Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2053: Ngưng Đế thần quyết
Ss Tần
10/07/2024
“Bổn đế có một quyển Ngưng thần Đế quyết, tổng cộng có chín tầng!"
“Ngươi chỉ cần tu luyện đến tầng thứ ba là đã có thể tiến vào thần hồn và làm cô ta thức tỉnh”.
Dứt lời.
Đế thủ không ngừng phác hoạ trong không trung, hư không dần dần hiện lên những đường nét màu vàng mỏng manh!
Từng dòng chữ giống như con nòng nọc khắc dấu trong hư không, không ngừng giãy giụa!
"Trời đất ơi, chữ Kim Khoa! Vậy mà lại là chữ Kim Khoa!”
(Kim: vàng, Khoa: nòng nọc)
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động thốt lên.
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, chữ Kim Khoa là cái gì?"
Sự phấn khích của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn chưa nguôi ngoai: “Theo như truyền thuyết thì loại văn tự đại đạo này chứa
đựng đại đạo vô thượng”.
“Tôi cũng chỉ được nghe vị chủ nhân đầu tiên nói qua chứ chưa từng được tận mắt nhìn thấy!”
“Không ngờ nó lại thực sự tồn tại!”
“Nhóc con, quyển ‘Ngưng thần Đế quyết’ này không đơn giản đâu, cậu nhất định phải học cho tốt!”
“Cho dù không phải để cứu cô Hạ, thì vật này cũng mang lại lợi ích cực lớn cho cậu!”
Đế thủ mỉm cười: “Ha ha, chỉ một tòa tháp trấn ngục cỏn con cũng biết tới chữ Kim Khoa, cũng coi như ngươi có chút kiến thức!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngớ người: “Ta truyền âm…. ngươi… ngươi có thể nghe thấy?”
Đế thủ giọng đầy kiêu ngạo: "Trước mặt bổn đế, truyền âm cùng nói chuyện trực tiếp có gì khác nhau đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa kịp phản ứng lại!
“A… chuyện gì thế này…những con nòng nọc này..."
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi ngạc nhiên kêu lên.
Họ ôm chặt đầu ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn!
Diệp Bắc Minh tiến lên hỏi han: “Hai em sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Nhã Phi tái nhợt, hô hấp gấp gáp, túm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh, nói: “Anh Diệp… em… em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra..."
“Những dòng chữ giống như nòng nọc này chui vào trong đầu em rồi!”
Tiêu Dung Phi choáng váng ôm đầu: “Em cũng vậy, chuyện gì đang xảy ra thế? Những dòng chữ này là cái gì?”
“Đế thủ, chuyện này là sao? Hai người họ bị sao thế?”, Diệp Bắc Minh quay đầu chất vấn.
Đế thủ thấy một màn này cũng có chút kích động: “Thể đại đạo, hai người này vậy mà là thể đại đạo trời sinh!”
“Thể đại đạo?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh nheo lại, lần đầu tiên được nghe tới cái tên này.
Nhưng dường như nó rất lợi hại!
“Thể đại đạo là cái gì? Sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Đế thủ không chút nể nang mỉa mai: “Ở loại địa phương này ngươi chưa từng được nghe nói tới là bình thường!”
“Thể đại đạo, trời sinh đã gần gũi với phép tắc, chữ Kim Khoa là vật chứa đựng phép tắc thiên đạo!”
“Người bình thường muốn ghi nhớ được chữ Kim Khoa là rất khó, càng không nói đến việc để chữ Kim Khoa chủ động thâm nhập vào trong đầu của họ, chỉ có thể đại đạo mới có đặc điểm này!”
Đế thủ bay tới, khẽ chạm vào ấn đường của hai chị em!
Một chùm ánh sáng vàng nở rộ!
Chỉ thấy bề ngoài cơ thể của hai chị em nở rộ một luồng đạo vận khó tả!
“Quả nhiên là thể đại đạo, còn một lần nhảy ra hai người nữa!”
“Hai người các ngươi có nguyện ý bái bổn đế làm thầy không?”
