Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1128: Mười sư phụ tới
Ss Tần
26/11/2023
“Đưa tôi trở về thần miếu, tôi sẽ trả tự do cho cô!”
“Nếu không tôi sẽ đoạt xá cơ thể của cô!”
Diệp Nguyệt Thiền nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta chưa tiến vào chiến trường Thái Cổ thì đã đi đời rồi!”
Lão tổ nhà họ Diệp đứng cạnh chớp mắt: “Như vậy rất tốt, đợi đến khi cậu ta cận kề cái chết, lão phu sẽ ra tay cứu cậu ta một mạng!”
“Đế lúc đó sẽ để cậu ta mang ơn mình, tiếp đó mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Lão tổ, người định mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp ư?”
Không đợi lão tổ nhà họ Diệp đáp lời.
Một tiếng quát lạnh vang vọng khắp long đài.
“Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm trong tay ra đây!”
Tần Hồng Bân vươn một bàn tay ra: “Lão phu sẽ giữ xác mày nguyên vẹn cho, nếu không giao, tao sẽ băm xác mày thành ngàn mảnh, khiến thần hồn mày biến mất!”
Một lão già gầy còm bước ra khỏi đám đông: “Tần Hồng Bân, có thịt thì mọi người cùng nhau chia, ông định ăn mảnh một mình à?”
Ông lão thứ hai xuất hiện: “Cả thánh vực chẳng ai mà không biết truyền thuyết về thanh kiếm và tòa tháp kia chứ, nhà họ Tần ông tính độc chiếm à?”
Lão tổ nhà họ Vạn u tối nói: “Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm này ra, lão phu có thể giữ mạng cậu lại!”
Sau đó.
Người thứ tư.
Người thứ năm.
Người thứ sáu...
Khí tức khủng khiếp ập tới, hơn chục lão già bao vây bốn phương tám hướng Diệp Bắc Minh.
Lạc Khuynh Thành bước ra, đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”
Lạc Vô Tà chạy lại, đôi chân run rẩy: “Chị, sao chị không hỏi em có sợ không?”
Diệp Tiêu Tiêu nhập đội: “Anh đúng là chúa gây chuyện mà!”
Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, chưa quyết định có giúp hay không.
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau.
Rồi cả hai cùng kéo Đế Khởi La lùi về phía sau.
Đế Khởi La rất muốn giúp: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta mới liên minh với anh Diệp à?”
Đế Khuyết che miệng Đế Khởi La lại: “Khởi La cháu điên rồi hả? Không thấy thằng nhóc đó đắc tội với ai à?”
“Hơn nữa chúng ta chỉ nói miệng mà thôi!”
“Không có dự định gì hết á!”
“Ông chín, ông...”, Đế Khởi La không dám tin vào tai mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói rét lạnh vang lên: “Sao thế? Coi đám lão già bọn tôi không có ở đây à!”
“Sao các người dám làm xằng làm bậy bắt nạt đồ đệ của chúng tôi hả?”
“Sư phụ?”
Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vô cùng vui vẻ.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống long đài.
Cha đỡ đầu, Dược Vương Quỷ Cốc, Kiếm Thánh Độc Cô Vũ Vân, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế và Long Huyết Chiến Thần.
Ngay khi nhìn thấy mười người đó.
“Cường giả Thái Cổ!”
“Các người còn sống ư?”
“Không thể nào!”
Người trên long đài biến sắc.
Sắc mặt Tần Hồng Bân và mấy cao thủ cảnh giới Chân Linh vô cùng u tối.
Cơ thể Diệp Nguyệt Thiền khẽ run: “Cường giả Thái Cổ?”
Hô hấp cô ta dồn dập, gương mặt đỏ bừng: “Lão tổ, lẽ nào bọn họ đã sống tận một triệu năm ư?”
Lão tổ nhà họ Diệp trầm lặng: “Chỉ sợ là thế!”
“Ôi!”
