Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2133: Mười lăm người cảnh giới Tế Đạo, truy sát!
Ss Tần
18/08/2024
"Bất Hủ Chiến!"
Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường, mặt biến sắc!
Cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, đây là thực lực mạnh nhất trong số những người đang có mặt ở đây!
"Chiến lão tổ, cuối cùng người đã tới! Khung lão tổ, mất rồi..." Bất Hủ Thương mặt xám như tro tàn.
Bất Hủ Chiến trầm mặt: "Kẻ động đến tộc Bất Hủ ta, chết!"
"Đừng..."
Lão giả áo bào trắng sợ tái mặt, vừa mới mở miệng xin tha!
Thanh trường kiếm cổ bùng nổ ra một cỗ năng lượng khủng khiếp, cơ thể lão giả áo bào trắng nổ tung, hóa thành làn sương máu phủ đầy trời!
"Bất Hủ Chiến, ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Thần hồn của lão giả áo bào trắng lao ra, cố chạy thật xa!
Bất Hủ Chiến cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ thần hồn của ngươi chạy được sao?"
"Bạo!"
Một chữ vừa dứt.
Thanh trường kiếm cổ bổ ra một đạo kiếm quang vô tận, thần hồn của lão giả áo bào trắng hét thảm một tiếng, rồi tan biến!
"Truyền lệnh xuống, bất cứ kẻ nào mang huyết mạch gia tộc Tư Đồ, giết không tha!"
"Từ hôm nay trở đi, Nguyên Thủy Chân Giới sẽ không còn bất cứ người nào của gia tộc Tư Đồ nữa!"
Giọng nói lạnh lùng.
Âm vang hùng hồn!
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo ở đây mặt mày nghiêm trọng, nhưng không một ai lên tiếng cầu xin cho!
"Bất Hủ Thương, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
...
Tốc độ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực nhanh, nó lao đến Vạn Y Cốc như một ngôi sao băng!
"Đù! Vãi chưởng!"
Ở bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: "Dao Trì, cô mạnh quá trời!"
"Đây chính là thực lực của Nữ Đế hả? Một cái tát, tát chết một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba? Đúng là nghịch thiên!"
"Hừ!"
Dao Trì kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Diệp Bắc Minh, thực lực của bổn đế, còn hơn thế nhiều!"
"Tiếc là bổn đế chỉ còn lại một bàn tay, sức mạnh còn lại không nhiều!"
"Đấy là sau khi tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, ta đã hấp thu một phần lực lượng thiên địa nên mới khôi phục chút sức mạnh!"
"Nếu bổn đế mà ở thời kỳ đỉnh cao, một ánh mắt có thể khiến cho cảnh giới Tế Đạo tàng chín hóa thành huyết vụ!"
"Hít!"
Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, nổi da gà: "Cảnh giới Đại Đế, khủng bố như vậy thật hả?"
Dao Trì ngạo nghễ nói: "Ngươi hoàn toàn không hiểu Đại Đế nghĩa là gì!"
"Đến cảnh giới đó, có thể tự do khống chế phép tắc trong thiên địa, năm đó Nguyên Thủy Chân Giới có mười mấy vị Đại Đế, mỗi người đều lập ra phép tắc của riêng mình..."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mười mấy loại phép tắc? Thế thì loạn lắm à?"
"Đương nhiên là loạn!"
Dao Trì xác nhận: "Chính vì loạn, cộng với việc tài nguyên tu luyện phân bổ không đồng đều!"
"Một số Đại Đế bị người ta đánh lén, vây giết, cuối cùng ngã xuống!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Bọn họ phân xác cô, trấn áp trong các nhà tù khác nhau!"
"Vậy những Đại Đế khác thì sao? Họ có gặp phải cảnh ngộ giống cô không?"
Dao Trì im lặng vài giây.
Sau đó yếu ớt bật ra một câu: "Ta không biết!"
Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.
Anh chuyển chủ đề luôn: "Phải rồi, nếu mà có cảnh giới Tế Đạo đến tiếp, cô có thể ra tay không?"
