Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1957: Người trong tranh
Ss Tần
17/05/2024
"Ồ?"
Ánh mắt Vương Quỳnh mị hoặc: “Anh Diệp, anh là thực sự không biết hay đang giả vờ vậy?”
“Đương nhiên là không biết thật!”
Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu.
Chẳng trách hai lần xin tinh huyết trước đó Sở Y Thủy lại phản ứng như vậy!
Thì ra là vậy, vậy tất cả đều rõ ràng rồi!
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh lóe lên, xem ra anh Diệp không nói dối.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của Diệp Bắc Minh, Vương Quỳnh càng buồn cười hơn: “Xem ra anh Diệp còn cómục đích khác, vậy tôi không tùy tiện hỏi thăm nữa”.
“Nhưng có một chuyện lại liên quan tới anh đó!”
Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi: “Chuyện gì?”
Sở Y Thủy bên kia sau này lại giải thích vậy!
“Mấy chục năm trước từng có ba nhóm người đến nhà họ Vương chúng tôi, đều là để tìm kiếm tung tích của anh!”
Vương Quỳnh không chút giấu diếm, cô ta luôn cảm thấy những người này rất quan trọng đối với Diệp Bắc Minh: “Người đầu tiên đến là một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là người phụ nữ kia có vẻ ngoài giống anh tới bảy tám phần!”
“Tôi còn đặc biệt lưu lại chân dung của hai người họ!"
Dứt lời liền vươn tay lấy ra một cuộn tranh.
Đập vào tầm mắt họ chính là chân dung của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam!
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.
Bố mẹ vậy mà tìm tới thế giới Bản Nguyên rồi!
Nghĩ lại cũng đúng, anh mất tích suốt một trăm năm, bố mẹ sao có thể không lo lắng đây!
Không biết bây giờ tình trạng của bố mẹ thế nào? Đã trở về Thần giới, hay là vẫn ở lại thế giới Bản Nguyên?
“Họ đâu rồi?”
Hô hấp của Diệp Bắc Minh có phần gấp gáp, hốc mắt cũng có chút đỏ hoe.
Vương Quỳnh nhìn anh một cái thật sâu: “anh Diệp, đây là bố mẹ của anh đúng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu thừa nhận.
“Sau khi anh bị hút vào khe hở không gian, Quỳnh Nhi cảm thấy có khả năng cao là anh vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới Bản Nguyên nữa!”
“Cho nên, tôi không hề tiết lộ tung tích của anh cho họ, nên bố mẹ anh liền rời khỏi nhà họ Vương rồi! Cụ thể đi đâu, tôi cũng không biết!”
“Sau đó một khoảng thời gian lại có hai cô gái tới!”
Vương Quỳnh lấy ra một cuốn tranh khác.
Bên trên là hai cô gái xinh đẹp mỹ miều!
“Lục sư tỷ, thất sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh khựng lại, hai người này vậy mà cũng tới tìm anh!
“Còn có…”
Vương Quỳnh rút ra cuộn tranh cuối cùng, trải ra cho anh xem.
Một vài gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt họ, Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Vương Yên Nhi!
“Những người này đều lên từ cảnh thuyền của tinh vực hoang vu, toàn bộ đều là tới để nghe ngóng tin tức của anh”.
“Tôi đoán họ ắt hẳn đều là hồng nhan tri kỳ của anh đúng không? Vì luôn có dự cảm sẽ gặp lại anh Diệp nên tôi đều ghi lại!”
Diệp Bắc Minh không trả lời mà hỏi: "Bọn họ đâu rồi?”
Vương Quỳnh thành thật trả lời: "Tôi không nói cho họ biết tung tích của anh, có lẽ họ đã tới nơi khác tìm kiếm rồi”.
"Tuy nhiên, họ có nói rằng nếu tôi gặp lại được anh, thì nhắn cho anh câu này”.
“Trước khi chưa tìm được anh, họ sẽ không trở lại, trừ khi bỏ mạng”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoáng chốc đỏ hoe: “Tiểu Tháp, mau tìm kiếm vị trí của họ đi!”
Sau một lúc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con à, đều đã trôi qua mấy chục năm rồi”.
“Hơi thở của bọn họ sớm đã không còn vương lại tại thế giới Bản Nguyên nữa, tôi cũng không có cách nào tra ra!
Tề Vạn Hạc lúc này cũng đã quay trở lại.
Nhìn thấy những cuộn tranh này, lập tức thốt lên: “Nhóc Diệp, những người này có phải đều có quan hệ với cậu không? Tôi nhớ ra rồi!”
“Mấy chục năm trước, những người trong tranh này cũng lần lượt tới Dị Hỏa tông tìm cậu”.
"Bất quá tôi nói với bọn họ là cậu đã rời khỏi Dị Hỏa tông từ lâu, nên bọn họ cũng rời đi rồi”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Tình huống ở thế giới Bản Nguyên quá phức tạp, anh lo lắng bố mẹ cùng mọi người sẽ gặp phải bất trắc!
……
Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Kỷ Bách Nghiệp vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh băng không nói lời nào!
Hơn mười người đi theo sau có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta, cũng bị không khí ngột ngạt này dọa sợ tới mức không dám hé nửa câu suốt dọc đường đi!
“Kỷ lão, ông chớ tức giận, không cần so đó với thằng nhãi kiến thức nông cạn đó!”
Cuối cùng một người đàn ông trung niên lên tiếng phá vỡ một đường yên lặng này.
Kỷ Bách Nghiệp mỉm cười: “Ha ha, tức giận? Lão phu không tức giận!”
“Lão phu chỉ có chút hứng thú với công pháp luyện thể trên người thằng nhóc đó, từ cuộc chiến Thiên Giai hàng trăm năm trước lão phu đã chú ý tới nó rồi!”
“Đáng tiếc sau này nó lại biệt tăm cả trăm năm, nếu không lão phu đã đào ra bí mật ẩn giấu trên người thằng nhãi này rồi!”
“Lão phu vốn còn muốn bồi dưỡng nó thành đệ tử, bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa!”
Con ngươi của Kỷ Bách Nghiệp càng phát ra lạnh lùng!
Nắm ngón tay chụp vào không trung, tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng: “Không đầy một tháng nữa, thằng nhãi này nhất định sẽ quỳ dưới chân cầu xin lão phu thu nhận nó”.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười khàn đặc chứa đựng đầy mưu mô vang lên không ngừng khiến người ta phải rùng mình!
……
Ở một bên khác, nhà họ Giang.
“Cậu Tô, đây là đồ cô chủ kêu tôi mang tới cho cậu, cậu có thể rời khỏi nhà họ Giang rồi”.
Một ông lão tiến vào một khoảnh sân sang trọng, một đường thong thả đi thẳng tới chỗ Tô Cuồng đang ngồi thiền.
Tô Cuồng mở bừng hai mắt, nhìn nhẫn chứa vật được đưa tới mà sắc mặt tối sầm!
“Ý ông là gì?”
Gương mặt ông lão giữ nguyên nét tươi cười: “Chính là ý trên mặt chữ, rời khỏi nhà họ Giang”.
Tô Cuồng cười gằn: “Là Tiên Nhi kêu tôi ở lại nhà họ Giang, ông cụ cũng mời tôi ở lại làm cung phụng của nhà các người!”
“Một người hầu như ông kêu tôi đi tôi liền phải rời đi?”
Ông lão cười lắc đầu: “Đây là ý của ông cụ, cũng là ý của cô chủ Tiên Nhi!”
“Cậu Tô, tôi khuyên cậu vẫn nên rời khỏi đây thôi!”