"Ah?"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi sững sờ, kêu bọn họ bái một bàn tay làm sư phụ?
Chuyện này… thực sự rất khó để tiếp nhận!
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Dung Phi, Nhã Phi, đồng ý đi!”
“Được!”
Nhận được câu trả lời của Diệp Bắc Minh, hai người bèn không chút do dự gật đầu, quỳ một gối xuống: “Dung Phi, Nhã Phi bái kiến sư phụ!”
“Đứng lên đi!”
Đế thủ vừa dứt lời, thanh âm đột nhiên trầm xuống: "Lại có người tới rồi!"
"Ai?"
Diệp Bắc Minh giật mình, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
"Không phải ở đây mà là ở lối vào nhà tù!”, Đế thủ đáp: “Về phận bọn hắn là ai, đương nhiên là đời sau mang trong mình đế huyết rồi!”
……
Trước cửa nhà tù số bảy, có hàng chục bóng người bước ra cùng một lúc.
Người dẫn đầu là một thanh niên cực kỳ đẹp trai, sở hữu khuôn mặt tỷ lệ vàng cùng dáng người mảnh khảnh cao lớn!
Từ giây phút hắn xuất hiện, một hơi thở thống trị chín phương trời mười phương đất, chỉ ta cao quý liền ập tới!
“Tham kiến công tử Bất Hủ!”
Lão Tể cùng lão Đấu thấy người này lập tức quỳ xuống đất.
Người đến không ai khác chính là Bất Hủ Vấn Thiên!
Bất Hủ Vấn Thiên phớt lờ hai người họ, thay vào đó quét mắt nhìn tới tấm bia mẫu thạch Hỗn Độn!
Hơi nhíu mày nói: “Mật Phi, em cũng quá nghịch ngợm rồi đó!”
“Vật này là tượng đài ranh giới của Nhà tù số bảy, một khi nó sụp đổ, chẳng phải phép tắc của nhà tù sẽ tiếp xúc trực tiếp với Nguyên Thủy Chân Giới rồi sao?”
“Công tử, chính vì phép tắc của nhà tù này khôi phục nên một phần thi thể của Đế mới tỉnh lại”, lão Tể nói.
Bốp!
Bất Hủ Vấn Thiên không báo trước vung tới một cái tát, lão Tể trực tiếp lộn nhào xuống dưới đất!
Phụt! Phun ra một ngụm máu!
Ông ta ngay cả tư cách nổi giận cũng không có, trong lòng lúc này chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, cũng không để ý tới vết thương mà lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu!
Lão Đấu ở bên cạnh sớm đã bị dọa tới mức hồn vía lên mây, chỉ có thể dập đầu theo!
“Công tử, xin lỗi…. tôi xin lỗi…”
Bất Hủ Vấn Thiên thản nhiên hỏi: “Sai ở đâu?”
Lão Tể nuốt nước bọt, thận trọng đáp: “Thứ nhất là do chúng tôi vô dụng, không tìm được thứ kia!”
"Thứ hai, chúng tôi không nên không để ý tới cô Côn Ngô!”
"Thứ ba, chúng tôi vậy mà kinh động tới công tử Bất Hủ, thực sự là lỗi sai chồng chất nỗi sai!”
Bất Hủ Vấn Thiên cười lạnh ngạo nghễ: "Coi như ông biết mình biết ta!”
“Bổn công tử chỉ cho ông bảy ngày, trong vòng bảy ngày, nếu tìm không ra tung tích của thứ đó!”
“Vậy tất cả các ông cứ đem đầu tới mà gặp tôi đi!”
“Thứ hai, chuyện nhà tù số bảy bị tổn hại, không ai được phép tiết lộ ra ngoài!”
“Nếu khiến Mật Phi vì chuyện này mà bị Thần Viện trách phạt, các ông đều phải lấy cái chết để tạ lỗi!”
Dứt lời.
Bất Hủ Vấn Thiên nhấc tay, lấy ra đá lưu ảnh được chế tạo từ mẫu thạch Hỗn Độn bên dưới tấm bia mẫu thạch Hỗn Độn!
