Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1129: Trong một trăm cường giả Thái Cổ hùng mạnh nhất, tôi đứng thứ nhất
Ss Tần
26/11/2023
“Muốn giết lão phu à? Mơ đi!”
Long Huyết Chiến Thần cười khẩy, không nói nhiều lời.
Thanh đao đầu rồng ấy vô cùng mạnh mẽ, chém lão già gầy còm kia như cắt giấy.
Lão già kia phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Cơ thể bay phắt ra ngoài.
“Ông...”
Lão già kia hoảng sợ chỉ tay vào Long Huyết Chiến Thần.
Long Huyết Chiến Thần từ từ đuổi theo, vung cao thanh đao đầu rồng kia rồi chém đầu lão già gầy còm.
Lão già gầy còm kia hoảng sợ la to: “Đừng... đừng mà...”
Phụt!
Cái đầu bay lên cao.
Cái đầu đó được Long Huyết Chiến Thần tóm lấy rồi đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.
Long Huyết Chiến Thần để cái đầu dưới chân anh làm đá kê chân: “Còn ai muốn giết đồ đệ tôi nữa?”
“Ôi!”
Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nổ tung.
Đây chính là người tu võ cảnh giới Chân Linh đó.
Là một người vô cùng đáng sợ.
Thế mà lại bị chém đầu đơn giản như vậy sao? Rồi còn bị người ta giẫm dưới chân như đá kê chân.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cái đầu của lão già gầy còm kia, bọn họ thấy mắt lão già kia mở to, chết không nhắm mắt.
“Sư phụ!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập, máu trên người sôi trào.
Long Huyết Chiến Thần chỉ nói: “Minh Nhi, nhớ kỹ!”
“Chỉ cần ra tay được thì đừng có kiềm chế!”
“Chỉ cần con giết bọn chúng đủ nhanh thì bọn chúng ắt sẽ câm miệng thôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, con biết rồi ạ”.
Sắc mặt Tần Hồng Bân vô cùng khó coi: “Các người quá đáng rồi đấy!”
Long Huyết Chiến Thần cười thâm sâu: “Tôi còn có thể quá đáng hơn đấy, ông có muốn thử không?”
Mắt Tần Hồng Bân đỏ ngầu: “Diệp Bắc Minh giết con cháu của nhà họ Tần Thái Cổ bọn tôi, lão phu không được báo thù à?”
Cha đỡ đầu châm một điếu xì gà, rồi cười khẩy phun ra một làn khói trắng: “Đồ nhi của tôi thật tốt bụng không làm sát người vô tội!”
Tần Hồng Bân đen mặt: “Nói vậy chẳng phải con cháu nhà họ Tần Thái Cổ tôi đáng chết sao?”
Vua tàn sát hờ hững đáp lại: “Tần Hông Bân, ông bớt lảm nhảm đi, đến cả ông tôi cũng giết đấy!”
“Ôi vãi đạn...”
Tất cả mọi người ồn ào.
“Sư phụ trâu bò quá!”
“Nếu tôi có sư phụ như vậy thì chắc sẽ còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh bội phần!”
“Bọn họ còn nhận đồ đệ không? Tôi cũng muốn bái sư!”, rất nhiều người bàn tán.
“Các người!”
Tần Hồng Bân tức đỏ mắt.
Trước mặt nhiều người như vậy mà Vua tàn sát dám chỉ thẳng tên làm nhục lão ta.
Cục tức này nuốt thế nào được chứ?
Thôi bỏ đi.
Đàn ông co được giãn được.
“Hừ!”
Tần Hồng Bân chỉ hừ, định ngậm ngùi cho qua chuyện.
Một giọng nói già nua vang lên: “Cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Dược Vương Quỷ Cốc,...”
“Lũ vô dụng các người vẫn chưa chết hả?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Một tia sáng sắc nhọn lóe qua.
Mấy trăm người bước ra khỏi đó, bọn họ đều mặc một bộ đồng phục thống nhất.
Trên ngực có một ký hiệu giống như một ngọn lửa đang rực cháy.
Cầm đầu bọn họ là một lão già, đằng sau là hai mươi cao thủ cảnh giới Chân Linh kính cẩn đi theo.
Ngoài ra, còn mấy trăm người có thực lực ít nhất ngang với Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới Giới Vương sơ kỳ.
“Thánh Tông!”
Người tu võ Thánh Vực đều lùi về sau theo bản năng.
Ngay khi mười vị sư phụ nhìn thấy mấy lão già của Thánh Tông, sắc mặt trở nên tối sầm.