Tô Cuồng trực tiếp đứng lên, dáng vẻ không tin nổi: “Không thể nào, tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
“Từ lúc trở về từ Dị Hỏa tông, cô chủ liền mệt mỏi, không muốn gặp cậu nữa!”, ông lão lắc đầu.
“Dị Hỏa tông?”
Dị Hỏa tông không phải là môn phái mà Diệp Bắc Minh đầu quân sao? Tiên Nhi tới nơi đó làm gì? Không lẽ là…
Con ngươi Tô Cuồng co rút, tim gan cũng run rẩy theo!
Cứ như thể một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã bị lấy cắp đi vậy!
“Tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
Dứt lời liền như diều đứt dây, lao thẳng về phía sâu trong khuôn viên của nhà họ Giang!
Ông lão bực bội quát lên: “Tô Cuồng, nơi này là nhà họ Giang, cậu dám làm loạn sao?”
“Ngăn hắn ta lại cho tôi!”
Hàng chục người nhanh chóng bay qua!
Tô Cuồng không chút nghĩ ngợi mà ra tay, hơi thở mạnh mẽ lập tức bộc phát!
Khiến tất cả mọi người bị chấn động tới lùi lại ra xa, vừa tấn công vừa chặn đứng tất cả những người cản đường, một mạch đi thẳng tới một khoảng sân trang trí giống như thần điện tại nhà họ Giang.
“Tiên Nhi!”
Vừa hét vừa lao vào đại điện!
Một lúc sau, cửa đại điện mở ra.
Giang Tiên Nhi từ bên trong đi ra, trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn vài phần lãnh đạm: “Anh còn chưa đi à?”
Trái tim Tô Cuồng như có bàn tay ai đó nhéo lấy: “Tại sao vậy?”
Giang Tiên Nhi lắc đầu: “Không có lý do gì cả, anh mau đi đi”.
“Tiên Nhi em đừng như vậy, không phải trăm năm trước em kêu anh muốn em sao? Bây giờ chúng ta liền đi…”, hai mắt Tô Cuồng phiếm hồng, trong lòng cực kỳ hối hận.
Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã làm luôn rồi!
Giang Tiên Nhi không giống được nét khinh thường: “Được rồi! Lúc đó là do tôi tuổi trẻ bồng bột!”
“Cũng may mà anh không đồng ý, nếu không tôi sẽ hối hận chết mất”.
“Sau này đừng tới nhà họ Giang nữa, nơi này không thích hợp với anh”.
Nói xong liền xoay người đi thẳng vào trong.
“Tiên Nhi, đừng!!!”
Tô Cuồng gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía đại sảnh.
“Người ngoài cũng dám xông vào cấm địa của nhà họ Giang? Muốn chết!”, từ trong đại điện vọng tới một giọng nói đầy uy nghiêm, theo đó một bàn tay khổng lồ cũng vỗ mạnh tới.
“Đạo tổ…”
Cả người Tô Cuồng phát lạnh, bàn tay khổng lồ kia đã đánh lên người hắn!
Hắn phun ra một ngụm máu!
Tô Cuồng bắn ngược ra ngoài giống như một con chó chết, thảm bại không nỡ nhìn mà đập phịch xuống dưới đất!
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn kia lại vang lên: “Niệm tình quen biết giữa cậu và Tiên Nhi, tha cho cậu một mạng vậy!”
“Cút!!!”
“Quen biết…. ha ha ha, chỉ là quen biết thôi sao?”
Tô Cuồng ngửa mặt cười lớn, loạng choạng đi ra khỏi nhà họ Giang, sự hận thù giống như cỏ dại lan tràn đến từng tế bào trên người hắn: “Diệp Bắc Minh! Đều tại mày!!! Nếu không phải là mày thì Tiên Nhi làm sao có thể đối xử với tao như vậy?”
“Diệp Bắc Minh, mày phá hủy tâm võ đạo của tao! Cướp đi người phụ nữ của tao! Tô Cuồng tao không giết mày thề không làm người!”
