Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2036: Nguy cơ của Phượng Tộc
Ss Tần
02/07/2024
Vua thời gian nghe được lời này của Diệp Bắc Minh thi có chút ngớ người.
Rồi lập tức phá lên cười: “Ha ha ha, nhóc con, nếu cậu thực sự có thể tán tỉnh người phụ nữ đó, không biết chừng chuyện này thật sự sẽ xoay chuyển được!"
"Tuy nhiên, tôi từng gặp cô ta trước đây rồi, tính cách lạnh lùng lắm!”
“Căn bản không có thứ gì có thể làm cô ta rung động cả, trừ khi cô ta chủ động lựa chọn cậu, nếu không tất cả cũng chỉ là hy vọng hão huyền!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động: "Vua thời gian tiền bối, không lẽ thực sự không còn cách nào khác sao?”
“Năm đó mọi người đều đi đến cuối sông Mặc Uyên liền không có bước ngoặt nào nữa à?"
Vua thời gian thở dài một tiếng: "Mộ chủ, không phải bổn tọa muốn đả kích cậu”.
"Khi cậu được nhìn thấy thủ đoạn của người phụ nữ đó cũng sẽ tuyệt vọng giống như tôi vậy!”
“Cả đời bổn tọa đều dốc sức nghiên cứu lĩnh vực thời gian, thậm chí có thể đảo ngược thời gian cùng không gian, quay về quá khứ trong chốc lát!"
“Bổn tọa tưởng rằng có thể lợi dụng lĩnh vực thời gian để đánh bại người phụ nữ đó!”
"Nhưng……"
Nói tới đây.
Vua thời gian run rẩy: “Cậu có biết bổn tọa đã nhìn thấy cái gì không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”
Vua thời gian nhắm mắt lại: "Khi tôi thi triển lĩnh vực thời gian, người phụ nữ đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới!”
“Thậm chí tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả tôi, dường như cô ta mới là chủ nhân thật sự nắm giữ thời gian!”
“Vào lúc đó, đạo tâm của tôi đã hoàn toàn sụp đổ..."
Khi nói những lời này, giọng nói của Vua thời gian vẫn đang run rẩy!
Diệp Bắc Minh im lặng, trên thế gian này thực sự có người không thể đánh bại sao?
Không thể nào!
Chỉ cần là người, cho dù là người sáng tạo ra thế giới này, thậm chí là vị thần tạo ra cả thế giới cũng phải có điểm yếu.
Đột nhiên.
Toàn bộ Hỗn Độn Giới rung chuyển, hang động nơi Diệp Bắc Minh và Phượng Cửu ẩn náu cũng bắt đầu rung chuyển theo!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Kết giới bao quanh toàn bộ Hỗn Độn Giới vậy mà sáng lên!
Giọng nói của Đế Ngao thông qua nút nối sức mạnh vang vọng tới toàn bộ Hỗn Độn giới: “Diệp Bắc Minh, bổn vương biết mày đang nghe, nếu mày muốn trốn liền dẫn theo Phượng Cửu trốn chạy cả đời đi!”
“Bổn vương sẽ không lãng phí thời gian truy tìm mày nữa, từ giờ phút này trở đi, cứ mỗi mười lăm phút, tao sẽ giết chết một ngàn người của Phượng tộc!”
“Sau bốn mươi năm phút, tất cả thủ lĩnh cấp cao của Phượng tộc sẽ bị chém đầu trước công chúng tại thành Thiên Ma!”
“Có tới hay không đều tùy thuộc vào mày!”
“Nhưng bổn vương tin, mày nhất định sẽ tới!"
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Em phải đi cứu phụ vương cùng mọi người!”, Phượng Cửu đã tỉnh lại, giống như phát điên lao về phía thành Thiên Ma.
Diệp Bắc Minh một phát tóm lấy cô, ôm vào trong lòng: “Tiểu Cửu à, đừng manh động!”
"Bắc Minh, em cầu xin anh, để em đi đi mà!”
Phượng Cửu bật khóc nghẹn ngào: "Đây đều là lỗi của em, nếu em không dẫn anh về Phượng tộc!”
“Thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều là lỗi của em”.
Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Phượng Cửu, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Tiểu Cửu, em nghe tôi nói đã!”
“Chỉ cần em làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm phụ vương của em, còn có cả những người khác đều sẽ bình an vô sự!"