Một bầu không khí căng thẳng lan ra trong đám đông.
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, đó là ai thế?”
Lão già cầm đầu vuốt râu, cười khinh khỉnh nói: “Cha đỡ đầu, chân của ông là do tôi đánh gãy nhỉ?”
“Dược Vương Quỷ Cốc? Tôi nhớ là y thuật của ông bại dưới tay tôi nhỉ!”
“Kiếm Thánh à? Một kiếm của tôi có thể phá hàng nghìn kiếm của ông, ông cũng xứng gọi mình là Kiếm Thánh sao?”
“Vua tàn sát nhỉ? Ông có biết cái gì gọi là tàn sát không?”
“Kiếm Chủ Bất Diệt hả? Vạn kiếm coi tôi là chủ, tôi còn chưa xưng Kiếm Chủ mà ông dám xưng Kiếm Chủ à?”
“Đan Đế Bất Hủ? Ha ha, ông có thể luyện được Bổ Thiên đan không?”
“Thiên Thần Điện Chủ? Thiên Thần Điện là thứ rác rưởi gì chứ, chẳng phải đã bị Thánh Tông tiêu diệt à!”
“Thánh Hoàng? Chỉ là bại tướng dưới tay tôi thôi!”
“Độc Đế? Độc của ông chỉ như nước uống bình thường với bổn tọa mà thôi!”
“Long Huyết Chiến Thần à? Đến rồng lão phu cũng giết được huống hồ là tên vô dụng Long Huyết Chiến Thần chứ!”
Diệp Bắc Minh không dám tin: “Không thể nào? Rốt cuộc ông là ai?”
Lão già kia càng chế nhạo hơn: “Tôi là ai hả?”
“Trong một trăm cường giả Thái Cổ hùng mạnh nhất, tôi đứng thứ nhất!”
Rồi ông ta dời mắt sang người mười vị sư phụ: “Bây giờ, các ông có thể nói cho đồ đệ của mình biết tôi là ai rồi đó!”
Ông ta vừa dứt lời, cả người Diệp Bắc Minh run kịch liệt.
Anh quay đầu lại nhìn mười vị sư phụ: “Sư phụ, những gì ông ta nói là sự thật à?”
Cha đỡ đầu gật đầu rồi lạnh lùng đáp: “Đại sư huynh, đã bao năm rồi mà ông vẫn không hề thay đổi nhỉ!”
Long Huyết Chiến Thần cười khẩy, không nói nhiều lời.
Thanh đao đầu rồng ấy vô cùng mạnh mẽ, chém lão già gầy còm kia như cắt giấy.
Lão già kia phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Cơ thể bay phắt ra ngoài.
“Ông...”
Lão già kia hoảng sợ chỉ tay vào Long Huyết Chiến Thần.
Long Huyết Chiến Thần từ từ đuổi theo, vung cao thanh đao đầu rồng kia rồi chém đầu lão già gầy còm.
Lão già gầy còm kia hoảng sợ la to: “Đừng... đừng mà...”
Phụt!
Cái đầu bay lên cao.
Cái đầu đó được Long Huyết Chiến Thần tóm lấy rồi đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.
Long Huyết Chiến Thần để cái đầu dưới chân anh làm đá kê chân: “Còn ai muốn giết đồ đệ tôi nữa?”
“Ôi!”
Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nổ tung.
Đây chính là người tu võ cảnh giới Chân Linh đó.
Là một người vô cùng đáng sợ.
Thế mà lại bị chém đầu đơn giản như vậy sao? Rồi còn bị người ta giẫm dưới chân như đá kê chân.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cái đầu của lão già gầy còm kia, bọn họ thấy mắt lão già kia mở to, chết không nhắm mắt.
“Sư phụ!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập, máu trên người sôi trào.
Long Huyết Chiến Thần chỉ nói: “Minh Nhi, nhớ kỹ!”
“Chỉ cần ra tay được thì đừng có kiềm chế!”
“Chỉ cần con giết bọn chúng đủ nhanh thì bọn chúng ắt sẽ câm miệng thôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, con biết rồi ạ”.
Sắc mặt Tần Hồng Bân vô cùng khó coi: “Các người quá đáng rồi đấy!”
Long Huyết Chiến Thần cười thâm sâu: “Tôi còn có thể quá đáng hơn đấy, ông có muốn thử không?”
Mắt Tần Hồng Bân đỏ ngầu: “Diệp Bắc Minh giết con cháu của nhà họ Tần Thái Cổ bọn tôi, lão phu không được báo thù à?”
