ của cậu ra đi!”
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ, đưa Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Hai người họ nhắm mắt như đang say giấc nồng.
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu: “Nhờ cô!”
“Nhưng mà...”
Anh nhíu mày, nhìn vào con băng long đang ngủ say kia: “Cô có chắc là không có vấn đề gì không?”
Băng Phách cười kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi!”
“Huyết chú này sẽ khiến băng long ngủ sau ba ngày ba đêm, chúng ta chỉ cần lấy ra một phần long tủy thì có thể giữ được cơ thể của hai sư tỷ của cậu!”
Cô ta không hề do dự phong ấn trận pháp nhốt băng long.
Cô ta bước lên, đứng sau lưng băng long.
Vung tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngay khi cô ta chuẩn bị đâm kiếm vào người băng long.
“Gầm gừ!”
Một tiếng rồng ngâm rung trời lệch đất bỗng vang lên, băng long bỗng tỉnh giấc: “Nhân loại bẩn thỉu kia, khinh mười triệu năm qua tôi không chút tiến bộ hay sao?”
“Chỉ dựa vào huyết chú của cô mà cũng dám khống chế bổn tọa à?”
“Ông không ngủ sao?”
Trên mặt Băng Phách thoáng hiện lên sự khiếp sợ.
“Cút!”, băng lòng rít gào, cơ thể khổng lồ vặn vẹo.
Băng Phách bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Cô ta cuống cuồng, chạy tới chỗ trận pháp.
Định bụng mở trận pháp ra lần nữa để phong ấn băng long.
Đúng lúc này, một cái đuôi rồng mạnh bạo vung tới, đập mạnh lên người Băng Phách.
Phụt!
Băng Phách phun ra một ngụm máu tươi.
Băng Long nhân cơ hội ấy lao ra, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất nặng nề.
“Đùng đùng”, trận pháp vỡ nát.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Băng Phách, đôi mắt băng long lóe tia sáng đỏ thẫm: “Cô chết được rồi đó!”
Long trảo giơ cao rồi hùng dũng giáng xuống người Băng Phách.
Vút!
Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ thẫm lóe qua.
Dưới ánh mắt kinh hoảng của băng long, long trảo kia đã bị chặt đứt.
Vết cắt sắc lẹm gọn gàng, máu tươi tuôn trào như thác.
“Á... ranh con, mày dám!”
Vẻ mặt băng long vô cùng dữ tợn, nó điên cuồng rít gào: “Không biết tự lượng sức mình!”
Nó đổi mục tiêu tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Anh cười khẩy đáp: “Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất chiến.
Phụt!
Tất cả yên lặng.
Thời gian như dừng lại.
Ngay sau đó, bùm, đầu băng long giáng mạnh xuống đất.
Máu tươi tuôn trào như thác chảy, chốc lát đã lấp đầy cả hang động.
Một cảm giác nóng bức ập tới, Diệp Bắc Minh bất giác thở dốc.
Băng phách thấy long huyết chảy đầy chợt biến sắc: “Nguy rồi... băng long trời sinh tính tà dâm, máu tươi của nó là thuốc kích dục mạnh nhất thế giới!”
“Cô nói gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Ngay sau đó, đầu óc anh choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu.
Một luồng xúc động nguyên thủy dâng lên đại não.
Băng Phách cũng cảm thấy cơ thể mình nóng bức, đôi mắt mê mang nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp... cậu lại đây đi, không... cậu đừng lại đây...”
Diệp Bắc Minh lại bỏ qua Băng Phách.
Anh đi tới chỗ hai vị sư tỷ...
Nhìn thấy cảnh ấy, Băng Phách mở to mắt.
Tuy rằng cơ thể này không phải của cô ta.
Nhưng khi thấy Diệp Bắc Minh bị long huyết ảnh hưởng đi đến chỗ người con gái khác trước.
Hơn nữa vẫn còn là hai người thực vật, lòng cô ta không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi đến chỗ hai vị sư tỷ.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, cúi đầu nhìn xuống.
Ngay khi anh đưa tay vươn tới chỗ hai người họ, sâu trong ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng hiện lên sự đấu tranh: “Không được, dù thế nào đi nữa cũng không thể ra tay với sư tỷ!”
Cuối cùng họ cũng đã bước sâu vào bên trong cấm địa của Băng Cực Cung.
Gầm gừ!
Vừa mới đến, phía trước đã vọng tới tiếng rồng ngâm yếu ớt.
Băng Phách nhanh chóng tiến lên, Diệp Bắc Minh theo sát đằng sau.
Bọn họ bước vào một hang động.
Trong hang động, một con băng long to mấy trăm trượng bị nhốt trong một trận pháp khổng lồ.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh và Băng Phách xuất hiện, băng long vốn đang ngủ say bỗng mở mắt: “Là cô! Là cô nhốt tôi ở đây suốt mười triệu năm!”
“Vậy mà cô còn dám trở về!”
