Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2035: Côn Ngô Mật Phi

Ss Tần

01/07/2024

“Diệp Bắc Minh, Hắc Thủy tộc hủy diệt thế giới, là một thủ đoạn khởi động lại nhà tù này!”

“Nếu cậu không muốn những người xung quanh chết thì hãy thoát khỏi nhà tù này... nếu không mọi chuyện sẽ lặp lại!"

“Cậu và những người cậu quan tâm đều sẽ chết…”

Ánh sáng màu máu lóe lên rồi vụt tắt!

Khoảnh khắc Phượng tổ Thiên Ma hoàn toàn biến mất!

“Ai?”

Cõi lòng Diệp Bắc Minh run rẩy.

Một cảm giác khủng hoảng chưa từng có đánh úp tới!

Lúc này anh giống như đang trần truồng đứng trước mặt người!

Mọi bí mật của anh đều bị nhìn thấu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh một câu: “Nhóc con, đừng để lộ ra bất kỳ khác thường nào! Cô ta đang nhìn cậu đó!”

“Cô ta là ai?”

Diệp Bắc Minh dựng tóc gáy.

“Một người phụ nữ! Cậu đang làm gì thì cứ làm như vậy! Cứ coi như cô ta không tồn tại đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn rơi vào im lặng.

Thậm chí còn cắt đứt liên hệ với Diệp Bắc Minh.

Lúc này Phượng Cửu mới tỉnh lại từ trong trạng thái thời gian ngưng đọng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khó hiểu: “Diệp… Bắc Minh, vừa rồi tổ tiên Phượng tổ tôi nói gì với anh vậy?”

Cảm giác bị dòm ngó kia vẫn chưa biến mất!

Diệp Bắc Minh tận lực giữ bình tĩnh, đáp: “Tiền bối Phượng tổ nói tôi phải chăm sóc thật tốt cho em!”

“Đồng thời giữ vững truyền thừa của Phượng tổ!”

“Tiểu Cửu em yên tâm, Phượng tổ vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết!”

Mặt Phượng Cửu đỏ lựng như tôm luộc, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm…”

Diệp Bắc Minh ôm chầm lấy cô vào lòng: “Nào, chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, chúng ta tiếp tục thôi”.

"Ừm".

Phượng Cửu xấu hổ đến nỗi giọng nói nhỏ như muỗi kêu!

Một luồng ma khí tràn tới bao bọc lấy hai người họ!

Một lúc sau, vọng tới tiếng thở hổn hển!

Còn có tiếng gầm khẽ khàng!

"Hừ! Không biết xấu hổ!”

Một giọng nói lạnh lùng vọng tới từ trong hư không.

Giây tiếp theo.

Cảm giác bị người nhìn chòng chọc kia của Diệp Bắc Minh mới biến mất.

Sau một nhịp thở, phía trên sông Mặc Uyên của Hỗn Độn giới, một cô gái với thân hình hoàn mỹ không tì vết bước vào trong hư không!

Cô ta dường như không thuộc về thế giới này!

Sông Mặc Uyên bên dưới điên cuồng gầm thét, cuốn lên từng đợt sóng khổng lồ cao hàng chục nghìn mét!

Cô ta như không nhìn thấy, vẫn như cũ lướt trên không trung.

Chỉ vài bước chân đã đến được điểm cuối con sông Mặc Uyên dài hàng triệu dặm.

Phía trước, một tấm bia đá màu đen đứng sừng sững, cắm rễ vào giữa hư không!

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt tại đây nhất định sẽ bàng hoàng phát hiện ra, toàn bộ tấm bia đá màu đen này được vậy mà được điêu khắc hoàn toàn từ mẫu thạch Hỗn Độn!

Nước sông Mặc Uyên được sinh ra từ chính dòng khí hỗn độn dưới tấm bia đá này!

Mọi phép tắc trật tự căn bản đều vô dụng ở nơi đây!