Cha đỡ đầu châm một điếu xì gà, rồi cười khẩy phun ra một làn khói trắng: “Đồ nhi của tôi thật tốt bụng không làm sát người vô tội!”
Tần Hồng Bân đen mặt: “Nói vậy chẳng phải con cháu nhà họ Tần Thái Cổ tôi đáng chết sao?”
Vua tàn sát hờ hững đáp lại: “Tần Hông Bân, ông bớt lảm nhảm đi, đến cả ông tôi cũng giết đấy!”
“Ôi vãi đạn...”
Tất cả mọi người ồn ào.
“Sư phụ trâu bò quá!”
“Nếu tôi có sư phụ như vậy thì chắc sẽ còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh bội phần!”
“Bọn họ còn nhận đồ đệ không? Tôi cũng muốn bái sư!”, rất nhiều người bàn tán.
“Các người!”
Tần Hồng Bân tức đỏ mắt.
Trước mặt nhiều người như vậy mà Vua tàn sát dám chỉ thẳng tên làm nhục lão ta.
Cục tức này nuốt thế nào được chứ?
Thôi bỏ đi.
Đàn ông co được giãn được.
“Hừ!”
Tần Hồng Bân chỉ hừ, định ngậm ngùi cho qua chuyện.
Một giọng nói già nua vang lên: “Cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Dược Vương Quỷ Cốc,...”
“Lũ vô dụng các người vẫn chưa chết hả?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Một tia sáng sắc nhọn lóe qua.
Mấy trăm người bước ra khỏi đó, bọn họ đều mặc một bộ đồng phục thống nhất.
Trên ngực có một ký hiệu giống như một ngọn lửa đang rực cháy.
Cầm đầu bọn họ là một lão già, đằng sau là hai mươi cao thủ cảnh giới Chân Linh kính cẩn đi theo.
Ngoài ra, còn mấy trăm người có thực lực ít nhất ngang với Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới Giới Vương sơ kỳ.
“Thánh Tông!”
Người tu võ Thánh Vực đều lùi về sau theo bản năng.
Ngay khi mười vị sư phụ nhìn thấy mấy lão già của Thánh Tông, sắc mặt trở nên tối sầm.
Một bầu không khí căng thẳng lan ra trong đám đông.
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, đó là ai thế?”
Lão già cầm đầu vuốt râu, cười khinh khỉnh nói: “Cha đỡ đầu, chân của ông là do tôi đánh gãy nhỉ?”
“Dược Vương Quỷ Cốc? Tôi nhớ là y thuật của ông bại dưới tay tôi nhỉ!”
“Kiếm Thánh à? Một kiếm của tôi có thể phá hàng nghìn kiếm của ông, ông cũng xứng gọi mình là Kiếm Thánh sao?”
“Vua tàn sát nhỉ? Ông có biết cái gì gọi là tàn sát không?”
“Kiếm Chủ Bất Diệt hả? Vạn kiếm coi tôi là chủ, tôi còn chưa xưng Kiếm Chủ mà ông dám xưng Kiếm Chủ à?”
“Đan Đế Bất Hủ? Ha ha, ông có thể luyện được Bổ Thiên đan không?”
“Thiên Thần Điện Chủ? Thiên Thần Điện là thứ rác rưởi gì chứ, chẳng phải đã bị Thánh Tông tiêu diệt à!”
“Thánh Hoàng? Chỉ là bại tướng dưới tay tôi thôi!”
“Độc Đế? Độc của ông chỉ như nước uống bình thường với bổn tọa mà thôi!”
“Long Huyết Chiến Thần à? Đến rồng lão phu cũng giết được huống hồ là tên vô dụng Long Huyết Chiến Thần chứ!”
Diệp Bắc Minh không dám tin: “Không thể nào? Rốt cuộc ông là ai?”
Lão già kia càng chế nhạo hơn: “Tôi là ai hả?”
“Trong một trăm cường giả Thái Cổ hùng mạnh nhất, tôi đứng thứ nhất!”
Rồi ông ta dời mắt sang người mười vị sư phụ: “Bây giờ, các ông có thể nói cho đồ đệ của mình biết tôi là ai rồi đó!”
Ông ta vừa dứt lời, cả người Diệp Bắc Minh run kịch liệt.
Anh quay đầu lại nhìn mười vị sư phụ: “Sư phụ, những gì ông ta nói là sự thật à?”
Cha đỡ đầu gật đầu rồi lạnh lùng đáp: “Đại sư huynh, đã bao năm rồi mà ông vẫn không hề thay đổi nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.