……
Thành Thiên Ma
Quảng trường có sức chứa hàng trăm triệu người một mảnh sôi trào, còn náo nhiệt hơn cả dịp lễ Tết.
Ánh mắt của tất cả đều dán chặt lên bục cao được xây dựng ở trung tâm quảng trường.
Hàng chục ngàn người của Phượng tộc đều bị trói bằng gông cùm và quỳ trên mặt đất!
“Tới giờ rồi, chém!”
Ở bên bục cao, một ông lão mặt không cảm xúc hô vang.
Một ngàn người Phượng tộc bị đè xuống ở mép đài cao, tên đao phủ giơ cao thanh đao sắc lẹm!
“Đừng mà!!!”
Phượng Vương đau đớn gào lên.
Đao sắc hạ xuống, một ngàn chiếc đầu lăn lông lốc xuống từ bục cao, một đám ma thú cấp thấp bên dưới vội lao tới, thi nhau ngấu nghiến phần xác và đầu!
Chúng ăn xong còn ngẩng đầu nhìn lên, liếm lưỡi ra chiều thòm thèm!
“Đế Ngao!!!”
Phượng Vương không thể nhẫn nhịn được nữa, phẫn hận gầm lên giống như dã thú: “Ông muốn giết thì giết một mình tôi, tại sao lại tàn sát người Phượng tộc tôi!”
“Thả bọn họ ra, mạng của tôi ông cứ lấy!”
Đế Ngao ngồi cách đó không xa, nửa thân thể bị Diệp Bắc Minh phá hủy vẫn còn rất yếu.
Ông ta nở nụ cười hung ác: “Phượng Vương, mạng của ông sớm muộn đều nằm trong tay tôi!”
“Bây giờ là đang trừng phạt Phượng tộc các ông cấu kết với tên tiểu tạp chủng Diệp Bắc Minh kia, muốn trách thì hãy trách con gái Phượng Cửu yêu quý của ông!”
“Nếu không phải tại nó, Phượng tộc các ông sao có thể rơi đến bước đường cùng này?”
Phượng Vương đỏ mắt gầm lên: “Đế Ngao, đừng có buộc tội lên đầu con gái tôi!”
“Đế tộc tâm địa hiểm độc!”
“Các người mới thực sự là đám tạo phản, lão Ma hoàng năm đó…”
Nói tới đây, Phượng Vương lại im bặt!
Bởi tiếng truyền âm của Đế Ngao đã văng vẳng bên tai ông ấy: “Ông nói đi! Chỉ cần ông nói ra bí mật năm đó, tôi cam đoan một nghìn cái đầu nữa sẽ lại rơi xuống!”
“Ông!”
Phượng Vương cắn chặt răng.
“Hãy nói ông tự mình nổi lòng mưu phản, cầu xin tôi tha thứ!”
Đế Ngao tiếp tục đùa bỡn: “Không nói phải không? Vậy lại chém thêm một nghìn người nữa!”
“Tôi nói!”
Phượng Vương bất lực đành phải ngửa mặt lên trời hét lớn: "Xin lỗi Đế chủ! Là Phượng tộc tôi mưu đồ tạo phản, là tôi cấu kết với Huyền tộc!”
“Xin Đế chủ hãy tha thứ, xin tổ tiên Ma tộc tha thứ!”
“Phượng tộc tôi biết sai rồi, sẵn sàng chịu chết!!!”
“Vương thượng! Người đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Mọi người trong Phượng tộc kinh ngạc trợn mắt.
Bọn họ đương nhiên không tin Phượng Vương sẽ tạo phản!
“Quả nhiên là do Phượng Vương phản loạn thất bại, bị Đế chủ mạnh mẽ trấn áp!”
“Hừ! Phượng tộc đúng là đám lòng muông dạ thú, bao nhiêu năm qua chúng đã giành được bao nhiêu lợi ích rồi? Nhưng lại vẫn cấu kết với tàn dư của Huyền tộc để tạo phản!”
“Phượng tộc đúng là đáng chết!”
“Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, tôi nhổ vào!”
Vô số trứng thối và rau cỏ nát đồng loạt ném về phía Phượng vương!
Thức ăn ôi thiu cơ hồ chôn vùi ông ấy!
Nhưng Phượng Vương vẫn cắn chặt răng, một dòng huyết lệ lăn dài xuống má.
Đế Ngao, Đế Cơ, Đế Trần cười ung dung xem kịch.