Dao Trì cười nhạt: "Diệp Bắc Minh, ta khuyên ngươi cứ hồi phục thương thế trước đi rồi bàn tiếp!"
"Vừa nãy bổn đế ra tay, chắc chắn đã bị lộ, nếu ngươi bị cảnh giới Tế Đạo tìm được vị trí tiếp, dù bổn đế có ra tay cũng không có thời gian bảo vệ ngươi!"
"Chỉ có tự nâng cao thực lực, ngươi mới bảo vệ được chính mình!"
"Nếu không, mọi thứ sẽ thành công cốc!"
"Tôi hiểu rồi!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu.
Anh quay sang nhìn Bất Hủ Nhan ở trong tháp, cô ấy vẫn đang hôn mê: "Tiểu Tháp, đến Vạn Y Cốc với tốc độ nhanh nhất!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tăng tốc đột ngột, vừa mới lao ra khỏi một dãy núi.
Phía trước, không gian dao động dữ dội!
"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu?"
Bất Hủ Chiến đi ra từ hư không, tay cầm thanh kiếm Bất Hủ giả chém ra một nhát!
Ong!
Kiếm ý cuồn cuộn, dữ dội đập lên tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một tiếng ong lớn vang lên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi mạnh xuống đất như một thiên thạch, sau đó rung rung không ngừng, cơ hồ hỏng mất!
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Tiểu Tháp! Ông sao rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động một cái, sau đó vọt lên trời như tên lửa: "Bổn tháp không sao, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cậu rời khỏi đây an toàn!"
Vèo!
Quay người, chạy sang một hướng khác.
Vừa mới lao đi chưa được trăm dặm, phía trước đã có mười mấy bóng người hiện ra giữa không trung!
Đám Cổ Kiếm Trần, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, Bàng Long đến đây hết rồi!
Mặt ai cũng lạnh lùng!
Tô Bi Vân cắn răng: "Đồ nhi ngoan của ta, con làm vi sư đuổi theo mệt quá!"
Giọng Đỉnh Phù Đồ lạnh lẽo: "Diệp Bắc Minh, cậu chạy tiếp đi? Sao không chạy nữa?"
"Diệp Bắc Minh, giao thần tuyền của tộc Côn Ngô ra đây!" Côn Ngô Tuyệt Long nói với vẻ lạnh nhạt: "Sau đó giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, nếu không, nợ mới nợ cũ lão phu sẽ tính cả luôn!"
Bàng Vân tức điên lên: "Nhóc con, cậu hại lão phu thảm luôn!"
"Bây giờ cậu nói rõ với mọi người, lão phu từng giao dịch với cậu lúc nào hả?"
"Ừm? Rồi cả tôi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cậu lúc nào?"
Mười mấy người cảnh giới Tế Đạo, đã chặn hết mọi đường lui!
Phía sau.
Bất Hủ Chiến bước lên một bước, chặn đứng đường lui cuối cùng của Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu giết Bất Hủ Khung, mà còn muốn đi sao? Cậu phải cho lão phu một lời giải thích!"
Thêm Bất Hủ Chiến nữa, tổng cộng mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực cười khổ: "Nhóc con, có vẻ chúng ta tiêu đời thật rồi..."
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng ở trên đỉnh tháp: "Tiểu Tháp, ông đã cố hết sức rồi!"
Anh cực kỳ suy yếu!
Gân mạch, xương cốt toàn thân đều đã đứt hết!
Nếu không có viên Hồi Quang Phản Chiếu đan kia, chỉ đứng thôi cũng là hy vọng xa vời với anh!
Ánh mắt lạnh như băng!
Quét qua mười lăm người cảnh giới Tế Đạo ở đây, mắt anh đỏ ngầu, anh nói: "Mười lăm người có mặt ở đây, Diệp Bắc Minh tôi nhớ hết rồi!"
"Tốt nhất là các người giết chết tôi!"
"Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh tôi không chết, tôi bảo đảm sẽ tiêu diệt hết tất cả các người, và cả thế lực đằng sau các người!"
Anh nói xong.
"Ha ha ha ha!"
"Nhóc con, cậu làm lão phu buồn cười quá!"
