Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1613: Mười hai suất
Ss Tần
12/03/2024
Diệp Bắc Minh vội bổ sung một câu: “Tuy lúc đó đại sư tỷ ngã xuống!”
“Nhưng sau đó thần hồn của tỷ ấy tự thoát khỏi đài đoạn hồn, đợi khi đệ gặp lại tỷ ấy thì là ở trên đài phong thần!”
“Đệ chắc chắn người đó là đại sư tỷ, nhưng tỷ ấy như không quen đệ vậy!”
Nhớ lại tình hình lúc đó.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Đệ nghĩ, đại sư tỷ có lẽ có suy nghĩ của mình!””
“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta rời khỏi thành Vạn Tượng trước thì hơn!”
“Rời khỏi?”
Ngoại trừ Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ vừa lấy lại linh hồn, bảy sư tỷ còn lại đều cau mày theo bản năng!
“Khó! Khó! Quá khó!”
Đông Phương Xá Nguyệt cười khổ một tiếng: “Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây thì sớm đã rời khỏi rồi”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Sao thế? Chẳng lẽ các tỷ không thể rời khỏi?”
Đạm Đài Yêu Yêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Tiểu sư đệ, không chỉ là các tỷ không thể rời khỏi!”
“Đệ cũng không thể rời khỏi!”
“Vô số võ giả lén vượt biên trong thành Vạn Tượng đều không thể rời đi!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không hiểu: “Tại sao?”
Đạm Đài Yêu Yêu giải thích: “Thần giới khác với hạ giới, pháp tắc của thần giới vô cùng hoàn thiện!”
“Võ giả của vị diện cấp thấp khác tiến vào thần giới, phải có được sự công nhận của pháp tắc thần giới!”
“Nếu không được công nhận, thì là kẻ vượt biên không có thân phận!”
“Kẻ vượt biên chỉ có thể thoi thóp hơi tàn trong thành Vạn Tượng, một khi rời khỏi phạm vi của thành Vạn Tượng sẽ lập tức bị thiên lôi pháp tắc đột ngột giáng xuống đánh chết!”
Nói xong, nhìn sang Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Hàng vạn năm nay, chưa từng có ngoại lệ!”
Diệp Bắc Minh giật mí mắt: “Đáng sợ thế ư?”
Lập tức truyền âm: “Tiểu tháp, còn có chuyện như này à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, đó là để ngăn người ở hạ giới có sức mạnh tiến vào vị diện cao hơn!”
“Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, lợi dụng tiếu thế giới theo người đưa theo người nhà, bạn bè cùng vượt qua chướng ngại của vị diện cấp cao thiết lập!”
“Trừ phi đi con đường thần giáng lựa chọn, hoặc là thực lực bản thân đủ mạnh!”
“Nếu không võ giả thực lực cường mạnh tùy tiện đưa người từ hạ giới lên, chẳng phải sẽ loạn hết lên sao!”
Con mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy thì người trong Côn Luân Hư thượng cổ cũng không thể ra được?”
“Có thể nói như vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói một cách chắc chắn.
Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, có cách gì có thể thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên không?”
“Đương nhiên là có!”
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu: “Trước mắt xem ra có hai cách”.
“Thứ nhất, được chủ thành Vạn Tượng công nhận!”
“Thứ hai, được vào danh sách những kẻ vượt biên được giải trừ thân phận của các thế lực khác của thần giới!”
“Kẻ vượt biên ở lại trong thành Vạn Tượng, có thể mang thế rất nhiều lợi ích cho thành Vạn Tượng, một năm nay, số người thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên từ chỗ chủ thành Vạn Tượng đếm trên đầu ngón tay!”
“Còn về cách thứ hai, nếu kẻ vượt biên của thành Vạn Tượng có thể được tông môn của thần giới tiếp nhận, thì sao phải đi con đường vượt biên?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói như vậy, chúng ta vào đường cùng rồi?”
“Có thể nói như vậy”.
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Để đệ nghĩ cách!”
Liền sau đó, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Truyền một luồng chân nguyên vào trong đó!
Một giọng nói vui mừng truyền ra từ trong ngọc bội: “Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi, tình hình cậu ở thành Vạn Tượng thế nào rồi?”
“Có chuyện gì cần tôi giúp phải không?”
Chính là Vương Yên Nhi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô Yên Nhi, đúng là có một chuyện nhờ cô!”
“Được, cậu nói đi”, Vương Yên Nhi cười nói.
Diệp Bắc Minh không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần mười hai suất giải trừ thân phận kẻ vượt biên!”
“Cái gì?”
Vương Yên Nhi sợ giật mình, hơi lắp bắp: “Cậu… cậu Diệp, cậu đang đùa phải không?”
“Khó lắm hả?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Vương Yên Nhi cười khổ một tiếng: “Cậu Diệp, cậu đã biết chuyện kẻ vượt biên, thì chắc là biết pháp tắc thần giới đáng sợ thế nào phải không?”
“Cho dù là nhà họ Vương toi, trong mười năm cũng chỉ có một suất thôi!”
“Mười hai suất… trừ phi là kiểu như điện thần hoàng!”
“Nếu không, cho dù là các thế lực như Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cộng lại cũng không có được!”
Diệp Bắc Minh biết con đường này không ổn.
Liền nói một câu cảm ơn: “Được, cảm ơn đã cho tôi biết!”