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh kích động hỏi: “Sư phụ, sao mọi người lại ở đây thế?”
Cha đỡ đầu cười bảo: “Tại sao chúng ta không thể ở đây?”
Vua tàn sát vỗ vai Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi, tốc độ trưởng thành của con thật khiến người ta kinh ngạc mà!”
“Con lĩnh ngộ đạo tàn sát thế nào rồi?”
Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Tàn sát nở rộ trong tử vong!”
Vua tàn sát sửng sốt rồi cười to: “Ha ha ha, xem ra con đã lĩnh ngộ được nó rồi!”
Diệp Bắc Minh rất vui vẻ.
Anh hàn huyên ôn chuyện với các sư phụ.
Vậy mới biết sau khi bọn họ rời khỏi thế giới Cao Võ đã tiến vào chiến trường Thái Cổ.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cường giả Thái Cổ, không ngờ các ông vẫn còn sống, vậy sao không biết trân trọng tính mạng của mình thế?”
“Cường giả Thái Cổ đúng là rất lợi hại!”
“Nhưng bây giờ không còn là thời đại của các người nữa rồi!”
“Sau trận chiến ấy, cảnh giới của các ông suy sút, đừng có tìm đường chết nữa!”
“Chúng tôi có mười hai người, còn các ông mới có mười người!”
Lão già gầy còm kia cười khẩy: “Nếu mười hai người chúng tôi liên thủ thì các ông ứng phó thế nào đây?”
Tần Hồng Bân, lão tổ nhà họ Vạn, lão già gầy còm kia và mười hai cao thủ cảnh giới Chân Linh đồng loạt bước tới trước.
Ngay sau đó.
Rầm!
Luồng khí thế rung trời lệch đất tỏa ra.
Long Huyết Chiến Thần lao ra như hung thần.
Tới thẳng trước mặt lão già gầy còm kia: “Tôi ứng phó vậy đấy!”
Một thanh đao đầu rồng màu vàng chém xuống, lão già gầy còm kia co ro hoảng sợ.
Một tiếng hét to vang lên: “Ông dám!”
“Nếu không tôi sẽ đoạt xá cơ thể của cô!”
Diệp Nguyệt Thiền nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta chưa tiến vào chiến trường Thái Cổ thì đã đi đời rồi!”
Lão tổ nhà họ Diệp đứng cạnh chớp mắt: “Như vậy rất tốt, đợi đến khi cậu ta cận kề cái chết, lão phu sẽ ra tay cứu cậu ta một mạng!”
“Đế lúc đó sẽ để cậu ta mang ơn mình, tiếp đó mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Lão tổ, người định mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp ư?”
Không đợi lão tổ nhà họ Diệp đáp lời.
Một tiếng quát lạnh vang vọng khắp long đài.
“Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm trong tay ra đây!”
Tần Hồng Bân vươn một bàn tay ra: “Lão phu sẽ giữ xác mày nguyên vẹn cho, nếu không giao, tao sẽ băm xác mày thành ngàn mảnh, khiến thần hồn mày biến mất!”
Một lão già gầy còm bước ra khỏi đám đông: “Tần Hồng Bân, có thịt thì mọi người cùng nhau chia, ông định ăn mảnh một mình à?”
Ông lão thứ hai xuất hiện: “Cả thánh vực chẳng ai mà không biết truyền thuyết về thanh kiếm và tòa tháp kia chứ, nhà họ Tần ông tính độc chiếm à?”
Lão tổ nhà họ Vạn u tối nói: “Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm này ra, lão phu có thể giữ mạng cậu lại!”
Sau đó.
Người thứ tư.
Người thứ năm.
Người thứ sáu...
Khí tức khủng khiếp ập tới, hơn chục lão già bao vây bốn phương tám hướng Diệp Bắc Minh.
Lạc Khuynh Thành bước ra, đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”
Lạc Vô Tà chạy lại, đôi chân run rẩy: “Chị, sao chị không hỏi em có sợ không?”