"Chỉ bằng cậu? Mà đòi tiêu diệt chúng tôi và thế lực sau lưng chúng tôi ư? Ha ha ha ha..."
"Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, cậu ngây thơ thật đấy, cậu có biết cảnh giới Tế Đạo là gì không? Sau cậu dám khiêu khích mười mấy cảnh giới Tế Đạo cùng lúc hả?"
"Cậu đã tàn phế rồi, còn dám ăn nói ngông cuồng? Buồn cười thật!"
Mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo, hơn một nửa trong số họ là đang châm biếm!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh!
Thậm chí còn hơi uất nghẹn!
Bất Hủ Chiến cầm kiếm chĩa vào đầu Diệp Bắc Minh, rồi thản nhiên nói: "Nhóc con, lão phu sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng! Giao một bộ phận thi thể của Đế Thi ra đây, sau đó xóa bỏ thần hồn của tòa tháp này!"
"Cuối cùng, cậu tự vẫn, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!"
Diệp Bắc Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, thế mà cũng gọi là cơ hội ư?"
Mặt Bất Hủ Chiến hiện lên ba phần giễu cợt: "Lão phu chịu cho cậu được toàn thây, chẳng lẽ còn không phải cơ hội à?"
Diệp Bắc Minh tức quá chửi luôn: "Lão chó già đạo đức giả, nếu tôi mà khôi phục thực lực, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"
"Tôi thấy cậu đang tìm đường chết!"
Cái mặt già của Bất Hủ Chiến trầm xuống!
Thanh kiếm Bất Hủ giả trong tay ngân vang, một nhát chém thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
"Nhóc con, bổn tháp tự bạo đây!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét to, ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể!
Giây tiếp theo.
Khoảng không trên đỉnh đầu có khí Hỗn Độn dao động, hư không rách ra một cái lỗ!
Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Diệp Bắc Minh!
"Tiểu Minh Minh!"
Khoảnh khắc Côn Ngô Mật Phi thấy Diệp Bắc Minh, hai mắt đỏ lên: "Kẻ nào đã làm anh bị thương ra nông nỗi này? Hắn, đáng chết!"
Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường, mặt biến sắc!
Cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, đây là thực lực mạnh nhất trong số những người đang có mặt ở đây!
"Chiến lão tổ, cuối cùng người đã tới! Khung lão tổ, mất rồi..." Bất Hủ Thương mặt xám như tro tàn.
Bất Hủ Chiến trầm mặt: "Kẻ động đến tộc Bất Hủ ta, chết!"
"Đừng..."
Lão giả áo bào trắng sợ tái mặt, vừa mới mở miệng xin tha!
Thanh trường kiếm cổ bùng nổ ra một cỗ năng lượng khủng khiếp, cơ thể lão giả áo bào trắng nổ tung, hóa thành làn sương máu phủ đầy trời!
"Bất Hủ Chiến, ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Thần hồn của lão giả áo bào trắng lao ra, cố chạy thật xa!
Bất Hủ Chiến cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ thần hồn của ngươi chạy được sao?"
"Bạo!"
Một chữ vừa dứt.
Thanh trường kiếm cổ bổ ra một đạo kiếm quang vô tận, thần hồn của lão giả áo bào trắng hét thảm một tiếng, rồi tan biến!
"Truyền lệnh xuống, bất cứ kẻ nào mang huyết mạch gia tộc Tư Đồ, giết không tha!"
"Từ hôm nay trở đi, Nguyên Thủy Chân Giới sẽ không còn bất cứ người nào của gia tộc Tư Đồ nữa!"
Giọng nói lạnh lùng.
Âm vang hùng hồn!
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo ở đây mặt mày nghiêm trọng, nhưng không một ai lên tiếng cầu xin cho!
"Bất Hủ Thương, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
...
Tốc độ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực nhanh, nó lao đến Vạn Y Cốc như một ngôi sao băng!
"Đù! Vãi chưởng!"
Ở bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: "Dao Trì, cô mạnh quá trời!"
"Đây chính là thực lực của Nữ Đế hả? Một cái tát, tát chết một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba? Đúng là nghịch thiên!"
