Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1488: Vào cấm địa tìm Long Tủy

Ss Tần

19/02/2024

Trong khi nghĩa địa Hỗn Độn mở ra, ở một nơi nào đó trong sơn cốc.

Một đám người tu võ giáng trần rồi tìm kiếm một hồi.

Một người đàn ông trung niên chạy tới, quỳ gối dưới chân một người thanh niên: “Cậu chủ, tìm được rồi ạ!”

“Ở ngay phía trước!”

Phó Long Đình nâng tay nắm chặt một mảnh binh khí: “Đi!”

Bọn họ đi tới trước vài trăm mét, đi sâu vào nơi sâu nhất sơn cốc.

“Tuy rằng nơi đây đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng cẩn thận đến mấy rồi cũng sẽ có sai sót!”

Người đàn ông trung niên cúi đầu, chỉ vào một hướng: “Mảnh binh khí này được tìm thấy ở ngay đây, nó thuộc về nhà họ Phó chúng ta!”

“Hơn nữa, nơi này có dấu vết của trận pháp, e rằng có người đã thiết lập một trận pháp ở đây rồi!”

“Sợ rằng bọn cậu chủ nhỏ đã bị người mai phục ở đây!”

Mặt Phó Long Đình lạnh băng, khóe mắt run liên tục: “Không một kẻ nào từng dính máu tươi của nhà họ Phó trên tay mà còn có thể toàn mạng!”

Anh ta giậm chân.

Quát to: “Thời gian tái hiện!”

Cảnh khiến người khiếp sợ xuất hiện.

Trong cơ thể Phó Long Đình bùng lên một luồng sáng đỏ thẫm.

Vô số phù văn tề tụ bốn phía xung quanh anh ta rồi ngưng tụ thành một hư ảnh.

Một ông lão, một người thanh niên và một cô gái hiện lên.

“Mặc Phong Hành sao?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Phó Long Đình nhíu mày: “Nhà họ Mặc trên Huyền Bảng à?”

Người đàn ông trung niên gật đầu đáp: “Người này chính là Mặc Phong Hành, người đứng đầu nhà họ Mặc, còn cô gái kia chính là cháu gái của ông ta, Mặc Đình Đình!”

“Còn về người thanh niên kia thì chưa từng gặp mặt...”

“Mặc kệ là ai thì cũng chỉ có một kết cục!”, Phó Long Đình hừng hực khí thế.



Mái tóc đen dài tung bay theo gió, sát khí ngùn ngụt ngút trời.

Tay anh ta nắm chặt, nháy mắt ba bóng người kia tan biến.

“Đi thôi, đến nhà họ Mặc!”

...

Thẩm Nại Tuyết mở mắt, lông mi khẽ rung động: “Nhóc Diệp, cảm ơn!”

Ấy vẫn là giọng của Thẩm Nại Tuyết.

Nhưng giọng điệu là của Băng Phách.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô thành công rồi à?”

Băng Phách nhẹ nhàng gật đầu: “Hai bọn tôi đã giao ước với nhau, phần lớn thời gian vẫn do cô ta khống chế cơ thể này!”

“Nếu như tôi cần thì đến lượt tôi khống chế!”

Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nghĩ đến điều gì đó.

Lúc trước, Tôn Thiến bị tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng chiếm cơ thể cũng xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này, trong nghĩa địa Hỗn Độn.

Bia mộ đại diện cho Băng Phách đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.

Trên bia mộ xuất hiện những vết rạn nứt, một cơn gió thổi qua.

Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.

“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”

“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất!”

“Nếu thất bại thì thần hồn cũng sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.

Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.



Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.

Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.

Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.

Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.

Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổ!”

Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”

“Vâng ạ!”

Mấy bà lão đứng dậy, khó hiểu nhìn Băng Phách.

Băng Phách biết suy nghĩ của bọn họ, bèn bước tới một vách tường băng được tạc từ huyền băng mười vạn năm.

Cô ta đưa tay lên chỉ vào vài điểm, vẽ vài đường phù văng.

Tiếng nổ vang lên, vách tường nổ tung tạo ra một lỗ hổng.

Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi.

Ngoài mấy người bọn họ ra thì cho dù là Hoàn Nhan Băng Phượng hay Lý Dĩnh cũng không biết cách mở cấm địa như thế nào.

Thẩm Nại Tuyết lại càng không thể biết được.

Chỉ có một khả năng lão tổ Băng Phách quả thật đã trở lại.

Nghĩ đến đây, mấy bà lão đó lại càng thêm cung kính.

Diệp Bắc Minh đi theo sau Băng Phách tiến vào trong cấm địa, một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo ập tới.

Luồng khí lạnh ấy thẩm thấu vào tận xương cốt.

Khí vừa thở ra đã đông thành tuyết.

Diệp Bắc Minh không nhịn được lạnh run: “Tiểu Tháp, nhiệt độ nơi này thấp cỡ nào thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Dựa theo cách nói của người hiện đại các cậu thì hẳn là còn thấp hơn độ không tuyệt đối!”

“Ôi vãi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook