Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1956: Tỏ tình
Ss Tần
17/05/2024
Diệp Bắc Minh bình bĩnh nhìn Kỷ Bách Nghiệp: “Vậy thì không biết, tông môn các người có năng lực lấy nó đi hay không?”
Lời này vừa nói ra.
Trái tim của tất cả mọi người khẽ run!
Ngay cả Kỷ Bách Nghiệp cũng choáng váng.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy.
Vài phút im lặng qua đi.
“Ha ha ha... Tề Vạn Hạc và Dị Hỏa Tông các người, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử trẻ có tài như vậy!”
“Rất tốt, thật là tốt!”
Kỷ Bách Nghiệp không ngừng cười lạnh, nhìn về Tề Vạn Hạc đứng ở bên cạnh.
“Lão Kỷ, tôi...”
Tề Vạn Hạc còn chưa nói xong câu, giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên: “Dị Hỏa Tông chúng tôi đương nhiên tốt rồi, ít nhất là tốt hơn Đạo Tông của ông!”
“Dù gì, Dị Hỏa Tông chúng tôi cũng sẽ không thèm muốn đồ vật của người khác, càng không cậy thế bắt nạt người, trực tiếp mang người đến cướp bóc!”
“Lại còn uy hiếp đại trưởng lão Dị Hỏa Tông chúng tôi, mọi người nói có đúng không?”
Vụt!
Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Bị kinh hãi đến mức bật dậy.
Ai nấy trợn tròn mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Hắn ta!”
Cho dù là mười mấy người của Đạo Tông, cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người đều biết.
Đạo Tông đang uy hiếp Dị Hỏa Tông!
Ai cũng nhìn ra.
Kỷ Bách Nghiệp đang đe dọa Tề Vạn Hạc.
Nhưng con mẹ nó, không ai dám nói ra.
Diệp Bắc Minh cứ thế không giữ chút thể diện nào, nói ra trước mặt quần chúng.
Loại người không đếm xỉa đến quy tắc này, làm sao họ có thể không sốc chứ?
Lục Thanh Phong mở miệng: “Nhóc con này... lúc ở U Minh Giới tại sao mình không phát hiện ra cậu ta lại to gan như vậy chứ?”
Khuôn mặt già nua của Kỷ Bách Nghiệp lập tức tối sầm, khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi: “Được! Được lắm! Không hổ là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu giỏi đấy Diệp Bắc Minh!”
“Xem ra, Đạo Tông chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ định thu nạp các người sau đó bồi dưỡng thật tốt!”
“Không ngờ cậu lại không biết điều! Thôi vậy, là Đạo Tông chúng ta tự mình đa tình, chúng ta đi!”
Kỷ Bách Nghiệp dẫn người của Đạo Tông đi về hướng bên ngoài đại điện.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí hỏi vặn lại: “Buồn cười thật, rõ ràng là hành vi của bọn cướp, lại nói như mình cao ngạo lắm ấy?”
“Đi đi, không tiễn, sau này đừng đến nữa!”
Kỷ Bách Nghiệp cùng đám người lảo đảo suýt ngã.
Vung mạnh tay áo.
Bước ra khỏi đại điện của Dị Hỏa Tông.
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Giang Tiên Nhi, Mạc Trần và Lục Thanh Phong mấy người đều có vẻ mặt cứng đờ.
“Chư vị, làm sao vậy?”
“Làm sao à?? Cậu nói đi! Thằng nhóc này, thật là...”
Mạc Trần mở to đôi mắt, muốn nói lại thôi: “Lão phu cũng không biết phải nói gì với cậu nữa, cậu...haiz!”
Bọn họ vốn dĩ muốn mời Diệp Bắc Minh gia nhập thực lực của mình.
Bây giờ có lẽ đã không cần thiết nữa.
Diệp Bắc Minh đến Đạo Tông còn từ chối, lại còn đắc tội với Kỷ Bách Nghiệp.