"Hừ!"
Dao Trì kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Diệp Bắc Minh, thực lực của bổn đế, còn hơn thế nhiều!"
"Tiếc là bổn đế chỉ còn lại một bàn tay, sức mạnh còn lại không nhiều!"
"Đấy là sau khi tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, ta đã hấp thu một phần lực lượng thiên địa nên mới khôi phục chút sức mạnh!"
"Nếu bổn đế mà ở thời kỳ đỉnh cao, một ánh mắt có thể khiến cho cảnh giới Tế Đạo tàng chín hóa thành huyết vụ!"
"Hít!"
Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, nổi da gà: "Cảnh giới Đại Đế, khủng bố như vậy thật hả?"
Dao Trì ngạo nghễ nói: "Ngươi hoàn toàn không hiểu Đại Đế nghĩa là gì!"
"Đến cảnh giới đó, có thể tự do khống chế phép tắc trong thiên địa, năm đó Nguyên Thủy Chân Giới có mười mấy vị Đại Đế, mỗi người đều lập ra phép tắc của riêng mình..."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mười mấy loại phép tắc? Thế thì loạn lắm à?"
"Đương nhiên là loạn!"
Dao Trì xác nhận: "Chính vì loạn, cộng với việc tài nguyên tu luyện phân bổ không đồng đều!"
"Một số Đại Đế bị người ta đánh lén, vây giết, cuối cùng ngã xuống!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Bọn họ phân xác cô, trấn áp trong các nhà tù khác nhau!"
"Vậy những Đại Đế khác thì sao? Họ có gặp phải cảnh ngộ giống cô không?"
Dao Trì im lặng vài giây.
Sau đó yếu ớt bật ra một câu: "Ta không biết!"
Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.
Anh chuyển chủ đề luôn: "Phải rồi, nếu mà có cảnh giới Tế Đạo đến tiếp, cô có thể ra tay không?"
Dao Trì cười nhạt: "Diệp Bắc Minh, ta khuyên ngươi cứ hồi phục thương thế trước đi rồi bàn tiếp!"
"Vừa nãy bổn đế ra tay, chắc chắn đã bị lộ, nếu ngươi bị cảnh giới Tế Đạo tìm được vị trí tiếp, dù bổn đế có ra tay cũng không có thời gian bảo vệ ngươi!"
"Chỉ có tự nâng cao thực lực, ngươi mới bảo vệ được chính mình!"
"Nếu không, mọi thứ sẽ thành công cốc!"
"Tôi hiểu rồi!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu.
Anh quay sang nhìn Bất Hủ Nhan ở trong tháp, cô ấy vẫn đang hôn mê: "Tiểu Tháp, đến Vạn Y Cốc với tốc độ nhanh nhất!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tăng tốc đột ngột, vừa mới lao ra khỏi một dãy núi.
Phía trước, không gian dao động dữ dội!
"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu?"
Bất Hủ Chiến đi ra từ hư không, tay cầm thanh kiếm Bất Hủ giả chém ra một nhát!
Ong!
Kiếm ý cuồn cuộn, dữ dội đập lên tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một tiếng ong lớn vang lên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi mạnh xuống đất như một thiên thạch, sau đó rung rung không ngừng, cơ hồ hỏng mất!
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Tiểu Tháp! Ông sao rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động một cái, sau đó vọt lên trời như tên lửa: "Bổn tháp không sao, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cậu rời khỏi đây an toàn!"
Vèo!
Quay người, chạy sang một hướng khác.
Vừa mới lao đi chưa được trăm dặm, phía trước đã có mười mấy bóng người hiện ra giữa không trung!
Đám Cổ Kiếm Trần, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, Bàng Long đến đây hết rồi!
Mặt ai cũng lạnh lùng!
Tô Bi Vân cắn răng: "Đồ nhi ngoan của ta, con làm vi sư đuổi theo mệt quá!"
Giọng Đỉnh Phù Đồ lạnh lẽo: "Diệp Bắc Minh, cậu chạy tiếp đi? Sao không chạy nữa?"