“Vâng!”
Lão Tể cùng lão Đấu, còn có mấy chục người do Bất Hủ Vấn Thiên mang đến đều đứng nguyên tại chỗ, giương mắt nhìn Bất Hủ Vấn Thiên rời khỏi!
Sau khi rời khỏi Nhà tù số bảy, khung cảnh trước đột nhiên thay đổi!
Là một vùng đất màu đỏ son!
Vòm trời đỏ rực như máu!
Phía trên mặt đất, chín mảnh mẫu thạch Hỗn Độn sừng sững giữa trời!
Trong bầu trời màu máu, từng sợi xích thần phép tắc trải dài nối tiếp nhau buộc chặt chín viên mẫu thạch Hỗn Độn này lại!
Bất Hủ Vấn Thiên bước lên trên mẫu thạch Hỗn Độn, khắc con số bảy to đùng!
Sau đó hắn rời khỏi nơi này mà không hề ngoảnh lại, trở về nơi ở của mình!
Rót vào trong đá lưu ảnh một luồng thần lực: “Mật Phi à, để tôi nhìn xem những năm này em rất cuộc đã làm những gì rồi?”
Một hình ảnh dần nổi lên trong đá lưu thạch!
Chính là Côn Ngô Mật Phi đang canh giữ lối vào nhà tù số bảy!
Hình ảnh rất nhàm chán, Côn Ngô Mật Phi gần như chỉ tu luyện, nghỉ ngơi, rồi lại tu luyện!
Nhưng đột nhiên có một chàng trai trẻ xuất hiện, vậy mà yêu cầu Côn Ngô Mật Phi gả cho hắn ta!
Cuối cùng bị một chưởng của Côn Ngô Mật Phi táng thành sương máu, nhếch nhác trốn chạy!
“Cổ Tất Tu cũng dám thèm muốn người phụ nữ mà mình đã chọn?”
Bất Hủ Vấn Thiên nở nụ cười đầy ác nghiệt.
Khung cảnh thay đổi.
Một người phụ nữ xuất hiện, chính là mẹ của Côn Ngô Mật Phi, hai người sau khi tán gẫu một hồi liền chia tay trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Tiếp đó.
Cảnh tượng tiếp tục biến đổi, có một người đàn ông bò ra khỏi sông Mặc Uyên, ngồi xuống dưới mẫu thạch Hỗn Độn!
Sau khi trò chuyện với Côn Ngô Mật Phi!
Một cảnh tượng khiến Bất Hủ Vấn Thiên trợn mắt phẫn nộ xuất hiện!
Dưới sự bao bọc của dòng khí hỗn độn, Côn Ngô Mật Phi vậy mà chủ động cởi bỏ quần áo.
Giây tiếp theo.
Cô ngồi lên trên người gã đàn ông kia, dòng khí hỗn độn trùm kín hai người họ, Bất Hủ Vấn Thiên không nhìn rõ chi tiết cụ thể nữa!
Nhưng!
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết hai người họ đang làm gì!
“Mật Phi!!!”
Giọng nói của Bất Hủ Vấn Thiên run rẩy, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhãn cầu gần như muốn nứt lìa!
"Tại sao? Rốt cuộc là vì sao?”
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
……
Sau bảy lần, Côn Ngô Mật Phi mới quét bay tên đàn ông đó rơi xuống sông Mặc Uyên!
Trong dòng khí hỗn độn, sau khi mặc xong quần áo, Côn Ngô Mật Phi còn liếc nhìn về phía đá lưu ảnh với cái nhìn đầy khiêu khích!
Như thể.
Cô sớm đã biết Bất Hủ Vấn Thiên đang theo dõi mình, ánh mắt này chính là đang thách thức hắn!
Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích mây mưa với gã đàn ông khác bảy lần, còn là một tên hậu duệ mang dòng máu tội lỗi của nhà tù!!!
“Phụt…”
Một ngụm máu phun ra!
