Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2052: Hậu thế của dòng máu tội lỗi
Ss Tần
10/07/2024
Trời đất rung chuyển, hư không cuộn trào!
Khoảnh khắc hai ông lão xuất hiện, dường như thế giới này không thể dung chứa nổi hai người họ!
“Nhóc con cậu yên tâm, cho dù tôi có phải cá chết lưới rách, cũng sẽ không bao giờ để cậu chết ở đây!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đè giọng nói.
“Tôi ở lại đây, tự nổ để ngăn cản hai kẻ đó, cậu đi trước đi!"
Diệp Bắc Minh điên cuồng lắc đầu: "Tiểu Tháp, không được! Nhất định sẽ có biện pháp khác!"
“Đế thủ, ngươi có thể ra tay không?”
Giọng nói của Đế thủ vang lên: “Ta có thể hạ gục một tên, tên còn lại chắc chắn sẽ chạy trốn ngay lập tức!"
“Đến lúc đó, điều chờ đón ngươi vẫn là sự lùng giết không chết không thôi!”
"Cách tốt nhất là cùng lúc giết chết hai tên đó!”
“Từ nay giấu bặt tin tức, bổn đế có biện pháp ngăn cản bọn hắn tìm ra ngươi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Được! Đế thủ, ngươi giết một tên!”
“Tên còn lại để ta tự nổ, nhất định có thể kéo theo hắn làm đệm lưng!”
“Không được!”
Diệp Bắc Minh hét lên, hai mắt anh đỏ hoe: “Tiểu Tháp, nếu ông dám tự nổ, tôi cũng lập tức đi theo!”
“Nhóc con, cậu….”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh trịnh trọng lắc đầu: "Mọi người đừng vội, tôi có cách rồi!”
Giây tiếp theo.
Anh quay sang phía Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, khẽ quát một tiếng: “Dung Phi, Nhã Phi, chúng ta trở về!”
“Hả? Anh Diệp…”
Hai người nghe vậy đều giật mình, lúc này quay lại chẳng khác nào kêu họ đâm đầu vào chỗ chết?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không còn thời gian giải thích nữa rồi, cứ làm theo lời tôi nói đi!”
“Được!”
Hai người gật đầu, cho dù chết cũng chết cùng một chỗ với Diệp Bắc Minh, như vậy cũng đáng giá!
Giây tiếp theo.
Ba người đồng thời quay lại, hướng về phía hai ông lão đang đánh úp tới kia, tốc độ của họ cực nhanh, không hề có dáng vẻ sợ hãi!
Cùng lúc đó.
Hai ông lão cũng đã phát hiện ra Diệp Bắc Minh, hét lên: “Đứng lại! Ba người đang làm cái gì vậy?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, cố ý bày ra biểu cảm hoảng loạn: “Hai vị tiền bối, tôi vừa phát giác ra bên này có động tĩnh rất lớn!”
“Tôi nghi ngờ ở đây có bảo vật, cho nên mới qua đây nhìn thử xem!”
Ánh mắt hai ông lão lóe lên.
Thần hồn nhanh chóng quét qua người Diệp Bắc Minh, Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!
Một tên Đạo Tổ!
Hai người cảnh giới Bản Nguyên!
“Vô giá trị, đi!”
Hai ông lão không hề có ý định nán lại, sải bước liền lao ra ngoài!
“Nhóc con, cậu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không khỏi khen ngợi: "Đầu óc cậu thật quá lợi hại mà!”
“Cố tình lao về phía hai người bọn họ ngược lại sẽ khiến họ cho rằng cậu không phải là đối tượng mà mình đang truy lùng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không lâu sau hai người họ cũng sẽ phát hiện ra thôi!”
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước đã!"
Sau đó thò tay vào trong ngực lần mò!
“Đế thủ đâu rồi?”
Đế thủ vậy mà biến mất rồi!
Diệp Bắc Minh có chút ngây người!
Giọng nói của Đế thủ lập tức vang lên: “Chàng trai, đừng gấp, ta đang trốn ở một nơi khác rồi!”
Diệp Bắc Minh cảm giác được một cảm xúc lạnh lẽo truyền tới từ vị trí nào đó phía dưới!
“Trời ạ… ngươi trốn ở đó làm cái gì?”
Giọng nói của Đế thủ vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hoàn cảnh chỗ này không tồi, còn có một thứ có thể nắm lấy, vừa hay để ta trốn vào!”
Diệp Bắc Minh không còn gì để nói: “Nam nữ khác biệt ngươi có biết không?”