Ánh mắt Vương Quỳnh mị hoặc: “Anh Diệp, anh là thực sự không biết hay đang giả vờ vậy?”
“Đương nhiên là không biết thật!”
Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu.
Chẳng trách hai lần xin tinh huyết trước đó Sở Y Thủy lại phản ứng như vậy!
Thì ra là vậy, vậy tất cả đều rõ ràng rồi!
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh lóe lên, xem ra anh Diệp không nói dối.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của Diệp Bắc Minh, Vương Quỳnh càng buồn cười hơn: “Xem ra anh Diệp còn cómục đích khác, vậy tôi không tùy tiện hỏi thăm nữa”.
“Nhưng có một chuyện lại liên quan tới anh đó!”
Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi: “Chuyện gì?”
Sở Y Thủy bên kia sau này lại giải thích vậy!
“Mấy chục năm trước từng có ba nhóm người đến nhà họ Vương chúng tôi, đều là để tìm kiếm tung tích của anh!”
Vương Quỳnh không chút giấu diếm, cô ta luôn cảm thấy những người này rất quan trọng đối với Diệp Bắc Minh: “Người đầu tiên đến là một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là người phụ nữ kia có vẻ ngoài giống anh tới bảy tám phần!”
“Tôi còn đặc biệt lưu lại chân dung của hai người họ!"
Dứt lời liền vươn tay lấy ra một cuộn tranh.
Đập vào tầm mắt họ chính là chân dung của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam!
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.
Bố mẹ vậy mà tìm tới thế giới Bản Nguyên rồi!
Nghĩ lại cũng đúng, anh mất tích suốt một trăm năm, bố mẹ sao có thể không lo lắng đây!
Không biết bây giờ tình trạng của bố mẹ thế nào? Đã trở về Thần giới, hay là vẫn ở lại thế giới Bản Nguyên?
“Họ đâu rồi?”
Hô hấp của Diệp Bắc Minh có phần gấp gáp, hốc mắt cũng có chút đỏ hoe.
Vương Quỳnh nhìn anh một cái thật sâu: “anh Diệp, đây là bố mẹ của anh đúng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu thừa nhận.
“Sau khi anh bị hút vào khe hở không gian, Quỳnh Nhi cảm thấy có khả năng cao là anh vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới Bản Nguyên nữa!”
“Cho nên, tôi không hề tiết lộ tung tích của anh cho họ, nên bố mẹ anh liền rời khỏi nhà họ Vương rồi! Cụ thể đi đâu, tôi cũng không biết!”
“Sau đó một khoảng thời gian lại có hai cô gái tới!”
Vương Quỳnh lấy ra một cuốn tranh khác.
Bên trên là hai cô gái xinh đẹp mỹ miều!
“Lục sư tỷ, thất sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh khựng lại, hai người này vậy mà cũng tới tìm anh!
“Còn có…”
Vương Quỳnh rút ra cuộn tranh cuối cùng, trải ra cho anh xem.
Một vài gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt họ, Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Vương Yên Nhi!
“Những người này đều lên từ cảnh thuyền của tinh vực hoang vu, toàn bộ đều là tới để nghe ngóng tin tức của anh”.
“Tôi đoán họ ắt hẳn đều là hồng nhan tri kỳ của anh đúng không? Vì luôn có dự cảm sẽ gặp lại anh Diệp nên tôi đều ghi lại!”
Diệp Bắc Minh không trả lời mà hỏi: "Bọn họ đâu rồi?”
Vương Quỳnh thành thật trả lời: "Tôi không nói cho họ biết tung tích của anh, có lẽ họ đã tới nơi khác tìm kiếm rồi”.
"Tuy nhiên, họ có nói rằng nếu tôi gặp lại được anh, thì nhắn cho anh câu này”.