Đạo tâm của Bất Hủ Vấn Thiên gần như sụp đổ: "Không! Mật Phi, tại sao! Không!!!"
“Ngươi chỉ cần tu luyện đến tầng thứ ba là đã có thể tiến vào thần hồn và làm cô ta thức tỉnh”.
Dứt lời.
Đế thủ không ngừng phác hoạ trong không trung, hư không dần dần hiện lên những đường nét màu vàng mỏng manh!
Từng dòng chữ giống như con nòng nọc khắc dấu trong hư không, không ngừng giãy giụa!
"Trời đất ơi, chữ Kim Khoa! Vậy mà lại là chữ Kim Khoa!”
(Kim: vàng, Khoa: nòng nọc)
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động thốt lên.
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, chữ Kim Khoa là cái gì?"
Sự phấn khích của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn chưa nguôi ngoai: “Theo như truyền thuyết thì loại văn tự đại đạo này chứa
đựng đại đạo vô thượng”.
“Tôi cũng chỉ được nghe vị chủ nhân đầu tiên nói qua chứ chưa từng được tận mắt nhìn thấy!”
“Không ngờ nó lại thực sự tồn tại!”
“Nhóc con, quyển ‘Ngưng thần Đế quyết’ này không đơn giản đâu, cậu nhất định phải học cho tốt!”
“Cho dù không phải để cứu cô Hạ, thì vật này cũng mang lại lợi ích cực lớn cho cậu!”
Đế thủ mỉm cười: “Ha ha, chỉ một tòa tháp trấn ngục cỏn con cũng biết tới chữ Kim Khoa, cũng coi như ngươi có chút kiến thức!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngớ người: “Ta truyền âm…. ngươi… ngươi có thể nghe thấy?”
Đế thủ giọng đầy kiêu ngạo: "Trước mặt bổn đế, truyền âm cùng nói chuyện trực tiếp có gì khác nhau đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa kịp phản ứng lại!
“A… chuyện gì thế này…những con nòng nọc này..."
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi ngạc nhiên kêu lên.
Họ ôm chặt đầu ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn!
Diệp Bắc Minh tiến lên hỏi han: “Hai em sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Nhã Phi tái nhợt, hô hấp gấp gáp, túm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh, nói: “Anh Diệp… em… em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra..."
“Những dòng chữ giống như nòng nọc này chui vào trong đầu em rồi!”
Tiêu Dung Phi choáng váng ôm đầu: “Em cũng vậy, chuyện gì đang xảy ra thế? Những dòng chữ này là cái gì?”
“Đế thủ, chuyện này là sao? Hai người họ bị sao thế?”, Diệp Bắc Minh quay đầu chất vấn.
Đế thủ thấy một màn này cũng có chút kích động: “Thể đại đạo, hai người này vậy mà là thể đại đạo trời sinh!”
“Thể đại đạo?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh nheo lại, lần đầu tiên được nghe tới cái tên này.
Nhưng dường như nó rất lợi hại!
“Thể đại đạo là cái gì? Sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Đế thủ không chút nể nang mỉa mai: “Ở loại địa phương này ngươi chưa từng được nghe nói tới là bình thường!”
“Thể đại đạo, trời sinh đã gần gũi với phép tắc, chữ Kim Khoa là vật chứa đựng phép tắc thiên đạo!”
“Người bình thường muốn ghi nhớ được chữ Kim Khoa là rất khó, càng không nói đến việc để chữ Kim Khoa chủ động thâm nhập vào trong đầu của họ, chỉ có thể đại đạo mới có đặc điểm này!”
Đế thủ bay tới, khẽ chạm vào ấn đường của hai chị em!
Một chùm ánh sáng vàng nở rộ!
Chỉ thấy bề ngoài cơ thể của hai chị em nở rộ một luồng đạo vận khó tả!
“Quả nhiên là thể đại đạo, còn một lần nhảy ra hai người nữa!”
“Hai người các ngươi có nguyện ý bái bổn đế làm thầy không?”
"Ah?"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi sững sờ, kêu bọn họ bái một bàn tay làm sư phụ?