“Thân là đại đế, sao có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy? Mau buông ta ra!”
“Nam nữ cái gì cơ?”, Đế thủ thắc mắc.
Diệp Bắc Minh há hốc miệng.
Đế thủ này vậy mà ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm, nhắc nhở một câu: “Nhóc con, lúc bàn tay này bị chặt xuống chỉ mang theo một phần ký ức!"
"Sau này mới sinh ra ý thức độc lập!”
“Trong lòng nó chỉ có một chấp niệm, đó chính là tìm được những phần thi thể khác, có thể thực sự không nhận thức được khái niệm nam nữ này!”
Diệp Bắc Minh bó tay.
Phải khuyên can mãi Đế thủ mới không tình nguyện rời khỏi vị trí bên dưới, trở về trong lòng anh!
Tốc độ của hai ông lão kia cực nhanh, truy tìm tròn nửa ngày.
Một đường này họ phát hiện ra rất nhiều người tu võ, nhưng chỉ duy nhất không thấy người mang đi Đế thủ!
Cuối cùng.
Một trong hai người dừng lại, tự hỏi: “Không đúng!”
Một người khác nghi ngờ: “Lão Tể, sao thế?”
Giọng nói của Lão Tể trầm xuống: “Lão Đấu, ông không cảm thấy có gì đó bất thường sao?”
“Chúng ta đã đuổi theo nửa ngày rồi, theo lý mà nói, cho dù là kẻ mạnh nhất trong nhà tù này cũng đã bị chúng ta bắt kịp!”
“Nhưng cả đoạn đường này lại không hề phát hiện ra hơi thở của mảnh thi thể đó!”
Lão Đấu khẽ cau mày: "Đúng là kỳ quái, không lẽ phần thi thể đó không chạy theo hướng này?”
Hai người trầm tư nghiền ngẫm lại một loạt chi tiết.
Đột nhiên.
“Không đúng!”
Lão Tể bỗng nhiên phản ứng lại: “Kỳ thực chúng ta đã truy ra nó từ rất lâu rồi!”
“Ý của ông là… là tên nhãi Đạo Tổ đó?”, lão Đấu không phải kẻ ngốc, lập tức suy ra!
“Đi, mau trở lại!”
Khi hai người quay người lao ra, hư không xung quanh lập tức nổ tung.
Đợi khi hai người quay lại hiện trường, Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!
"Chết tiệt!"
Sắc mặt lão Tể đen kịt như đáy nồi, trong mắt bộc phát ra sát ý kinh người: “Thằng nhãi này to gan lắm! Vậy mà hành động theo hướng không hợp lẽ thường!”
“Lúc chạm mặt với hai chúng ta mặt còn không đổi sắc!”
“Ngược lại hai cô gái kia vừa rồi căng thẳng đến mức lộ ra sơ hở khắp nơi!”
“Lão phu còn tưởng là đang sợ hãi hai chúng ta, bây giờ xem ra là vì lo lắng bị lộ!”
“Thằng nhãi này không đơn giản đâu!”
Lão Đấu hừ lạnh một tiếng: "Cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là đời sau của dòng máu mang tội!”
“Đám kiến cỏ của nhà tù số bảy này đã định sẵn là đời đời kiếp kiếp đều là tội nhân!”
“Chúng ta phải lập tức tìm ra hắn, phong ấn mảnh thi thể đó lại, nếu không hậu quả khó lường!”
……
Cách đó hàng trăm ngàn dặm, trong một hang động.
Dòng khí hỗn độn dâng trào, phong tỏa lối vào hang động.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ở đây hẳn là an toàn rồi!"
Anh khởi động nghĩa địa Hỗn Độn!
Thả Hạ Nhược Tuyết ra ngoài!
Lúc này vẻ mặt của cô đờ đẫn, sức sống trong hai mắt mất tăm, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận!
“Nhược Tuyết…”
Cho dù Diệp Bắc Minh có hô hoán thế nào, Hạ Nhược Tuyết vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt của anh dần trở nên u ám.
Giọng nói của Đế thủ vang lên: “Chàng trai à, cô ta đã bị nước từ thi thể của bổn đế làm ô nhiễm, thần hồn cũng trở nên vô tri vô giác!”
“Đã rơi vào trạng thái lạc lối, nếu không có gì bất ngờ thì đời này đã biến thành một thây ma biết đi rồi!”