"Diệp Bắc Minh, giao thần tuyền của tộc Côn Ngô ra đây!" Côn Ngô Tuyệt Long nói với vẻ lạnh nhạt: "Sau đó giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, nếu không, nợ mới nợ cũ lão phu sẽ tính cả luôn!"
Bàng Vân tức điên lên: "Nhóc con, cậu hại lão phu thảm luôn!"
"Bây giờ cậu nói rõ với mọi người, lão phu từng giao dịch với cậu lúc nào hả?"
"Ừm? Rồi cả tôi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cậu lúc nào?"
Mười mấy người cảnh giới Tế Đạo, đã chặn hết mọi đường lui!
Phía sau.
Bất Hủ Chiến bước lên một bước, chặn đứng đường lui cuối cùng của Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu giết Bất Hủ Khung, mà còn muốn đi sao? Cậu phải cho lão phu một lời giải thích!"
Thêm Bất Hủ Chiến nữa, tổng cộng mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực cười khổ: "Nhóc con, có vẻ chúng ta tiêu đời thật rồi..."
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng ở trên đỉnh tháp: "Tiểu Tháp, ông đã cố hết sức rồi!"
Anh cực kỳ suy yếu!
Gân mạch, xương cốt toàn thân đều đã đứt hết!
Nếu không có viên Hồi Quang Phản Chiếu đan kia, chỉ đứng thôi cũng là hy vọng xa vời với anh!
Ánh mắt lạnh như băng!
Quét qua mười lăm người cảnh giới Tế Đạo ở đây, mắt anh đỏ ngầu, anh nói: "Mười lăm người có mặt ở đây, Diệp Bắc Minh tôi nhớ hết rồi!"
"Tốt nhất là các người giết chết tôi!"
"Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh tôi không chết, tôi bảo đảm sẽ tiêu diệt hết tất cả các người, và cả thế lực đằng sau các người!"
Anh nói xong.
"Ha ha ha ha!"
"Nhóc con, cậu làm lão phu buồn cười quá!"
"Chỉ bằng cậu? Mà đòi tiêu diệt chúng tôi và thế lực sau lưng chúng tôi ư? Ha ha ha ha..."
"Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, cậu ngây thơ thật đấy, cậu có biết cảnh giới Tế Đạo là gì không? Sau cậu dám khiêu khích mười mấy cảnh giới Tế Đạo cùng lúc hả?"
"Cậu đã tàn phế rồi, còn dám ăn nói ngông cuồng? Buồn cười thật!"
Mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo, hơn một nửa trong số họ là đang châm biếm!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh!
Thậm chí còn hơi uất nghẹn!
Bất Hủ Chiến cầm kiếm chĩa vào đầu Diệp Bắc Minh, rồi thản nhiên nói: "Nhóc con, lão phu sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng! Giao một bộ phận thi thể của Đế Thi ra đây, sau đó xóa bỏ thần hồn của tòa tháp này!"
"Cuối cùng, cậu tự vẫn, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!"
Diệp Bắc Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, thế mà cũng gọi là cơ hội ư?"
Mặt Bất Hủ Chiến hiện lên ba phần giễu cợt: "Lão phu chịu cho cậu được toàn thây, chẳng lẽ còn không phải cơ hội à?"
Diệp Bắc Minh tức quá chửi luôn: "Lão chó già đạo đức giả, nếu tôi mà khôi phục thực lực, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"
"Tôi thấy cậu đang tìm đường chết!"
Cái mặt già của Bất Hủ Chiến trầm xuống!
Thanh kiếm Bất Hủ giả trong tay ngân vang, một nhát chém thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
"Nhóc con, bổn tháp tự bạo đây!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét to, ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể!
Giây tiếp theo.
Khoảng không trên đỉnh đầu có khí Hỗn Độn dao động, hư không rách ra một cái lỗ!
Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Diệp Bắc Minh!
"Tiểu Minh Minh!"
Khoảnh khắc Côn Ngô Mật Phi thấy Diệp Bắc Minh, hai mắt đỏ lên: "Kẻ nào đã làm anh bị thương ra nông nỗi này? Hắn, đáng chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.