Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1707: Người thiên mạch
Ss Tần
31/03/2024
“Ra rồi ư!”
Ánh mắt của tất cả đám người Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ đều nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Anh ta chính là tông chủ của Thái Dương Tông? Chẳng phải là Diệp Phong sao…”
Ở một góc nào đó trong đám đông, Sở Dĩnh hơi thất vọng.
Diệp Bắc Minh đứng ở trước cửa y quán và đan các, ánh mắt lướt nhìn đám đông một lượt!
Lúc đi qua Ngư Thất Tình, cô ta liền mỉm cười gật đầu với Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trực tiếp lướt qua, giống như nhìn người qua đường!
Ngư Thất Tình hơi thất vọng!
Liền sau đó.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Thiên hạ đệ nhất y, tất cả mọi bệnh nan y phức tạp đều được chữa khỏi bằng kim châm!”
“Thiên hạ đệ nhất đan! Bất kỳ đan dược phẩm cấp nào, tự chuẩn bị phương thuốc và dược liệu, mang đến cửa hàng trăm phần trăm thành đan!”
“Hôm nay chính thức khai trương, hoan nghênh các vị đến chơi!”
Tự tin!
Tự tin tuyệt đối!
Vừa dứt lời, đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu thực sự còn không biết cả ngày chết của cậu hả!”
“Giết tông chủ của Trấn Hồn Tông tôi, hôm nay còn dám ở đây làm mất mặt!”
“Có giỏi thì theo lão phu đến đài võ đạo thành phố Thần, lão phu Kim Qua quyết một trận sống chết với cậu!”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một ông lão khô gầy của Trấn Hồn Tông!
Cả hiện trường tĩnh lặng!
Khí tức cảnh giới thần tôn đỉnh phong bùng phát, khiến mỗi một người ở hiện trường đều có cảm giác khó thở!
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ: “Ân oán giữa Trấn Hồn Tông và tôi sớm muộn cũng có ngày thanh toán sạch sẽ, nhưng không phải hôm nay!’
Kim Qua cười lạnh lùng: “Cậu sợ rồi hả?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hôm nay y quán và đan các khai trương, chỉ so y thuật, thuật luyện đan!”
“Những việc khác không bàn đến!”
Kim Qua nở nụ cười đắc ý: “Tôi chỉ đợi câu này của cậu thôi”
“Diệp Bắc Minh, cậu đã tự xưng là thiên hạ đệ nhất y, thì chắc chắn có thể chữa được tất cả các bệnh nan y khó chữa không?”
“Chỗ tôi có một bệnh nhân, nếu cậu không chữa được cho hắn thì sao?”
Liễu Như Khanh tiến lên một bước cười lạnh lùng: “Chỉ cần không phải là bệnh đã được công nhận chết chắc, tiểu sư đệ của tôi đều có thể chữa được!”
“Nếu ông tìm đến một người chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải cứu sống?”
Kim Qua cười lắc đầu: “Lão phu là trưởng lão của Trấn Hồn Tông, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Bệnh nhân mà tôi đưa đến, chắc chắn có thể chữa được!”
“Chỉ là không biết y thuật của tên nhóc này có được hay không!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần không phải là người chắc chắn sẽ chết, Diệp Bắc Minh tôi có thể cứu được!”
“Đợi đã!”
Kim Qua lắc đầu.
“Ông còn có vấn đề gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong ánh mắt Kim Qua lóe lên tia lạnh: “Diệp tông chủ, nếu cậu thua, chỉ dỡ tấm biển hiệu có phải quá lợi cho cậu không!”
“Chi bằng chúng ta đánh cược thêm, thế nào?”
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Ông muốn cược thế nào?”
Đôi mắt Kim Qua trầm xuống, nhả ra hai chữ: “Cược mạng!”
“Nếu lão phu thua, mặc cho Diệp tông chủ lấy đi mạng của lão phu!”
“Nếu Diệp tông chủ thua, hy vọng Diệp tông chủ tự vẫn trước mặt tất cả mọi người, và giao ra tất cả xương chí tôn trong cơ thể!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt chín vị sư tỷ thay biến sắc: “Tiểu sư đệ, đừng đồng ý với ông ta!”