“Trần Nhi, chiêu này của con thật sự có tác dụng sao?", Đế Cơ nhìn con trai bên cạnh hỏi.
Đế Trần mặc mãng bào, nhưng lại ngồi trên ngai vàng của Ma hoàng!
Ông ta gật đầu: “Mẫu hậu, con rất hiểu Diệp Bắc Minh!”
“Tên tiểu tạp chủng này vô cùng quan tâm đến người xung quanh. Phượng Cửu nay đã là người phụ nữ của hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ với sự sống chết của Phượng tộc!”
Đế Cơ suy tư gật đầu!
Giây tiếp theo.
“Phụ hoàng!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếp đó.
Một người phụ nữ mặc cung trang đỏ rực như lửa lao vụt tới như sao băng, quỳ xuống trước mặt Phượng Vương, những ngón tay mảnh khảnh điên cuồng gạt bỏ đống đồ ăn hôi thối xuống.
Hàng chục cường giả của Đế tộc sầm mặt chuẩn bị tiến lên!
“Dừng tay!”
Đế Ngao lắc đầu.
Mấy chục cường giả Đế tộc lúc này mới dừng lại bước chân, không ngăn cản hành động của Phượng Cửu!
“Mẫu hậu, người xem, không phải người tới rồi đó sao?”, khóe miệng Đế Trần hiện lên một tia trêu chọc.
Ánh mắt Đế Cơ vừa chuyển liền hướng về phía cuối đám người.
Chỉ thấy một người thanh niên xuất hiện ở cuối quảng trường Thiên Ma, xung quanh rực cháy ngọn lửa trông vô cùng đáng sợ!
“Trời… dị hỏa!”
“Phần Thiên Chi Diễm!”
Đám Ma tộc xung quanh đều giật mình, nháo nhào lui lại!
Đây thế nhưng là Phần Thiên Chi Diễm, một khi bị nhiễm phải, nhất định sẽ biến thành tro bụi!
Ngay lập tức.
Tất cả nhường ra một con đường, để mặc Diệp Bắc Minh đi qua!
Ánh mắt Đế Ngao âm trầm, như móc câu nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc: “Tên tiểu tạp chủng này đúng là dám tới thật!”
Đế Trần cười đầy kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt!"
“Đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, mày vậy mà thực sự dám tới, xem ra tao không nhìn lầm mày!”
Rồi lập tức phá lên cười: “Ha ha ha, nhóc con, nếu cậu thực sự có thể tán tỉnh người phụ nữ đó, không biết chừng chuyện này thật sự sẽ xoay chuyển được!"
"Tuy nhiên, tôi từng gặp cô ta trước đây rồi, tính cách lạnh lùng lắm!”
“Căn bản không có thứ gì có thể làm cô ta rung động cả, trừ khi cô ta chủ động lựa chọn cậu, nếu không tất cả cũng chỉ là hy vọng hão huyền!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động: "Vua thời gian tiền bối, không lẽ thực sự không còn cách nào khác sao?”
“Năm đó mọi người đều đi đến cuối sông Mặc Uyên liền không có bước ngoặt nào nữa à?"
Vua thời gian thở dài một tiếng: "Mộ chủ, không phải bổn tọa muốn đả kích cậu”.
"Khi cậu được nhìn thấy thủ đoạn của người phụ nữ đó cũng sẽ tuyệt vọng giống như tôi vậy!”
“Cả đời bổn tọa đều dốc sức nghiên cứu lĩnh vực thời gian, thậm chí có thể đảo ngược thời gian cùng không gian, quay về quá khứ trong chốc lát!"
“Bổn tọa tưởng rằng có thể lợi dụng lĩnh vực thời gian để đánh bại người phụ nữ đó!”
"Nhưng……"
Nói tới đây.
Vua thời gian run rẩy: “Cậu có biết bổn tọa đã nhìn thấy cái gì không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”
Vua thời gian nhắm mắt lại: "Khi tôi thi triển lĩnh vực thời gian, người phụ nữ đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới!”
“Thậm chí tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả tôi, dường như cô ta mới là chủ nhân thật sự nắm giữ thời gian!”
“Vào lúc đó, đạo tâm của tôi đã hoàn toàn sụp đổ..."
Khi nói những lời này, giọng nói của Vua thời gian vẫn đang run rẩy!
Diệp Bắc Minh im lặng, trên thế gian này thực sự có người không thể đánh bại sao?
Không thể nào!