Diệp Tiêu Tiêu nhập đội: “Anh đúng là chúa gây chuyện mà!”
Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, chưa quyết định có giúp hay không.
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau.
Rồi cả hai cùng kéo Đế Khởi La lùi về phía sau.
Đế Khởi La rất muốn giúp: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta mới liên minh với anh Diệp à?”
Đế Khuyết che miệng Đế Khởi La lại: “Khởi La cháu điên rồi hả? Không thấy thằng nhóc đó đắc tội với ai à?”
“Hơn nữa chúng ta chỉ nói miệng mà thôi!”
“Không có dự định gì hết á!”
“Ông chín, ông...”, Đế Khởi La không dám tin vào tai mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói rét lạnh vang lên: “Sao thế? Coi đám lão già bọn tôi không có ở đây à!”
“Sao các người dám làm xằng làm bậy bắt nạt đồ đệ của chúng tôi hả?”
“Sư phụ?”
Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vô cùng vui vẻ.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống long đài.
Cha đỡ đầu, Dược Vương Quỷ Cốc, Kiếm Thánh Độc Cô Vũ Vân, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế và Long Huyết Chiến Thần.
Ngay khi nhìn thấy mười người đó.
“Cường giả Thái Cổ!”
“Các người còn sống ư?”
“Không thể nào!”
Người trên long đài biến sắc.
Sắc mặt Tần Hồng Bân và mấy cao thủ cảnh giới Chân Linh vô cùng u tối.
Cơ thể Diệp Nguyệt Thiền khẽ run: “Cường giả Thái Cổ?”
Hô hấp cô ta dồn dập, gương mặt đỏ bừng: “Lão tổ, lẽ nào bọn họ đã sống tận một triệu năm ư?”
Lão tổ nhà họ Diệp trầm lặng: “Chỉ sợ là thế!”
“Ôi!”
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh kích động hỏi: “Sư phụ, sao mọi người lại ở đây thế?”
Cha đỡ đầu cười bảo: “Tại sao chúng ta không thể ở đây?”
Vua tàn sát vỗ vai Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi, tốc độ trưởng thành của con thật khiến người ta kinh ngạc mà!”
“Con lĩnh ngộ đạo tàn sát thế nào rồi?”
Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Tàn sát nở rộ trong tử vong!”
Vua tàn sát sửng sốt rồi cười to: “Ha ha ha, xem ra con đã lĩnh ngộ được nó rồi!”
Diệp Bắc Minh rất vui vẻ.
Anh hàn huyên ôn chuyện với các sư phụ.
Vậy mới biết sau khi bọn họ rời khỏi thế giới Cao Võ đã tiến vào chiến trường Thái Cổ.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cường giả Thái Cổ, không ngờ các ông vẫn còn sống, vậy sao không biết trân trọng tính mạng của mình thế?”
“Cường giả Thái Cổ đúng là rất lợi hại!”
“Nhưng bây giờ không còn là thời đại của các người nữa rồi!”
“Sau trận chiến ấy, cảnh giới của các ông suy sút, đừng có tìm đường chết nữa!”
“Chúng tôi có mười hai người, còn các ông mới có mười người!”
Lão già gầy còm kia cười khẩy: “Nếu mười hai người chúng tôi liên thủ thì các ông ứng phó thế nào đây?”
Tần Hồng Bân, lão tổ nhà họ Vạn, lão già gầy còm kia và mười hai cao thủ cảnh giới Chân Linh đồng loạt bước tới trước.
Ngay sau đó.
Rầm!
Luồng khí thế rung trời lệch đất tỏa ra.
Long Huyết Chiến Thần lao ra như hung thần.
Tới thẳng trước mặt lão già gầy còm kia: “Tôi ứng phó vậy đấy!”
Một thanh đao đầu rồng màu vàng chém xuống, lão già gầy còm kia co ro hoảng sợ.
Một tiếng hét to vang lên: “Ông dám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.