Chuyện này… thực sự rất khó để tiếp nhận!
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Dung Phi, Nhã Phi, đồng ý đi!”
“Được!”
Nhận được câu trả lời của Diệp Bắc Minh, hai người bèn không chút do dự gật đầu, quỳ một gối xuống: “Dung Phi, Nhã Phi bái kiến sư phụ!”
“Đứng lên đi!”
Đế thủ vừa dứt lời, thanh âm đột nhiên trầm xuống: "Lại có người tới rồi!"
"Ai?"
Diệp Bắc Minh giật mình, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
"Không phải ở đây mà là ở lối vào nhà tù!”, Đế thủ đáp: “Về phận bọn hắn là ai, đương nhiên là đời sau mang trong mình đế huyết rồi!”
……
Trước cửa nhà tù số bảy, có hàng chục bóng người bước ra cùng một lúc.
Người dẫn đầu là một thanh niên cực kỳ đẹp trai, sở hữu khuôn mặt tỷ lệ vàng cùng dáng người mảnh khảnh cao lớn!
Từ giây phút hắn xuất hiện, một hơi thở thống trị chín phương trời mười phương đất, chỉ ta cao quý liền ập tới!
“Tham kiến công tử Bất Hủ!”
Lão Tể cùng lão Đấu thấy người này lập tức quỳ xuống đất.
Người đến không ai khác chính là Bất Hủ Vấn Thiên!
Bất Hủ Vấn Thiên phớt lờ hai người họ, thay vào đó quét mắt nhìn tới tấm bia mẫu thạch Hỗn Độn!
Hơi nhíu mày nói: “Mật Phi, em cũng quá nghịch ngợm rồi đó!”
“Vật này là tượng đài ranh giới của Nhà tù số bảy, một khi nó sụp đổ, chẳng phải phép tắc của nhà tù sẽ tiếp xúc trực tiếp với Nguyên Thủy Chân Giới rồi sao?”
“Công tử, chính vì phép tắc của nhà tù này khôi phục nên một phần thi thể của Đế mới tỉnh lại”, lão Tể nói.
Bốp!
Bất Hủ Vấn Thiên không báo trước vung tới một cái tát, lão Tể trực tiếp lộn nhào xuống dưới đất!
Phụt! Phun ra một ngụm máu!
Ông ta ngay cả tư cách nổi giận cũng không có, trong lòng lúc này chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, cũng không để ý tới vết thương mà lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu!
Lão Đấu ở bên cạnh sớm đã bị dọa tới mức hồn vía lên mây, chỉ có thể dập đầu theo!
“Công tử, xin lỗi…. tôi xin lỗi…”
Bất Hủ Vấn Thiên thản nhiên hỏi: “Sai ở đâu?”
Lão Tể nuốt nước bọt, thận trọng đáp: “Thứ nhất là do chúng tôi vô dụng, không tìm được thứ kia!”
"Thứ hai, chúng tôi không nên không để ý tới cô Côn Ngô!”
"Thứ ba, chúng tôi vậy mà kinh động tới công tử Bất Hủ, thực sự là lỗi sai chồng chất nỗi sai!”
Bất Hủ Vấn Thiên cười lạnh ngạo nghễ: "Coi như ông biết mình biết ta!”
“Bổn công tử chỉ cho ông bảy ngày, trong vòng bảy ngày, nếu tìm không ra tung tích của thứ đó!”
“Vậy tất cả các ông cứ đem đầu tới mà gặp tôi đi!”
“Thứ hai, chuyện nhà tù số bảy bị tổn hại, không ai được phép tiết lộ ra ngoài!”
“Nếu khiến Mật Phi vì chuyện này mà bị Thần Viện trách phạt, các ông đều phải lấy cái chết để tạ lỗi!”
Dứt lời.
Bất Hủ Vấn Thiên nhấc tay, lấy ra đá lưu ảnh được chế tạo từ mẫu thạch Hỗn Độn bên dưới tấm bia mẫu thạch Hỗn Độn!
“Vâng!”