"Mẹ kiếp! Đều là lỗi của ngươi!", Diệp Bắc Minh sôi gan quát.
Anh trực tiếp tế ra Hỗn Độn Chân Hỏa!
Muốn diệt trừ Đế thủ ngay tại chỗ!
“Hừ!”
Đế thủ khịt mũi, năm ngón tay như ngọc không ngần ngại nắm lấy Hỗn Độn Chân Hỏa, ngọn lửa vậy mà bị dập tắt!
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh giật mình.
Đế thủ khẽ hừ một tiếng: "Ngọn lửa này sinh ra từ thuở đất trời lập nên!”
“Bổn đế còn sinh ra trước cả khi đất trời hình thành, ngươi cảm thấy thứ mà ta sáng tạo ra có thể làm ta tổn thương không?”
“Nếu ngươi thật sự muốn cứu người phụ nữ này, bổn đế có một cách!”
Diệp Bắc Minh ngẩng phắt đầu hỏi: “Là cách gì?”
Tay ngọc chỉ tới, điểm giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!
Một ánh sáng lóe lên!
Chỉ thấy tại ấn đường của Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một khối khí màu xám xịt!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là trạng thái lạc lối, thân thể của cô ta sau khị bị nước đen ăn mòn, thần hồn lập tức khởi động cơ chế tự bảo vệ!”
"Nhưng đồng thời bản thân cũng sẽ rơi vào hắc ám vô biên!”
“Chỉ có một thần hồn lớn mạnh từ bên ngoài mới có thể đập tan trạng thái này, đánh thức cô ta dậy!”
Diệp Bắc Minh đáp: “Cái này đơn giản thôi, thần hồn của tôi trực tiếp tiến vào vùng lạc lối này, gọi Nhược Tuyết dậy!”
Đế thủ cười mỉa: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt!”
“Nhưng vô số người bị nước chảy ra từ thi thể bổn đế làm ô nhiễm không phải đều chết đó sao?”
“Thần hồn của người bình thường một khi tiếp xúc với thần hồn của người bị lạc lối, nhẹ thì thần hồn của người bị lạc lối trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này!”
“Nặng thì, thần hồn của cả hai người các ngươi cũng bị tiêu diệt!”
Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ: “Người đùa ta đấy à?”
Đế thủ nhàn nhạt đáp: “Ngươi nhìn xem, lại nóng tính rồi”.
Khoảnh khắc hai ông lão xuất hiện, dường như thế giới này không thể dung chứa nổi hai người họ!
“Nhóc con cậu yên tâm, cho dù tôi có phải cá chết lưới rách, cũng sẽ không bao giờ để cậu chết ở đây!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đè giọng nói.
“Tôi ở lại đây, tự nổ để ngăn cản hai kẻ đó, cậu đi trước đi!"
Diệp Bắc Minh điên cuồng lắc đầu: "Tiểu Tháp, không được! Nhất định sẽ có biện pháp khác!"
“Đế thủ, ngươi có thể ra tay không?”
Giọng nói của Đế thủ vang lên: “Ta có thể hạ gục một tên, tên còn lại chắc chắn sẽ chạy trốn ngay lập tức!"
“Đến lúc đó, điều chờ đón ngươi vẫn là sự lùng giết không chết không thôi!”
"Cách tốt nhất là cùng lúc giết chết hai tên đó!”
“Từ nay giấu bặt tin tức, bổn đế có biện pháp ngăn cản bọn hắn tìm ra ngươi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Được! Đế thủ, ngươi giết một tên!”
“Tên còn lại để ta tự nổ, nhất định có thể kéo theo hắn làm đệm lưng!”
“Không được!”
Diệp Bắc Minh hét lên, hai mắt anh đỏ hoe: “Tiểu Tháp, nếu ông dám tự nổ, tôi cũng lập tức đi theo!”
“Nhóc con, cậu….”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh trịnh trọng lắc đầu: "Mọi người đừng vội, tôi có cách rồi!”
Giây tiếp theo.
Anh quay sang phía Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, khẽ quát một tiếng: “Dung Phi, Nhã Phi, chúng ta trở về!”
“Hả? Anh Diệp…”
Hai người nghe vậy đều giật mình, lúc này quay lại chẳng khác nào kêu họ đâm đầu vào chỗ chết?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không còn thời gian giải thích nữa rồi, cứ làm theo lời tôi nói đi!”
“Được!”
Hai người gật đầu, cho dù chết cũng chết cùng một chỗ với Diệp Bắc Minh, như vậy cũng đáng giá!
