Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1708: Tự vẫn đi!
Ss Tần
31/03/2024
“Vừa lên là bùng nổ xôn xao! Cho dù y thuật của Diệp Bắc Minh có nghịch
thiên đi nữa, cũng không thể nào chữa được cho người thiên mạch!”
Mọi người kích động bàn tán.
Ngư Thất Tình nhìn mà trố mắt, nhìn thế nào cũng là tình huống chết chắc!”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Số mệnh của kẻ này đã tận rồi!”
Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Kim Qua cười quái dị một tiếng: “Diệp tông chủ, là cậu tự vẫn, hay là lão phu giúp cậu đây?”
Lục Tuyết Kỳ dựng đứng lông mày: “Người thiên mạch không thể tính được, rõ ràng là ông giở trò!”
Kim Qua cười: “Ai nói người thiên mạch không thể tính? Trong tay lão phu có sách cổ đã ghi lại, lão tổ nhà họ Vạn năm đó chính là một người thiên mạch!”
“Đúng thế!”
Một ông lão nhà họ Vạn lên tiếng: “Lão tổ đời thứ nhất của nhà họ Vạn, đúng là người thiên mạch!”
“Sau này, lão tổ được cao nhân cứu chữa, phá vỡ thiên mạch trở thành võ giả!”
Ánh mắt Kim Qua sắc bén: “Nghe thấy rồi chứ? Người thiên mạch không phải không thể chữa, mà là y thuật của Diệp Bắc Minh không được!”
“Tôi thấy tấm biển thiên hạ đệ nhất y này nên dỡ xuống đi thôi!”
Nói xong, Kim Qua móc năm ngón tay, tóm về phía tấm biển thiên hạ đệ nhất y!
“Khoan đã!”
Kim Qua dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, cậu còn muốn giãy dụa sao?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Ai nói người thiên mạch không thể cứu?”
Anh bước ra một bước, giống như thiên y hạ phàm!
Trực tiếp xuất hiện trước người thiếu niên thiên mạch đó!
Giáng một chưởng xuống!
Xoẹt!
Chiếc áo của người thiếu niên rách tung, lộ ra lồng ngực trắng nõn!
Diệp Bắc Minh lật cổ tay, cắm mười ba cây kim châm vào cơ thể của thiếu niên!
Một cảnh không thể tưởng tượng diễn ra, cơ thể máu thịt của thiếu niên lại trở nên trong suốt!
Toàn bộ huyết quản, xương cốt, nội tạng, kinh mạch trong cơ thể xuất hiện trước mắt!
Từ vị trí trái tim của thiếu niên còn có hai đường kinh mạch màu đá đi đến xương cốt chân tay!
Chính là hai mạch nhâm đốc hóa đá!
“Thủ đoạn mạnh quá! Chỉ với chiêu này đã đủ chứng minh y thuật của kẻ này không hề kém!”
“Thế thì đã làm sao? Người thiên mạch không thể chữa, đây là sự thực mà mọi người đều công nhận! Tuy tổ tiên đời thứ nhất nhà họ Vạn là võ giả thiên mạch, nhưng đó chắc chắn là có cơ duyên nào đó!”
“Đến cuối cùng, Diệp Bắc Minh vẫn khó thoát khỏi cái chết!”
Đám đông bàn tán.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh điểm ra một cái!
Một đường chân nguyên chui vào trong cơ thể của người thiếu niên thiên mạch!
Âm thanh ‘Rắc rắc!”, ‘Rắc rắc!’, ‘Rắc rắc!” vang lên liên tiếp.
“Tiếng gì vậy?”
Mọi người nghi hoặc.
“Mau nhìn xem!”
Có người chỉ vào cơ thể của thiếu niên thiên mạch.
Mọi người đều nhìn qua, tất cả đều trố mắt há hốc miệng, hoàn toàn ngây ngốc!
Chỉ thấy.
Hai mạch nhâm đốc hóa đá trong cơ thể thiếu niên thiên mạch đứt rời từng đoạn, hóa thành bột vụn, lộ ra một đường kinh mạch màu vàng nhỏ bằng sợi tóc ở sâu trong mạch đá!