Lão Tể cùng lão Đấu, còn có mấy chục người do Bất Hủ Vấn Thiên mang đến đều đứng nguyên tại chỗ, giương mắt nhìn Bất Hủ Vấn Thiên rời khỏi!
Sau khi rời khỏi Nhà tù số bảy, khung cảnh trước đột nhiên thay đổi!
Là một vùng đất màu đỏ son!
Vòm trời đỏ rực như máu!
Phía trên mặt đất, chín mảnh mẫu thạch Hỗn Độn sừng sững giữa trời!
Trong bầu trời màu máu, từng sợi xích thần phép tắc trải dài nối tiếp nhau buộc chặt chín viên mẫu thạch Hỗn Độn này lại!
Bất Hủ Vấn Thiên bước lên trên mẫu thạch Hỗn Độn, khắc con số bảy to đùng!
Sau đó hắn rời khỏi nơi này mà không hề ngoảnh lại, trở về nơi ở của mình!
Rót vào trong đá lưu ảnh một luồng thần lực: “Mật Phi à, để tôi nhìn xem những năm này em rất cuộc đã làm những gì rồi?”
Một hình ảnh dần nổi lên trong đá lưu thạch!
Chính là Côn Ngô Mật Phi đang canh giữ lối vào nhà tù số bảy!
Hình ảnh rất nhàm chán, Côn Ngô Mật Phi gần như chỉ tu luyện, nghỉ ngơi, rồi lại tu luyện!
Nhưng đột nhiên có một chàng trai trẻ xuất hiện, vậy mà yêu cầu Côn Ngô Mật Phi gả cho hắn ta!
Cuối cùng bị một chưởng của Côn Ngô Mật Phi táng thành sương máu, nhếch nhác trốn chạy!
“Cổ Tất Tu cũng dám thèm muốn người phụ nữ mà mình đã chọn?”
Bất Hủ Vấn Thiên nở nụ cười đầy ác nghiệt.
Khung cảnh thay đổi.
Một người phụ nữ xuất hiện, chính là mẹ của Côn Ngô Mật Phi, hai người sau khi tán gẫu một hồi liền chia tay trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Tiếp đó.
Cảnh tượng tiếp tục biến đổi, có một người đàn ông bò ra khỏi sông Mặc Uyên, ngồi xuống dưới mẫu thạch Hỗn Độn!
Sau khi trò chuyện với Côn Ngô Mật Phi!
Một cảnh tượng khiến Bất Hủ Vấn Thiên trợn mắt phẫn nộ xuất hiện!
Dưới sự bao bọc của dòng khí hỗn độn, Côn Ngô Mật Phi vậy mà chủ động cởi bỏ quần áo.
Giây tiếp theo.
Cô ngồi lên trên người gã đàn ông kia, dòng khí hỗn độn trùm kín hai người họ, Bất Hủ Vấn Thiên không nhìn rõ chi tiết cụ thể nữa!
Nhưng!
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết hai người họ đang làm gì!
“Mật Phi!!!”
Giọng nói của Bất Hủ Vấn Thiên run rẩy, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhãn cầu gần như muốn nứt lìa!
"Tại sao? Rốt cuộc là vì sao?”
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
……
Sau bảy lần, Côn Ngô Mật Phi mới quét bay tên đàn ông đó rơi xuống sông Mặc Uyên!
Trong dòng khí hỗn độn, sau khi mặc xong quần áo, Côn Ngô Mật Phi còn liếc nhìn về phía đá lưu ảnh với cái nhìn đầy khiêu khích!
Như thể.
Cô sớm đã biết Bất Hủ Vấn Thiên đang theo dõi mình, ánh mắt này chính là đang thách thức hắn!
Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích mây mưa với gã đàn ông khác bảy lần, còn là một tên hậu duệ mang dòng máu tội lỗi của nhà tù!!!
“Phụt…”
Một ngụm máu phun ra!
Đạo tâm của Bất Hủ Vấn Thiên gần như sụp đổ: "Không! Mật Phi, tại sao! Không!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.