Giây tiếp theo.
Ba người đồng thời quay lại, hướng về phía hai ông lão đang đánh úp tới kia, tốc độ của họ cực nhanh, không hề có dáng vẻ sợ hãi!
Cùng lúc đó.
Hai ông lão cũng đã phát hiện ra Diệp Bắc Minh, hét lên: “Đứng lại! Ba người đang làm cái gì vậy?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, cố ý bày ra biểu cảm hoảng loạn: “Hai vị tiền bối, tôi vừa phát giác ra bên này có động tĩnh rất lớn!”
“Tôi nghi ngờ ở đây có bảo vật, cho nên mới qua đây nhìn thử xem!”
Ánh mắt hai ông lão lóe lên.
Thần hồn nhanh chóng quét qua người Diệp Bắc Minh, Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!
Một tên Đạo Tổ!
Hai người cảnh giới Bản Nguyên!
“Vô giá trị, đi!”
Hai ông lão không hề có ý định nán lại, sải bước liền lao ra ngoài!
“Nhóc con, cậu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không khỏi khen ngợi: "Đầu óc cậu thật quá lợi hại mà!”
“Cố tình lao về phía hai người bọn họ ngược lại sẽ khiến họ cho rằng cậu không phải là đối tượng mà mình đang truy lùng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không lâu sau hai người họ cũng sẽ phát hiện ra thôi!”
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước đã!"
Sau đó thò tay vào trong ngực lần mò!
“Đế thủ đâu rồi?”
Đế thủ vậy mà biến mất rồi!
Diệp Bắc Minh có chút ngây người!
Giọng nói của Đế thủ lập tức vang lên: “Chàng trai, đừng gấp, ta đang trốn ở một nơi khác rồi!”
Diệp Bắc Minh cảm giác được một cảm xúc lạnh lẽo truyền tới từ vị trí nào đó phía dưới!
“Trời ạ… ngươi trốn ở đó làm cái gì?”
Giọng nói của Đế thủ vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hoàn cảnh chỗ này không tồi, còn có một thứ có thể nắm lấy, vừa hay để ta trốn vào!”
Diệp Bắc Minh không còn gì để nói: “Nam nữ khác biệt ngươi có biết không?”
“Thân là đại đế, sao có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy? Mau buông ta ra!”
“Nam nữ cái gì cơ?”, Đế thủ thắc mắc.
Diệp Bắc Minh há hốc miệng.
Đế thủ này vậy mà ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm, nhắc nhở một câu: “Nhóc con, lúc bàn tay này bị chặt xuống chỉ mang theo một phần ký ức!"
"Sau này mới sinh ra ý thức độc lập!”
“Trong lòng nó chỉ có một chấp niệm, đó chính là tìm được những phần thi thể khác, có thể thực sự không nhận thức được khái niệm nam nữ này!”
Diệp Bắc Minh bó tay.
Phải khuyên can mãi Đế thủ mới không tình nguyện rời khỏi vị trí bên dưới, trở về trong lòng anh!
Tốc độ của hai ông lão kia cực nhanh, truy tìm tròn nửa ngày.
Một đường này họ phát hiện ra rất nhiều người tu võ, nhưng chỉ duy nhất không thấy người mang đi Đế thủ!
Cuối cùng.
Một trong hai người dừng lại, tự hỏi: “Không đúng!”
Một người khác nghi ngờ: “Lão Tể, sao thế?”
Giọng nói của Lão Tể trầm xuống: “Lão Đấu, ông không cảm thấy có gì đó bất thường sao?”
“Chúng ta đã đuổi theo nửa ngày rồi, theo lý mà nói, cho dù là kẻ mạnh nhất trong nhà tù này cũng đã bị chúng ta bắt kịp!”
“Nhưng cả đoạn đường này lại không hề phát hiện ra hơi thở của mảnh thi thể đó!”
Lão Đấu khẽ cau mày: "Đúng là kỳ quái, không lẽ phần thi thể đó không chạy theo hướng này?”
Hai người trầm tư nghiền ngẫm lại một loạt chi tiết.
Đột nhiên.
“Không đúng!”
Lão Tể bỗng nhiên phản ứng lại: “Kỳ thực chúng ta đã truy ra nó từ rất lâu rồi!”
“Ý của ông là… là tên nhãi Đạo Tổ đó?”, lão Đấu không phải kẻ ngốc, lập tức suy ra!
“Đi, mau trở lại!”