Vương Yên Nhi gật đầu theo: “Cậu Diệp, kẻ này không có ý tốt, chẳng may ông ta mang đến một kẻ bệnh kỳ lạ cực kỳ hiếm thấy thì làm thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, vậy mà đã sợ rồi à? Nếu cậu không được thì đóng cửa cút đi!”, Kim Qua tỏ vẻ mặt khiêu khích.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, chúng ta cược mạng!”
“Tiểu sư đệ…”
Chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi kinh sợ.
Đồng tử của mọi người co lại, chơi lớn quá rồi!
“Lão tổ, ông nói xem cậu Diệp có hy vọng chiến thắng không?”, Ngư Thất Tình hỏi.
Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không biết! Nhưng tôi đã tìm hiểu lão quái Kim Qua, kẻ này tâm tư rất nặng!”
“Không nắm chắc phần thắng thì sẽ không mang tính mạng của mình ra mạo hiểm…”
“Đưa hắn lên đây!”
Kim Qua khẽ quát một tiếng, hai đệ tử của Trấn Hồn Tông dẫn theo một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đi đến.
Kim Qua chỉ vào thiếu niên, thản nhiên nói: “Diệp tông chủ, Trấn Hồn Tông chúng tôi đã kiểm tra căn cốt của thiếu niên này!”
“Hắn là căn cốt màu xanh, nhưng không thể tu võ!”
“Sau này qua chúng ta kiểm tra phát hiện, hai mạch nhậm đốc trong cơ thể thiếu niên này như hóa đá, cũng là người thiên mạch trong truyền thuyết!”
“Diệp tông chủ, mời cậu chữa khỏi cho thiếu niên này, để hắn có tư cách tu võ!”
Vừa dứt lời.
Toàn hiện trường bùng nổ!
“Vãi… người thiên mạch!”
“Người thiên mạch từ xưa đến nay không thể tu võ, tuy không phải nói là bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng chưa từng có ai khỏi bệnh!”
Ánh mắt của tất cả đám người Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ đều nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Anh ta chính là tông chủ của Thái Dương Tông? Chẳng phải là Diệp Phong sao…”
Ở một góc nào đó trong đám đông, Sở Dĩnh hơi thất vọng.
Diệp Bắc Minh đứng ở trước cửa y quán và đan các, ánh mắt lướt nhìn đám đông một lượt!
Lúc đi qua Ngư Thất Tình, cô ta liền mỉm cười gật đầu với Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trực tiếp lướt qua, giống như nhìn người qua đường!
Ngư Thất Tình hơi thất vọng!
Liền sau đó.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Thiên hạ đệ nhất y, tất cả mọi bệnh nan y phức tạp đều được chữa khỏi bằng kim châm!”
“Thiên hạ đệ nhất đan! Bất kỳ đan dược phẩm cấp nào, tự chuẩn bị phương thuốc và dược liệu, mang đến cửa hàng trăm phần trăm thành đan!”
“Hôm nay chính thức khai trương, hoan nghênh các vị đến chơi!”
Tự tin!
Tự tin tuyệt đối!
Vừa dứt lời, đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu thực sự còn không biết cả ngày chết của cậu hả!”
“Giết tông chủ của Trấn Hồn Tông tôi, hôm nay còn dám ở đây làm mất mặt!”
“Có giỏi thì theo lão phu đến đài võ đạo thành phố Thần, lão phu Kim Qua quyết một trận sống chết với cậu!”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một ông lão khô gầy của Trấn Hồn Tông!
Cả hiện trường tĩnh lặng!
Khí tức cảnh giới thần tôn đỉnh phong bùng phát, khiến mỗi một người ở hiện trường đều có cảm giác khó thở!
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ: “Ân oán giữa Trấn Hồn Tông và tôi sớm muộn cũng có ngày thanh toán sạch sẽ, nhưng không phải hôm nay!’