Chỉ cần là người, cho dù là người sáng tạo ra thế giới này, thậm chí là vị thần tạo ra cả thế giới cũng phải có điểm yếu.
Đột nhiên.
Toàn bộ Hỗn Độn Giới rung chuyển, hang động nơi Diệp Bắc Minh và Phượng Cửu ẩn náu cũng bắt đầu rung chuyển theo!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Kết giới bao quanh toàn bộ Hỗn Độn Giới vậy mà sáng lên!
Giọng nói của Đế Ngao thông qua nút nối sức mạnh vang vọng tới toàn bộ Hỗn Độn giới: “Diệp Bắc Minh, bổn vương biết mày đang nghe, nếu mày muốn trốn liền dẫn theo Phượng Cửu trốn chạy cả đời đi!”
“Bổn vương sẽ không lãng phí thời gian truy tìm mày nữa, từ giờ phút này trở đi, cứ mỗi mười lăm phút, tao sẽ giết chết một ngàn người của Phượng tộc!”
“Sau bốn mươi năm phút, tất cả thủ lĩnh cấp cao của Phượng tộc sẽ bị chém đầu trước công chúng tại thành Thiên Ma!”
“Có tới hay không đều tùy thuộc vào mày!”
“Nhưng bổn vương tin, mày nhất định sẽ tới!"
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Em phải đi cứu phụ vương cùng mọi người!”, Phượng Cửu đã tỉnh lại, giống như phát điên lao về phía thành Thiên Ma.
Diệp Bắc Minh một phát tóm lấy cô, ôm vào trong lòng: “Tiểu Cửu à, đừng manh động!”
"Bắc Minh, em cầu xin anh, để em đi đi mà!”
Phượng Cửu bật khóc nghẹn ngào: "Đây đều là lỗi của em, nếu em không dẫn anh về Phượng tộc!”
“Thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều là lỗi của em”.
Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Phượng Cửu, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Tiểu Cửu, em nghe tôi nói đã!”
“Chỉ cần em làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm phụ vương của em, còn có cả những người khác đều sẽ bình an vô sự!"
……
Thành Thiên Ma
Quảng trường có sức chứa hàng trăm triệu người một mảnh sôi trào, còn náo nhiệt hơn cả dịp lễ Tết.
Ánh mắt của tất cả đều dán chặt lên bục cao được xây dựng ở trung tâm quảng trường.
Hàng chục ngàn người của Phượng tộc đều bị trói bằng gông cùm và quỳ trên mặt đất!
“Tới giờ rồi, chém!”
Ở bên bục cao, một ông lão mặt không cảm xúc hô vang.
Một ngàn người Phượng tộc bị đè xuống ở mép đài cao, tên đao phủ giơ cao thanh đao sắc lẹm!
“Đừng mà!!!”
Phượng Vương đau đớn gào lên.
Đao sắc hạ xuống, một ngàn chiếc đầu lăn lông lốc xuống từ bục cao, một đám ma thú cấp thấp bên dưới vội lao tới, thi nhau ngấu nghiến phần xác và đầu!
Chúng ăn xong còn ngẩng đầu nhìn lên, liếm lưỡi ra chiều thòm thèm!
“Đế Ngao!!!”
Phượng Vương không thể nhẫn nhịn được nữa, phẫn hận gầm lên giống như dã thú: “Ông muốn giết thì giết một mình tôi, tại sao lại tàn sát người Phượng tộc tôi!”
“Thả bọn họ ra, mạng của tôi ông cứ lấy!”
Đế Ngao ngồi cách đó không xa, nửa thân thể bị Diệp Bắc Minh phá hủy vẫn còn rất yếu.
Ông ta nở nụ cười hung ác: “Phượng Vương, mạng của ông sớm muộn đều nằm trong tay tôi!”
“Bây giờ là đang trừng phạt Phượng tộc các ông cấu kết với tên tiểu tạp chủng Diệp Bắc Minh kia, muốn trách thì hãy trách con gái Phượng Cửu yêu quý của ông!”
“Nếu không phải tại nó, Phượng tộc các ông sao có thể rơi đến bước đường cùng này?”
Phượng Vương đỏ mắt gầm lên: “Đế Ngao, đừng có buộc tội lên đầu con gái tôi!”
“Đế tộc tâm địa hiểm độc!”
“Các người mới thực sự là đám tạo phản, lão Ma hoàng năm đó…”
Nói tới đây, Phượng Vương lại im bặt!