Nếu bọn họ còn mở miệng lôi kéo, chẳng phải là đối đầu với Đạo Tông sao?
Nói trắng ra, Diệp Bắc Minh ngay cả Đạo Tông cũng không thèm để vào mắt, vậy nhất định sẽ từ chối bọn họ.
Lục Thanh Phong trầm giọng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết đắc tội với Đạo Tông, sẽ có kết cục gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết!”
“72 đảo trên Thiên Giai, tổng cộng có hơn vạn thế lực, một nửa trong số đó là gia tộc và tông môn đều có quan hệ tốt với Đạo Tông!”
Lục Thanh Phong giải thích: “Đương nhiên, Đạo Tông sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt làm khó Dị Hỏa Tông!”
“Nhưng, những tông môn khác cũng sẽ vì không đắc tội Đạo Tông mà thân thiết với Dị Hỏa Tông nữa!
“Nói cách khác, sau này Dị Hỏa Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập với 72 đảo trên Thiên Giai này, cậu có hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cái này có khác gì tình hình hiện tại của Dị Hỏa Tông đâu?”
“Cho dù tôi có đồng ý Đạo Tông, Dị Hỏa Tông sẽ không bị nhắm tới hay sao?”
“Trước khi tôi đến Dị Hỏa Tông thì nơi đây suýt nữa đã bị tiêu diệt. Mấy chục thế lực muốn chia nhau Dị Hỏa Tông!”
“Đạo Tông có để ý tới Dị Hỏa Tông không?”
“Nếu như tôi rời khỏi Dị Hỏa Tông, những người đó chẳng phải sẽ quay lại sao? Nói chung Dị Hỏa Tông đã đủ tồi tệ rồi, là một miếng thịt mỡ mà ai cũng muốn tranh cướp!”
“Chỉ là bị Đạo Tông ăn mất, hay là bị những tông môn khác ăn mà thôi!”
“Nếu đã không có gì khác biệt, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt Đạo Tông? Ông ta là bố hay là mẹ tôi?”
Lời này vừa nói ra.
Đã gây chấn động.
Hiện trường lại rơi vào im lặng.
“Cái này...”
Lục Thanh Phong sửng sốt, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra những điều này.
Sở Y Thủy cũng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, cô vốn tưởng rằng Diệp Bắc Minh chỉ có thiên phú võ đạo khủng bố, không ngờ anh còn khá thông minh.
“Nói hay lắm!”
Tề Vạn Hạc nắm chặt nắm đầu, thấp giọng gầm lên.
Đôi mắt già nua đỏ hoe: “Không phải chỉ là một Đạo Tông thôi sao? Đắc tội thì đắc tội thôi!”
“Chư vị, các người cũng quay về đi, nhóc Diệp là đệ tử của Dị Hỏa Tông tôi, sẽ không rời đi!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Lời đã nói đến mức này, thì cũng đành vậy.
Ai nấy nhao nhao đứng dậy cáo từ.
“Cô Sở, đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Sở Y Thủy dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn có 7 giọi tinh huyết của cô Sở!”
Đám người đều dừng lại.
Có chút sửng sốt nhìn Diệp Bắc Minh.
“Anh...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.
Mấy lão giả của nhà họ Sở đi cùng cũng ngây ra, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khả nghi: “Cậu Diệp, nếu như cậu thật sự muốn có tinh huyết của tiểu thư nhà chúng tôi, có thể đến nhà họ Sở để lấy!”
“Ở nơi như thế này, không thích hợp lắm thì phải!”
Diệp Bắc Minh thu lại ánh mắt, nghi hoặc trả lời: “Chỉ vài giọt tinh huyết mà thôi, không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?”
Mấy vị lão giả sửng sốt.
Khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống.
“Cậu Diệp, cậu có chút xúc phạm người ta rồi đấy!”
“Đây là chuyện quan trọng của đời người, người của Sở gia há lại tùy tiện như vậy?”, mấy người hừ lạnh một tiếng, kéo Sở Y Thủy nhanh chóng rời đi!