Kim Qua cười lạnh lùng: “Cậu sợ rồi hả?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hôm nay y quán và đan các khai trương, chỉ so y thuật, thuật luyện đan!”
“Những việc khác không bàn đến!”
Kim Qua nở nụ cười đắc ý: “Tôi chỉ đợi câu này của cậu thôi”
“Diệp Bắc Minh, cậu đã tự xưng là thiên hạ đệ nhất y, thì chắc chắn có thể chữa được tất cả các bệnh nan y khó chữa không?”
“Chỗ tôi có một bệnh nhân, nếu cậu không chữa được cho hắn thì sao?”
Liễu Như Khanh tiến lên một bước cười lạnh lùng: “Chỉ cần không phải là bệnh đã được công nhận chết chắc, tiểu sư đệ của tôi đều có thể chữa được!”
“Nếu ông tìm đến một người chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải cứu sống?”
Kim Qua cười lắc đầu: “Lão phu là trưởng lão của Trấn Hồn Tông, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Bệnh nhân mà tôi đưa đến, chắc chắn có thể chữa được!”
“Chỉ là không biết y thuật của tên nhóc này có được hay không!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần không phải là người chắc chắn sẽ chết, Diệp Bắc Minh tôi có thể cứu được!”
“Đợi đã!”
Kim Qua lắc đầu.
“Ông còn có vấn đề gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong ánh mắt Kim Qua lóe lên tia lạnh: “Diệp tông chủ, nếu cậu thua, chỉ dỡ tấm biển hiệu có phải quá lợi cho cậu không!”
“Chi bằng chúng ta đánh cược thêm, thế nào?”
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Ông muốn cược thế nào?”
Đôi mắt Kim Qua trầm xuống, nhả ra hai chữ: “Cược mạng!”
“Nếu lão phu thua, mặc cho Diệp tông chủ lấy đi mạng của lão phu!”
“Nếu Diệp tông chủ thua, hy vọng Diệp tông chủ tự vẫn trước mặt tất cả mọi người, và giao ra tất cả xương chí tôn trong cơ thể!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt chín vị sư tỷ thay biến sắc: “Tiểu sư đệ, đừng đồng ý với ông ta!”
Vương Yên Nhi gật đầu theo: “Cậu Diệp, kẻ này không có ý tốt, chẳng may ông ta mang đến một kẻ bệnh kỳ lạ cực kỳ hiếm thấy thì làm thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, vậy mà đã sợ rồi à? Nếu cậu không được thì đóng cửa cút đi!”, Kim Qua tỏ vẻ mặt khiêu khích.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, chúng ta cược mạng!”
“Tiểu sư đệ…”
Chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi kinh sợ.
Đồng tử của mọi người co lại, chơi lớn quá rồi!
“Lão tổ, ông nói xem cậu Diệp có hy vọng chiến thắng không?”, Ngư Thất Tình hỏi.
Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không biết! Nhưng tôi đã tìm hiểu lão quái Kim Qua, kẻ này tâm tư rất nặng!”
“Không nắm chắc phần thắng thì sẽ không mang tính mạng của mình ra mạo hiểm…”
“Đưa hắn lên đây!”
Kim Qua khẽ quát một tiếng, hai đệ tử của Trấn Hồn Tông dẫn theo một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đi đến.
Kim Qua chỉ vào thiếu niên, thản nhiên nói: “Diệp tông chủ, Trấn Hồn Tông chúng tôi đã kiểm tra căn cốt của thiếu niên này!”
“Hắn là căn cốt màu xanh, nhưng không thể tu võ!”
“Sau này qua chúng ta kiểm tra phát hiện, hai mạch nhậm đốc trong cơ thể thiếu niên này như hóa đá, cũng là người thiên mạch trong truyền thuyết!”
“Diệp tông chủ, mời cậu chữa khỏi cho thiếu niên này, để hắn có tư cách tu võ!”
Vừa dứt lời.
Toàn hiện trường bùng nổ!
“Vãi… người thiên mạch!”
“Người thiên mạch từ xưa đến nay không thể tu võ, tuy không phải nói là bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng chưa từng có ai khỏi bệnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.