Bởi tiếng truyền âm của Đế Ngao đã văng vẳng bên tai ông ấy: “Ông nói đi! Chỉ cần ông nói ra bí mật năm đó, tôi cam đoan một nghìn cái đầu nữa sẽ lại rơi xuống!”
“Ông!”
Phượng Vương cắn chặt răng.
“Hãy nói ông tự mình nổi lòng mưu phản, cầu xin tôi tha thứ!”
Đế Ngao tiếp tục đùa bỡn: “Không nói phải không? Vậy lại chém thêm một nghìn người nữa!”
“Tôi nói!”
Phượng Vương bất lực đành phải ngửa mặt lên trời hét lớn: "Xin lỗi Đế chủ! Là Phượng tộc tôi mưu đồ tạo phản, là tôi cấu kết với Huyền tộc!”
“Xin Đế chủ hãy tha thứ, xin tổ tiên Ma tộc tha thứ!”
“Phượng tộc tôi biết sai rồi, sẵn sàng chịu chết!!!”
“Vương thượng! Người đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Mọi người trong Phượng tộc kinh ngạc trợn mắt.
Bọn họ đương nhiên không tin Phượng Vương sẽ tạo phản!
“Quả nhiên là do Phượng Vương phản loạn thất bại, bị Đế chủ mạnh mẽ trấn áp!”
“Hừ! Phượng tộc đúng là đám lòng muông dạ thú, bao nhiêu năm qua chúng đã giành được bao nhiêu lợi ích rồi? Nhưng lại vẫn cấu kết với tàn dư của Huyền tộc để tạo phản!”
“Phượng tộc đúng là đáng chết!”
“Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, tôi nhổ vào!”
Vô số trứng thối và rau cỏ nát đồng loạt ném về phía Phượng vương!
Thức ăn ôi thiu cơ hồ chôn vùi ông ấy!
Nhưng Phượng Vương vẫn cắn chặt răng, một dòng huyết lệ lăn dài xuống má.
Đế Ngao, Đế Cơ, Đế Trần cười ung dung xem kịch.
“Trần Nhi, chiêu này của con thật sự có tác dụng sao?", Đế Cơ nhìn con trai bên cạnh hỏi.
Đế Trần mặc mãng bào, nhưng lại ngồi trên ngai vàng của Ma hoàng!
Ông ta gật đầu: “Mẫu hậu, con rất hiểu Diệp Bắc Minh!”
“Tên tiểu tạp chủng này vô cùng quan tâm đến người xung quanh. Phượng Cửu nay đã là người phụ nữ của hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ với sự sống chết của Phượng tộc!”
Đế Cơ suy tư gật đầu!
Giây tiếp theo.
“Phụ hoàng!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếp đó.
Một người phụ nữ mặc cung trang đỏ rực như lửa lao vụt tới như sao băng, quỳ xuống trước mặt Phượng Vương, những ngón tay mảnh khảnh điên cuồng gạt bỏ đống đồ ăn hôi thối xuống.
Hàng chục cường giả của Đế tộc sầm mặt chuẩn bị tiến lên!
“Dừng tay!”
Đế Ngao lắc đầu.
Mấy chục cường giả Đế tộc lúc này mới dừng lại bước chân, không ngăn cản hành động của Phượng Cửu!
“Mẫu hậu, người xem, không phải người tới rồi đó sao?”, khóe miệng Đế Trần hiện lên một tia trêu chọc.
Ánh mắt Đế Cơ vừa chuyển liền hướng về phía cuối đám người.
Chỉ thấy một người thanh niên xuất hiện ở cuối quảng trường Thiên Ma, xung quanh rực cháy ngọn lửa trông vô cùng đáng sợ!
“Trời… dị hỏa!”
“Phần Thiên Chi Diễm!”
Đám Ma tộc xung quanh đều giật mình, nháo nhào lui lại!
Đây thế nhưng là Phần Thiên Chi Diễm, một khi bị nhiễm phải, nhất định sẽ biến thành tro bụi!
Ngay lập tức.
Tất cả nhường ra một con đường, để mặc Diệp Bắc Minh đi qua!
Ánh mắt Đế Ngao âm trầm, như móc câu nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc: “Tên tiểu tạp chủng này đúng là dám tới thật!”
Đế Trần cười đầy kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt!"
“Đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, mày vậy mà thực sự dám tới, xem ra tao không nhìn lầm mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.