Khi hai người quay người lao ra, hư không xung quanh lập tức nổ tung.
Đợi khi hai người quay lại hiện trường, Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!
"Chết tiệt!"
Sắc mặt lão Tể đen kịt như đáy nồi, trong mắt bộc phát ra sát ý kinh người: “Thằng nhãi này to gan lắm! Vậy mà hành động theo hướng không hợp lẽ thường!”
“Lúc chạm mặt với hai chúng ta mặt còn không đổi sắc!”
“Ngược lại hai cô gái kia vừa rồi căng thẳng đến mức lộ ra sơ hở khắp nơi!”
“Lão phu còn tưởng là đang sợ hãi hai chúng ta, bây giờ xem ra là vì lo lắng bị lộ!”
“Thằng nhãi này không đơn giản đâu!”
Lão Đấu hừ lạnh một tiếng: "Cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là đời sau của dòng máu mang tội!”
“Đám kiến cỏ của nhà tù số bảy này đã định sẵn là đời đời kiếp kiếp đều là tội nhân!”
“Chúng ta phải lập tức tìm ra hắn, phong ấn mảnh thi thể đó lại, nếu không hậu quả khó lường!”
……
Cách đó hàng trăm ngàn dặm, trong một hang động.
Dòng khí hỗn độn dâng trào, phong tỏa lối vào hang động.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ở đây hẳn là an toàn rồi!"
Anh khởi động nghĩa địa Hỗn Độn!
Thả Hạ Nhược Tuyết ra ngoài!
Lúc này vẻ mặt của cô đờ đẫn, sức sống trong hai mắt mất tăm, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận!
“Nhược Tuyết…”
Cho dù Diệp Bắc Minh có hô hoán thế nào, Hạ Nhược Tuyết vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt của anh dần trở nên u ám.
Giọng nói của Đế thủ vang lên: “Chàng trai à, cô ta đã bị nước từ thi thể của bổn đế làm ô nhiễm, thần hồn cũng trở nên vô tri vô giác!”
“Đã rơi vào trạng thái lạc lối, nếu không có gì bất ngờ thì đời này đã biến thành một thây ma biết đi rồi!”
"Mẹ kiếp! Đều là lỗi của ngươi!", Diệp Bắc Minh sôi gan quát.
Anh trực tiếp tế ra Hỗn Độn Chân Hỏa!
Muốn diệt trừ Đế thủ ngay tại chỗ!
“Hừ!”
Đế thủ khịt mũi, năm ngón tay như ngọc không ngần ngại nắm lấy Hỗn Độn Chân Hỏa, ngọn lửa vậy mà bị dập tắt!
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh giật mình.
Đế thủ khẽ hừ một tiếng: "Ngọn lửa này sinh ra từ thuở đất trời lập nên!”
“Bổn đế còn sinh ra trước cả khi đất trời hình thành, ngươi cảm thấy thứ mà ta sáng tạo ra có thể làm ta tổn thương không?”
“Nếu ngươi thật sự muốn cứu người phụ nữ này, bổn đế có một cách!”
Diệp Bắc Minh ngẩng phắt đầu hỏi: “Là cách gì?”
Tay ngọc chỉ tới, điểm giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!
Một ánh sáng lóe lên!
Chỉ thấy tại ấn đường của Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một khối khí màu xám xịt!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là trạng thái lạc lối, thân thể của cô ta sau khị bị nước đen ăn mòn, thần hồn lập tức khởi động cơ chế tự bảo vệ!”
"Nhưng đồng thời bản thân cũng sẽ rơi vào hắc ám vô biên!”
“Chỉ có một thần hồn lớn mạnh từ bên ngoài mới có thể đập tan trạng thái này, đánh thức cô ta dậy!”
Diệp Bắc Minh đáp: “Cái này đơn giản thôi, thần hồn của tôi trực tiếp tiến vào vùng lạc lối này, gọi Nhược Tuyết dậy!”
Đế thủ cười mỉa: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt!”
“Nhưng vô số người bị nước chảy ra từ thi thể bổn đế làm ô nhiễm không phải đều chết đó sao?”
“Thần hồn của người bình thường một khi tiếp xúc với thần hồn của người bị lạc lối, nhẹ thì thần hồn của người bị lạc lối trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này!”
“Nặng thì, thần hồn của cả hai người các ngươi cũng bị tiêu diệt!”
Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ: “Người đùa ta đấy à?”
Đế thủ nhàn nhạt đáp: “Ngươi nhìn xem, lại nóng tính rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.