“Anh đấy!”
Hướng Ly Ly trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó quay người đuổi theo đám người Sở Y Thủy.
Mạc Trần và Lục Thanh Phong cũng nhìn Diệp Bắc Minh đầy thâm ý rồi rời đi.
Tề Vạn Hạc bước lên tiễn khách.
Diệp Bắc Minh bối rối không thôi, cho dù Sở Y Thủy là hỗn độn thể.
Thể chất quý giá đến đâu, thì cũng chỉ là vài giọt tinh huyết mà thôi.
Có phải cần tính mạng của Sở Y Thủy đâu.
Nhất thiết phải vậy không?
“Phụt...”
Phía sau vang lên tiếng cười, Vương Quỳnh che miệng bước tới, cô ta cũng không vội vã rời đi: “Anh Diệp, làm gì có ai theo đuổi phụ nữ như anh, cho dù anh có thích công chúa nhỏ nhà họ Sở thế nào, thì cũng không cần phải vội vã như thế chứ?”
“Lẽ nào trên tinh hạm nhà họ Vương hôm đó, anh đã yêu cô Sở từ cái nhìn đầu tiên?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc mất mấy giây: “Cô có ý gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào anh nói: “Anh Diệp, anh thật sự không biết hay đang giả ngốc đây?”
“Đối với võ giả đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo trở lên, có thể dùng tinh huyết để tái tạo cơ thể, cũng có thể dùng nó để tái tạo lại thần hồn!”
“Võ giả thế giới Bản Nguyên chúng tôi nếu có đối tượng yêu đương, họ sẽ dùng tinh huyết để tạo ra một hồn bài tặng cho đối phương, chỉ cần nam nữ tặng hồn bài cho nhau, đó chính là thể hiện tình yêu!”
“Anh xin tinh huyết của cô Sở trước mặt mọi người, không phải đang bày tỏ tình yêu với cô ấy sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khóe miệng không ngừng co giật: “Vãi! Tôi đâu có biết!”
Lời này vừa nói ra.
Trái tim của tất cả mọi người khẽ run!
Ngay cả Kỷ Bách Nghiệp cũng choáng váng.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy.
Vài phút im lặng qua đi.
“Ha ha ha... Tề Vạn Hạc và Dị Hỏa Tông các người, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử trẻ có tài như vậy!”
“Rất tốt, thật là tốt!”
Kỷ Bách Nghiệp không ngừng cười lạnh, nhìn về Tề Vạn Hạc đứng ở bên cạnh.
“Lão Kỷ, tôi...”
Tề Vạn Hạc còn chưa nói xong câu, giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên: “Dị Hỏa Tông chúng tôi đương nhiên tốt rồi, ít nhất là tốt hơn Đạo Tông của ông!”
“Dù gì, Dị Hỏa Tông chúng tôi cũng sẽ không thèm muốn đồ vật của người khác, càng không cậy thế bắt nạt người, trực tiếp mang người đến cướp bóc!”
“Lại còn uy hiếp đại trưởng lão Dị Hỏa Tông chúng tôi, mọi người nói có đúng không?”
Vụt!
Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Bị kinh hãi đến mức bật dậy.
Ai nấy trợn tròn mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Hắn ta!”
Cho dù là mười mấy người của Đạo Tông, cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người đều biết.
Đạo Tông đang uy hiếp Dị Hỏa Tông!
Ai cũng nhìn ra.
Kỷ Bách Nghiệp đang đe dọa Tề Vạn Hạc.
Nhưng con mẹ nó, không ai dám nói ra.
Diệp Bắc Minh cứ thế không giữ chút thể diện nào, nói ra trước mặt quần chúng.
Loại người không đếm xỉa đến quy tắc này, làm sao họ có thể không sốc chứ?