Lúc sắp kết thúc trò chuyện.
“Đợi đã!”
“Nhưng sau đó thần hồn của tỷ ấy tự thoát khỏi đài đoạn hồn, đợi khi đệ gặp lại tỷ ấy thì là ở trên đài phong thần!”
“Đệ chắc chắn người đó là đại sư tỷ, nhưng tỷ ấy như không quen đệ vậy!”
Nhớ lại tình hình lúc đó.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Đệ nghĩ, đại sư tỷ có lẽ có suy nghĩ của mình!””
“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta rời khỏi thành Vạn Tượng trước thì hơn!”
“Rời khỏi?”
Ngoại trừ Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ vừa lấy lại linh hồn, bảy sư tỷ còn lại đều cau mày theo bản năng!
“Khó! Khó! Quá khó!”
Đông Phương Xá Nguyệt cười khổ một tiếng: “Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây thì sớm đã rời khỏi rồi”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Sao thế? Chẳng lẽ các tỷ không thể rời khỏi?”
Đạm Đài Yêu Yêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Tiểu sư đệ, không chỉ là các tỷ không thể rời khỏi!”
“Đệ cũng không thể rời khỏi!”
“Vô số võ giả lén vượt biên trong thành Vạn Tượng đều không thể rời đi!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không hiểu: “Tại sao?”
Đạm Đài Yêu Yêu giải thích: “Thần giới khác với hạ giới, pháp tắc của thần giới vô cùng hoàn thiện!”
“Võ giả của vị diện cấp thấp khác tiến vào thần giới, phải có được sự công nhận của pháp tắc thần giới!”
“Nếu không được công nhận, thì là kẻ vượt biên không có thân phận!”
“Kẻ vượt biên chỉ có thể thoi thóp hơi tàn trong thành Vạn Tượng, một khi rời khỏi phạm vi của thành Vạn Tượng sẽ lập tức bị thiên lôi pháp tắc đột ngột giáng xuống đánh chết!”
Nói xong, nhìn sang Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Hàng vạn năm nay, chưa từng có ngoại lệ!”
Diệp Bắc Minh giật mí mắt: “Đáng sợ thế ư?”
Lập tức truyền âm: “Tiểu tháp, còn có chuyện như này à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, đó là để ngăn người ở hạ giới có sức mạnh tiến vào vị diện cao hơn!”
“Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, lợi dụng tiếu thế giới theo người đưa theo người nhà, bạn bè cùng vượt qua chướng ngại của vị diện cấp cao thiết lập!”
“Trừ phi đi con đường thần giáng lựa chọn, hoặc là thực lực bản thân đủ mạnh!”
“Nếu không võ giả thực lực cường mạnh tùy tiện đưa người từ hạ giới lên, chẳng phải sẽ loạn hết lên sao!”
Con mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy thì người trong Côn Luân Hư thượng cổ cũng không thể ra được?”
“Có thể nói như vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói một cách chắc chắn.
Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, có cách gì có thể thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên không?”
“Đương nhiên là có!”
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu: “Trước mắt xem ra có hai cách”.
“Thứ nhất, được chủ thành Vạn Tượng công nhận!”
“Thứ hai, được vào danh sách những kẻ vượt biên được giải trừ thân phận của các thế lực khác của thần giới!”
“Kẻ vượt biên ở lại trong thành Vạn Tượng, có thể mang thế rất nhiều lợi ích cho thành Vạn Tượng, một năm nay, số người thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên từ chỗ chủ thành Vạn Tượng đếm trên đầu ngón tay!”
“Còn về cách thứ hai, nếu kẻ vượt biên của thành Vạn Tượng có thể được tông môn của thần giới tiếp nhận, thì sao phải đi con đường vượt biên?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói như vậy, chúng ta vào đường cùng rồi?”
“Có thể nói như vậy”.
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Để đệ nghĩ cách!”
Liền sau đó, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Truyền một luồng chân nguyên vào trong đó!
Một giọng nói vui mừng truyền ra từ trong ngọc bội: “Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi, tình hình cậu ở thành Vạn Tượng thế nào rồi?”
“Có chuyện gì cần tôi giúp phải không?”
Chính là Vương Yên Nhi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô Yên Nhi, đúng là có một chuyện nhờ cô!”
“Được, cậu nói đi”, Vương Yên Nhi cười nói.
Diệp Bắc Minh không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần mười hai suất giải trừ thân phận kẻ vượt biên!”
“Cái gì?”
Vương Yên Nhi sợ giật mình, hơi lắp bắp: “Cậu… cậu Diệp, cậu đang đùa phải không?”
“Khó lắm hả?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Vương Yên Nhi cười khổ một tiếng: “Cậu Diệp, cậu đã biết chuyện kẻ vượt biên, thì chắc là biết pháp tắc thần giới đáng sợ thế nào phải không?”
“Cho dù là nhà họ Vương toi, trong mười năm cũng chỉ có một suất thôi!”
“Mười hai suất… trừ phi là kiểu như điện thần hoàng!”
“Nếu không, cho dù là các thế lực như Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cộng lại cũng không có được!”
Diệp Bắc Minh biết con đường này không ổn.
Liền nói một câu cảm ơn: “Được, cảm ơn đã cho tôi biết!”
Lúc sắp kết thúc trò chuyện.
“Đợi đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.