“Trước khi chưa tìm được anh, họ sẽ không trở lại, trừ khi bỏ mạng”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoáng chốc đỏ hoe: “Tiểu Tháp, mau tìm kiếm vị trí của họ đi!”
Sau một lúc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con à, đều đã trôi qua mấy chục năm rồi”.
“Hơi thở của bọn họ sớm đã không còn vương lại tại thế giới Bản Nguyên nữa, tôi cũng không có cách nào tra ra!
Tề Vạn Hạc lúc này cũng đã quay trở lại.
Nhìn thấy những cuộn tranh này, lập tức thốt lên: “Nhóc Diệp, những người này có phải đều có quan hệ với cậu không? Tôi nhớ ra rồi!”
“Mấy chục năm trước, những người trong tranh này cũng lần lượt tới Dị Hỏa tông tìm cậu”.
"Bất quá tôi nói với bọn họ là cậu đã rời khỏi Dị Hỏa tông từ lâu, nên bọn họ cũng rời đi rồi”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Tình huống ở thế giới Bản Nguyên quá phức tạp, anh lo lắng bố mẹ cùng mọi người sẽ gặp phải bất trắc!
……
Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Kỷ Bách Nghiệp vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh băng không nói lời nào!
Hơn mười người đi theo sau có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta, cũng bị không khí ngột ngạt này dọa sợ tới mức không dám hé nửa câu suốt dọc đường đi!
“Kỷ lão, ông chớ tức giận, không cần so đó với thằng nhãi kiến thức nông cạn đó!”
Cuối cùng một người đàn ông trung niên lên tiếng phá vỡ một đường yên lặng này.
Kỷ Bách Nghiệp mỉm cười: “Ha ha, tức giận? Lão phu không tức giận!”
“Lão phu chỉ có chút hứng thú với công pháp luyện thể trên người thằng nhóc đó, từ cuộc chiến Thiên Giai hàng trăm năm trước lão phu đã chú ý tới nó rồi!”
“Đáng tiếc sau này nó lại biệt tăm cả trăm năm, nếu không lão phu đã đào ra bí mật ẩn giấu trên người thằng nhãi này rồi!”
“Lão phu vốn còn muốn bồi dưỡng nó thành đệ tử, bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa!”
Con ngươi của Kỷ Bách Nghiệp càng phát ra lạnh lùng!
Nắm ngón tay chụp vào không trung, tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng: “Không đầy một tháng nữa, thằng nhãi này nhất định sẽ quỳ dưới chân cầu xin lão phu thu nhận nó”.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười khàn đặc chứa đựng đầy mưu mô vang lên không ngừng khiến người ta phải rùng mình!
……
Ở một bên khác, nhà họ Giang.
“Cậu Tô, đây là đồ cô chủ kêu tôi mang tới cho cậu, cậu có thể rời khỏi nhà họ Giang rồi”.
Một ông lão tiến vào một khoảnh sân sang trọng, một đường thong thả đi thẳng tới chỗ Tô Cuồng đang ngồi thiền.
Tô Cuồng mở bừng hai mắt, nhìn nhẫn chứa vật được đưa tới mà sắc mặt tối sầm!
“Ý ông là gì?”
Gương mặt ông lão giữ nguyên nét tươi cười: “Chính là ý trên mặt chữ, rời khỏi nhà họ Giang”.
Tô Cuồng cười gằn: “Là Tiên Nhi kêu tôi ở lại nhà họ Giang, ông cụ cũng mời tôi ở lại làm cung phụng của nhà các người!”
“Một người hầu như ông kêu tôi đi tôi liền phải rời đi?”
Ông lão cười lắc đầu: “Đây là ý của ông cụ, cũng là ý của cô chủ Tiên Nhi!”
“Cậu Tô, tôi khuyên cậu vẫn nên rời khỏi đây thôi!”