Lục Thanh Phong mở miệng: “Nhóc con này... lúc ở U Minh Giới tại sao mình không phát hiện ra cậu ta lại to gan như vậy chứ?”
Khuôn mặt già nua của Kỷ Bách Nghiệp lập tức tối sầm, khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi: “Được! Được lắm! Không hổ là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu giỏi đấy Diệp Bắc Minh!”
“Xem ra, Đạo Tông chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ định thu nạp các người sau đó bồi dưỡng thật tốt!”
“Không ngờ cậu lại không biết điều! Thôi vậy, là Đạo Tông chúng ta tự mình đa tình, chúng ta đi!”
Kỷ Bách Nghiệp dẫn người của Đạo Tông đi về hướng bên ngoài đại điện.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí hỏi vặn lại: “Buồn cười thật, rõ ràng là hành vi của bọn cướp, lại nói như mình cao ngạo lắm ấy?”
“Đi đi, không tiễn, sau này đừng đến nữa!”
Kỷ Bách Nghiệp cùng đám người lảo đảo suýt ngã.
Vung mạnh tay áo.
Bước ra khỏi đại điện của Dị Hỏa Tông.
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Giang Tiên Nhi, Mạc Trần và Lục Thanh Phong mấy người đều có vẻ mặt cứng đờ.
“Chư vị, làm sao vậy?”
“Làm sao à?? Cậu nói đi! Thằng nhóc này, thật là...”
Mạc Trần mở to đôi mắt, muốn nói lại thôi: “Lão phu cũng không biết phải nói gì với cậu nữa, cậu...haiz!”
Bọn họ vốn dĩ muốn mời Diệp Bắc Minh gia nhập thực lực của mình.
Bây giờ có lẽ đã không cần thiết nữa.
Diệp Bắc Minh đến Đạo Tông còn từ chối, lại còn đắc tội với Kỷ Bách Nghiệp.
Nếu bọn họ còn mở miệng lôi kéo, chẳng phải là đối đầu với Đạo Tông sao?
Nói trắng ra, Diệp Bắc Minh ngay cả Đạo Tông cũng không thèm để vào mắt, vậy nhất định sẽ từ chối bọn họ.
Lục Thanh Phong trầm giọng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết đắc tội với Đạo Tông, sẽ có kết cục gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết!”
“72 đảo trên Thiên Giai, tổng cộng có hơn vạn thế lực, một nửa trong số đó là gia tộc và tông môn đều có quan hệ tốt với Đạo Tông!”
Lục Thanh Phong giải thích: “Đương nhiên, Đạo Tông sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt làm khó Dị Hỏa Tông!”
“Nhưng, những tông môn khác cũng sẽ vì không đắc tội Đạo Tông mà thân thiết với Dị Hỏa Tông nữa!
“Nói cách khác, sau này Dị Hỏa Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập với 72 đảo trên Thiên Giai này, cậu có hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cái này có khác gì tình hình hiện tại của Dị Hỏa Tông đâu?”
“Cho dù tôi có đồng ý Đạo Tông, Dị Hỏa Tông sẽ không bị nhắm tới hay sao?”
“Trước khi tôi đến Dị Hỏa Tông thì nơi đây suýt nữa đã bị tiêu diệt. Mấy chục thế lực muốn chia nhau Dị Hỏa Tông!”
“Đạo Tông có để ý tới Dị Hỏa Tông không?”
“Nếu như tôi rời khỏi Dị Hỏa Tông, những người đó chẳng phải sẽ quay lại sao? Nói chung Dị Hỏa Tông đã đủ tồi tệ rồi, là một miếng thịt mỡ mà ai cũng muốn tranh cướp!”
“Chỉ là bị Đạo Tông ăn mất, hay là bị những tông môn khác ăn mà thôi!”
“Nếu đã không có gì khác biệt, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt Đạo Tông? Ông ta là bố hay là mẹ tôi?”
Lời này vừa nói ra.
Đã gây chấn động.