“Đó là cái gì?”
“Kinh mạch! Vãi! Trong cơ thể thiếu niên này có kinh mạch!”
Mọi người lập tức ồ lên.
Diệp Bắc Minh lại điểm ra một cái, một luồng chân nguyên ngưng tụ!
Thông qua hai mạch nhâm đốc, hội tụ ở trong đan điền của thiếu niên thiên mạch!
Đan điền sáng lên, đây là hiện tượng kích thích sự sống!
Nhìn thấy cảnh này, Kim Qua cũng sợ giật mình!
Sắc mặt ông ta rất khó coi, nằm mơ cũng không ngờ bên trong kinh mạch hóa đá trong cơ thể người thiên mạch lại có một đường kinh mạch!
“Lão tổ, anh ta lại chữa khỏi được cho người thiên mạch!”, Ngư Thất Tình mở to đôi mắt, đúng là không dám tin.
Lão tổ nhà họ Ngư giật lông mày, suýt nữa lồi cả con ngươi: “Chẳng lẽ tên nhóc này thực sự có số phận nghịch thiên?”
“Kim trưởng lão, xem ra tôi thắng rồi!”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Người thiên mạch đã được chữa khỏi, mạng của ông là của tôi rồi!”
“Việc này… việc này…”
Kim Qua sợ đến lùi lại mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng: “Không tính! Trận này không tính!”
“Ông tự vẫn đi!”
“Cậu gian lận, chắc chắn là cậu gian lận!”
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Nếu ông đã không muốn tự vẫn, thì tôi giúp ông!”
Anh dậm chân!
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên, cả bầu trời hóa thành màu máu! Một con huyết long từ trong Diệp Bắc Minh xông ra lao về phía Kim Qua! Kim Qua sợ đến quay người bỏ chạy! “Muốn chạy hả? Để cái mạng ở lại đi!”, Diệp Bắc Minh móc năm đầu ngón tay.
Vuốt huyết long giống như móng vuốt của anh, tóm về phía sau ót của Kim Qua! “Muốn giết tôi, không thể nào!”, Kim Qua gào thét một tiếng, ngưng tụ một trận pháp phòng ngự trong không trung!
Mọi người kích động bàn tán.
Ngư Thất Tình nhìn mà trố mắt, nhìn thế nào cũng là tình huống chết chắc!”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Số mệnh của kẻ này đã tận rồi!”
Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Kim Qua cười quái dị một tiếng: “Diệp tông chủ, là cậu tự vẫn, hay là lão phu giúp cậu đây?”
Lục Tuyết Kỳ dựng đứng lông mày: “Người thiên mạch không thể tính được, rõ ràng là ông giở trò!”
Kim Qua cười: “Ai nói người thiên mạch không thể tính? Trong tay lão phu có sách cổ đã ghi lại, lão tổ nhà họ Vạn năm đó chính là một người thiên mạch!”
“Đúng thế!”
Một ông lão nhà họ Vạn lên tiếng: “Lão tổ đời thứ nhất của nhà họ Vạn, đúng là người thiên mạch!”
“Sau này, lão tổ được cao nhân cứu chữa, phá vỡ thiên mạch trở thành võ giả!”
Ánh mắt Kim Qua sắc bén: “Nghe thấy rồi chứ? Người thiên mạch không phải không thể chữa, mà là y thuật của Diệp Bắc Minh không được!”
“Tôi thấy tấm biển thiên hạ đệ nhất y này nên dỡ xuống đi thôi!”
Nói xong, Kim Qua móc năm ngón tay, tóm về phía tấm biển thiên hạ đệ nhất y!
“Khoan đã!”
Kim Qua dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, cậu còn muốn giãy dụa sao?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Ai nói người thiên mạch không thể cứu?”
Anh bước ra một bước, giống như thiên y hạ phàm!
Trực tiếp xuất hiện trước người thiếu niên thiên mạch đó!
Giáng một chưởng xuống!
Xoẹt!
Chiếc áo của người thiếu niên rách tung, lộ ra lồng ngực trắng nõn!