Băng Phách hừ nói: “Mười triệu năm trước, bổn tọa có thể chế ngự ông thì mười triệu năm sau băng long ông vẫn không thể vùng dậy đâu!”
Dứt lời, Băng Phách cắn đầu ngón tay.
Ngón tay cô ta vẽ hơn mười đường phù văn trong không trung.
Nháy mắt một đường huyết chú đã thành hình.
“Cô định làm gì đó?”, băng long biến sắc.
Băng Phách lười giải thích.
Dưới sự chỉ huy của cô ta, huyết chú bay ra rồi chạm vào người băng long.
“Tôi nguyền rủa cô...”
Băng long gầm gừ không cam lòng, mí mắt không nhịn được rủ xuống.
Một lúc sau, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Băng Phách thấy thế nói: “Thả sư tỷ của cậu ra đi!”
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ, đưa Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Hai người họ nhắm mắt như đang say giấc nồng.
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu: “Nhờ cô!”
“Nhưng mà...”
Anh nhíu mày, nhìn vào con băng long đang ngủ say kia: “Cô có chắc là không có vấn đề gì không?”
Băng Phách cười kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi!”
“Huyết chú này sẽ khiến băng long ngủ sau ba ngày ba đêm, chúng ta chỉ cần lấy ra một phần long tủy thì có thể giữ được cơ thể của hai sư tỷ của cậu!”
Cô ta không hề do dự phong ấn trận pháp nhốt băng long.
Cô ta bước lên, đứng sau lưng băng long.
Vung tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngay khi cô ta chuẩn bị đâm kiếm vào người băng long.
“Gầm gừ!”
Một tiếng rồng ngâm rung trời lệch đất bỗng vang lên, băng long bỗng tỉnh giấc: “Nhân loại bẩn thỉu kia, khinh mười triệu năm qua tôi không chút tiến bộ hay sao?”
“Chỉ dựa vào huyết chú của cô mà cũng dám khống chế bổn tọa à?”
“Ông không ngủ sao?”
Trên mặt Băng Phách thoáng hiện lên sự khiếp sợ.
“Cút!”, băng lòng rít gào, cơ thể khổng lồ vặn vẹo.
Băng Phách bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Cô ta cuống cuồng, chạy tới chỗ trận pháp.
Định bụng mở trận pháp ra lần nữa để phong ấn băng long.
Đúng lúc này, một cái đuôi rồng mạnh bạo vung tới, đập mạnh lên người Băng Phách.
Phụt!
Băng Phách phun ra một ngụm máu tươi.
Băng Long nhân cơ hội ấy lao ra, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất nặng nề.
“Đùng đùng”, trận pháp vỡ nát.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Băng Phách, đôi mắt băng long lóe tia sáng đỏ thẫm: “Cô chết được rồi đó!”
Long trảo giơ cao rồi hùng dũng giáng xuống người Băng Phách.
Vút!
Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ thẫm lóe qua.
Dưới ánh mắt kinh hoảng của băng long, long trảo kia đã bị chặt đứt.
Vết cắt sắc lẹm gọn gàng, máu tươi tuôn trào như thác.
“Á... ranh con, mày dám!”
Vẻ mặt băng long vô cùng dữ tợn, nó điên cuồng rít gào: “Không biết tự lượng sức mình!”
Nó đổi mục tiêu tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Anh cười khẩy đáp: “Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất chiến.
Phụt!
Tất cả yên lặng.
Thời gian như dừng lại.
Ngay sau đó, bùm, đầu băng long giáng mạnh xuống đất.
Máu tươi tuôn trào như thác chảy, chốc lát đã lấp đầy cả hang động.
Một cảm giác nóng bức ập tới, Diệp Bắc Minh bất giác thở dốc.
Băng phách thấy long huyết chảy đầy chợt biến sắc: “Nguy rồi... băng long trời sinh tính tà dâm, máu tươi của nó là thuốc kích dục mạnh nhất thế giới!”
“Cô nói gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Ngay sau đó, đầu óc anh choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu.
Một luồng xúc động nguyên thủy dâng lên đại não.
Băng Phách cũng cảm thấy cơ thể mình nóng bức, đôi mắt mê mang nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp... cậu lại đây đi, không... cậu đừng lại đây...”
Diệp Bắc Minh lại bỏ qua Băng Phách.
Anh đi tới chỗ hai vị sư tỷ...
Nhìn thấy cảnh ấy, Băng Phách mở to mắt.
Tuy rằng cơ thể này không phải của cô ta.
Nhưng khi thấy Diệp Bắc Minh bị long huyết ảnh hưởng đi đến chỗ người con gái khác trước.
Hơn nữa vẫn còn là hai người thực vật, lòng cô ta không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi đến chỗ hai vị sư tỷ.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, cúi đầu nhìn xuống.
Ngay khi anh đưa tay vươn tới chỗ hai người họ, sâu trong ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng hiện lên sự đấu tranh: “Không được, dù thế nào đi nữa cũng không thể ra tay với sư tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.