Hiện trường lại rơi vào im lặng.
“Cái này...”
Lục Thanh Phong sửng sốt, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra những điều này.
Sở Y Thủy cũng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, cô vốn tưởng rằng Diệp Bắc Minh chỉ có thiên phú võ đạo khủng bố, không ngờ anh còn khá thông minh.
“Nói hay lắm!”
Tề Vạn Hạc nắm chặt nắm đầu, thấp giọng gầm lên.
Đôi mắt già nua đỏ hoe: “Không phải chỉ là một Đạo Tông thôi sao? Đắc tội thì đắc tội thôi!”
“Chư vị, các người cũng quay về đi, nhóc Diệp là đệ tử của Dị Hỏa Tông tôi, sẽ không rời đi!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Lời đã nói đến mức này, thì cũng đành vậy.
Ai nấy nhao nhao đứng dậy cáo từ.
“Cô Sở, đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Sở Y Thủy dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn có 7 giọi tinh huyết của cô Sở!”
Đám người đều dừng lại.
Có chút sửng sốt nhìn Diệp Bắc Minh.
“Anh...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.
Mấy lão giả của nhà họ Sở đi cùng cũng ngây ra, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khả nghi: “Cậu Diệp, nếu như cậu thật sự muốn có tinh huyết của tiểu thư nhà chúng tôi, có thể đến nhà họ Sở để lấy!”
“Ở nơi như thế này, không thích hợp lắm thì phải!”
Diệp Bắc Minh thu lại ánh mắt, nghi hoặc trả lời: “Chỉ vài giọt tinh huyết mà thôi, không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?”
Mấy vị lão giả sửng sốt.
Khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống.
“Cậu Diệp, cậu có chút xúc phạm người ta rồi đấy!”
“Đây là chuyện quan trọng của đời người, người của Sở gia há lại tùy tiện như vậy?”, mấy người hừ lạnh một tiếng, kéo Sở Y Thủy nhanh chóng rời đi!
“Anh đấy!”
Hướng Ly Ly trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó quay người đuổi theo đám người Sở Y Thủy.
Mạc Trần và Lục Thanh Phong cũng nhìn Diệp Bắc Minh đầy thâm ý rồi rời đi.
Tề Vạn Hạc bước lên tiễn khách.
Diệp Bắc Minh bối rối không thôi, cho dù Sở Y Thủy là hỗn độn thể.
Thể chất quý giá đến đâu, thì cũng chỉ là vài giọt tinh huyết mà thôi.
Có phải cần tính mạng của Sở Y Thủy đâu.
Nhất thiết phải vậy không?
“Phụt...”
Phía sau vang lên tiếng cười, Vương Quỳnh che miệng bước tới, cô ta cũng không vội vã rời đi: “Anh Diệp, làm gì có ai theo đuổi phụ nữ như anh, cho dù anh có thích công chúa nhỏ nhà họ Sở thế nào, thì cũng không cần phải vội vã như thế chứ?”
“Lẽ nào trên tinh hạm nhà họ Vương hôm đó, anh đã yêu cô Sở từ cái nhìn đầu tiên?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc mất mấy giây: “Cô có ý gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào anh nói: “Anh Diệp, anh thật sự không biết hay đang giả ngốc đây?”
“Đối với võ giả đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo trở lên, có thể dùng tinh huyết để tái tạo cơ thể, cũng có thể dùng nó để tái tạo lại thần hồn!”
“Võ giả thế giới Bản Nguyên chúng tôi nếu có đối tượng yêu đương, họ sẽ dùng tinh huyết để tạo ra một hồn bài tặng cho đối phương, chỉ cần nam nữ tặng hồn bài cho nhau, đó chính là thể hiện tình yêu!”
“Anh xin tinh huyết của cô Sở trước mặt mọi người, không phải đang bày tỏ tình yêu với cô ấy sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khóe miệng không ngừng co giật: “Vãi! Tôi đâu có biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.