Diệp Bắc Minh lật cổ tay, cắm mười ba cây kim châm vào cơ thể của thiếu niên!
Một cảnh không thể tưởng tượng diễn ra, cơ thể máu thịt của thiếu niên lại trở nên trong suốt!
Toàn bộ huyết quản, xương cốt, nội tạng, kinh mạch trong cơ thể xuất hiện trước mắt!
Từ vị trí trái tim của thiếu niên còn có hai đường kinh mạch màu đá đi đến xương cốt chân tay!
Chính là hai mạch nhâm đốc hóa đá!
“Thủ đoạn mạnh quá! Chỉ với chiêu này đã đủ chứng minh y thuật của kẻ này không hề kém!”
“Thế thì đã làm sao? Người thiên mạch không thể chữa, đây là sự thực mà mọi người đều công nhận! Tuy tổ tiên đời thứ nhất nhà họ Vạn là võ giả thiên mạch, nhưng đó chắc chắn là có cơ duyên nào đó!”
“Đến cuối cùng, Diệp Bắc Minh vẫn khó thoát khỏi cái chết!”
Đám đông bàn tán.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh điểm ra một cái!
Một đường chân nguyên chui vào trong cơ thể của người thiếu niên thiên mạch!
Âm thanh ‘Rắc rắc!”, ‘Rắc rắc!’, ‘Rắc rắc!” vang lên liên tiếp.
“Tiếng gì vậy?”
Mọi người nghi hoặc.
“Mau nhìn xem!”
Có người chỉ vào cơ thể của thiếu niên thiên mạch.
Mọi người đều nhìn qua, tất cả đều trố mắt há hốc miệng, hoàn toàn ngây ngốc!
Chỉ thấy.
Hai mạch nhâm đốc hóa đá trong cơ thể thiếu niên thiên mạch đứt rời từng đoạn, hóa thành bột vụn, lộ ra một đường kinh mạch màu vàng nhỏ bằng sợi tóc ở sâu trong mạch đá!
“Đó là cái gì?”
“Kinh mạch! Vãi! Trong cơ thể thiếu niên này có kinh mạch!”
Mọi người lập tức ồ lên.
Diệp Bắc Minh lại điểm ra một cái, một luồng chân nguyên ngưng tụ!
Thông qua hai mạch nhâm đốc, hội tụ ở trong đan điền của thiếu niên thiên mạch!
Đan điền sáng lên, đây là hiện tượng kích thích sự sống!
Nhìn thấy cảnh này, Kim Qua cũng sợ giật mình!
Sắc mặt ông ta rất khó coi, nằm mơ cũng không ngờ bên trong kinh mạch hóa đá trong cơ thể người thiên mạch lại có một đường kinh mạch!
“Lão tổ, anh ta lại chữa khỏi được cho người thiên mạch!”, Ngư Thất Tình mở to đôi mắt, đúng là không dám tin.
Lão tổ nhà họ Ngư giật lông mày, suýt nữa lồi cả con ngươi: “Chẳng lẽ tên nhóc này thực sự có số phận nghịch thiên?”
“Kim trưởng lão, xem ra tôi thắng rồi!”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Người thiên mạch đã được chữa khỏi, mạng của ông là của tôi rồi!”
“Việc này… việc này…”
Kim Qua sợ đến lùi lại mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng: “Không tính! Trận này không tính!”
“Ông tự vẫn đi!”
“Cậu gian lận, chắc chắn là cậu gian lận!”
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Nếu ông đã không muốn tự vẫn, thì tôi giúp ông!”
Anh dậm chân!
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên, cả bầu trời hóa thành màu máu! Một con huyết long từ trong Diệp Bắc Minh xông ra lao về phía Kim Qua! Kim Qua sợ đến quay người bỏ chạy! “Muốn chạy hả? Để cái mạng ở lại đi!”, Diệp Bắc Minh móc năm đầu ngón tay.
Vuốt huyết long giống như móng vuốt của anh, tóm về phía sau ót của Kim Qua! “Muốn giết tôi, không thể nào!”, Kim Qua gào thét một tiếng, ngưng tụ một trận pháp phòng ngự trong không trung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.