Tô Cuồng trực tiếp đứng lên, dáng vẻ không tin nổi: “Không thể nào, tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
“Từ lúc trở về từ Dị Hỏa tông, cô chủ liền mệt mỏi, không muốn gặp cậu nữa!”, ông lão lắc đầu.
“Dị Hỏa tông?”
Dị Hỏa tông không phải là môn phái mà Diệp Bắc Minh đầu quân sao? Tiên Nhi tới nơi đó làm gì? Không lẽ là…
Con ngươi Tô Cuồng co rút, tim gan cũng run rẩy theo!
Cứ như thể một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã bị lấy cắp đi vậy!
“Tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
Dứt lời liền như diều đứt dây, lao thẳng về phía sâu trong khuôn viên của nhà họ Giang!
Ông lão bực bội quát lên: “Tô Cuồng, nơi này là nhà họ Giang, cậu dám làm loạn sao?”
“Ngăn hắn ta lại cho tôi!”
Hàng chục người nhanh chóng bay qua!
Tô Cuồng không chút nghĩ ngợi mà ra tay, hơi thở mạnh mẽ lập tức bộc phát!
Khiến tất cả mọi người bị chấn động tới lùi lại ra xa, vừa tấn công vừa chặn đứng tất cả những người cản đường, một mạch đi thẳng tới một khoảng sân trang trí giống như thần điện tại nhà họ Giang.
“Tiên Nhi!”
Vừa hét vừa lao vào đại điện!
Một lúc sau, cửa đại điện mở ra.
Giang Tiên Nhi từ bên trong đi ra, trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn vài phần lãnh đạm: “Anh còn chưa đi à?”
Trái tim Tô Cuồng như có bàn tay ai đó nhéo lấy: “Tại sao vậy?”
Giang Tiên Nhi lắc đầu: “Không có lý do gì cả, anh mau đi đi”.
“Tiên Nhi em đừng như vậy, không phải trăm năm trước em kêu anh muốn em sao? Bây giờ chúng ta liền đi…”, hai mắt Tô Cuồng phiếm hồng, trong lòng cực kỳ hối hận.
Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã làm luôn rồi!
Giang Tiên Nhi không giống được nét khinh thường: “Được rồi! Lúc đó là do tôi tuổi trẻ bồng bột!”
“Cũng may mà anh không đồng ý, nếu không tôi sẽ hối hận chết mất”.
“Sau này đừng tới nhà họ Giang nữa, nơi này không thích hợp với anh”.
Nói xong liền xoay người đi thẳng vào trong.
“Tiên Nhi, đừng!!!”
Tô Cuồng gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía đại sảnh.
“Người ngoài cũng dám xông vào cấm địa của nhà họ Giang? Muốn chết!”, từ trong đại điện vọng tới một giọng nói đầy uy nghiêm, theo đó một bàn tay khổng lồ cũng vỗ mạnh tới.
“Đạo tổ…”
Cả người Tô Cuồng phát lạnh, bàn tay khổng lồ kia đã đánh lên người hắn!
Hắn phun ra một ngụm máu!
Tô Cuồng bắn ngược ra ngoài giống như một con chó chết, thảm bại không nỡ nhìn mà đập phịch xuống dưới đất!
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn kia lại vang lên: “Niệm tình quen biết giữa cậu và Tiên Nhi, tha cho cậu một mạng vậy!”
“Cút!!!”
“Quen biết…. ha ha ha, chỉ là quen biết thôi sao?”
Tô Cuồng ngửa mặt cười lớn, loạng choạng đi ra khỏi nhà họ Giang, sự hận thù giống như cỏ dại lan tràn đến từng tế bào trên người hắn: “Diệp Bắc Minh! Đều tại mày!!! Nếu không phải là mày thì Tiên Nhi làm sao có thể đối xử với tao như vậy?”
“Diệp Bắc Minh, mày phá hủy tâm võ đạo của tao! Cướp đi người phụ nữ của tao! Tô Cuồng tao không giết mày thề không làm người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.