Phía trên tấm bia đá.

Khắc bốn ký tự cổ kính: Nhà tù số bảy!

Đột nhiên.

Khoảng không bên cạnh tấm bia đá rung chuyển, một thanh niên từ trong đó bước ra!

Tên thanh niên đó mang trên mình khí chất tối cao vô thượng, giống như Thiên đế giáng trần vậy!

Thấy cô gái trước mặt, hắn ta liền lộ ra ý cười: “Sư muội, tông môn nói nhà tù số bảy này xảy ra chút hỗn loạn, kêu ta tới nhìn xem!”

“Tình hình thế nào rồi?"

“Tất cả đều bị bóp chết từ trong trứng nước, đã không sao rồi”, cô gái lạnh lùng lắc đầu.

Tên thanh niên mỉm cười đáp: “Sư muội, em canh giữ ở đây quá lâu rồi, có cảm thấy cô đơn không?”

“Hay là tôi ở lại bầu bạn với em nhé?”

Nói đoạn liền bước tới chỗ cô gái, muốn nắm lấy tay cô ta!

“Cút!”

Cô gái nhấc tay quét qua một chưởng, hư không tiêu tán!

Tên thanh niên nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!

Nhưng ngay lập tức, làn sương máu đã tập hợp lại hóa lại dáng vẻ của tên đó.

Hắn ta hãi hùng lùi lại, sợ hãi không thôi nhìn chăm chăm cô gái: “Cô…”

Ánh mắt cô gái rét lạnh như hầm băng: “Trong mắt đàn ông các người chỉ có chuyện này thôi sao?”

“Cút! Nhà tù số bảy không hoan nghênh anh, nếu còn dám bước chân đến đây một lần nữa, tôi sẽ khiến anh đến cơ hội phục sinh cũng không còn!”

“Côn Ngô Mật Phi, cô cứ đợi đó cho tôi!”

Đôi mắt của tên thanh niên lập tức đỏ quạu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng có xuất thân từ gia tộc Côn Ngô thì có thể ngồi lên đầu người khác!”

“Còn không phải vẫn phạm sai lầm đó sao? Nói một cách dễ nghe là kêu cô tới canh gác nhà tù số bảy!”

“Mà khó nghe thì cùng việc bị tống giam vào nhà tù số bảy có gì khác biệt? Nếu thức thời liền gả cho tôi…”

“Chết đi!”

Những ngón tay thon thả trắng dài như cọng hành của Côn Ngô Mật Phi chỉ tới, sức mạnh của một đạo phép tắc liền hạ xuống!

Gã thanh niên một lần nữa hóa thành sương máu, cuộn lên một luồng khí hỗn độn lúc sương máu sắp bị tiêu diệt!

"Đừng... đừng giết tôi!"

Từ trong làn sương máu vọng tới một giọng nói đầy kinh hoàng!

Khi Côn Ngô Mật Phi thoáng do dự thì hư không dao động, sương máu nhanh chóng biến mất!

“Coi như anh chạy nhanh!”

Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng.

Cô ta tiến lên một bước, ngồi xếp bằng dưới mẫu thạch Hỗn Độn!

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bình ổn lại tâm trạng, trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng trong hang động vừa rồi!

……

Diệp Bắc Minh căn bản không dám dừng lại.

Sau một ngày một đêm, khi chắc chắn rằng cảm giác bị nhìn trộm kia đã biến mất anh mới dừng lại.

"Bắc Minh..."

Phượng Cửu sớm đã thở không ra hơi.

Vừa kết thúc liền chìm vào giấc ngủ sâu!

Diệp Bắc Minh giúp Phượng Cửu mặc xong quần áo, lúc này mới hô lên: “Tiểu Tháp, mau ra đây đi!”

Giây tiếp theo.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, cậu không sao chứ, thật quá tốt rồi!”



Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cũng may cô ta không phát hiện ra chúng ta có bất thường gì!”

“Không…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: “Khi tôi cảm nhận được sự hiện diện của cô ta thì cô ta đã phát giác ra tôi rồi!”

"Hơn nữa cô ta hẳn là trong nháy mắt đã biết rõ mọi bí mật của cậu, nhưng không giết chết cậu hẳn là vì coi thường!”

"Không đến nỗi đó chứ…”

Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khổ: "Nhóc con, là vậy đó! Chính là như vậy!”

“Khoảnh khắc gặp Phượng tổ Thiên Ma kia, tôi đã nhớ lại mọi thứ”.

“Hỗn Độn giới hẳn là lối vào của nhà tù này, cũng là lối ra!”

“Chủ nhân đầu tiên của tôi cũng chính là Võ Tổ của thế giới này đã sáng tạo ra hệ thống tu luyện của người tu võ, cũng tạo ra tôi!”

“Chủ nhân đầu tiên của tôi hẳn là nhóm phạm nhân đầu tiên của nhà tù số bảy!”

Diệp Bắc Minh sởn tóc gáy: “Tiểu Tháp à, nơi này thực sự là một nhà giam sao?”

"Đúng vậy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Thuận theo dòng chảy của sông Mặc Uyên đến điểm cuối, chủ nhân đầu tiên của tôi đã từng tới đó!”

“Ở đó có một cô gái hoàn mỹ vô khuyết canh gác, chủ nhân của tôi đã từng giao chiến với cô ta!”

“Chỉ một chiêu là bại trận….”

“Trời ạ…”

Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!

Người tạo ra Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vậy mà bại dưới tay cô gái đó, kiên trì không nổi lấy một chiêu?

Diệp Bắc Minh nuốt khan: “Tiểu Tháp à, thực lực thật sự chênh lệch lớn đến vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: "Thực lực không phải cách biệt quá xa, mà là tại nhà tù số bảy này, phép tắc của toàn thế giới này đều do cô ta quy định!”

"Nói cách khác, tất cả phép tắc, công pháp võ đạo mà cậu lĩnh ngộ được đều dựa trên phép tắc mà cô ta sáng tạo ra!”

“Cô gái đó chỉ cần một suy nghĩ liền có thể lật đổ cả một thế giới!”

Diệp Bắc Minh rơi vào trầm mặc.

Lần đầu tiên trong lòng anh có cảm giác tuyệt vọng!

Đôi mắt anh có chút ửng đỏ: “Tiểu Tháp, không lẽ chúng ta cứ như vậy chấp nhận số mệnh sao?”

Đột nhiên.

Nghĩa địa Hỗn Độn rung lắc dữ dội!

Tấm bia mộ thứ tám lóe lên, giọng nói của Vua thời gian truyền tới: “Nhóc con, bây giờ cậu đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi chưa?”

“Hắc Thủy tộc không có gì đáng sợ!"

“Cô gái ở cuối sông Mặc Uyên kia mới là thứ đáng sợ nhất!"

“Nếu cậu không làm được, bổn tọa khuyên cậu cứ việc đầu thai, trở thành tấm bia mộ thứ mười trong nghĩa địa Hỗn Độn, không có gì mất mặt cả!”

"Rốt cuộc thì chín người chúng ta đều thất bại…”

Nghe được lời này, Diệp Bắc Minh ngược lại bật cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh tôi có thể đi tới ngày hôm nay chính là vì không tin vào số mệnh!”

"Nếu thế gian này thực sự là một nhà tù, vậy Diệp Bắc Minh tôi nhất định phải là người đầu tiên bước ra khỏi đây! Về phần cô gái mà mọi người vừa nhắc tới khủng bố cỡ nào? Thứ ông đây không sợ nhất chính là phụ nữ!”

“Các người sợ cô ta đến thế sao?”

Diệp Bắc Minh nhếch môi cười toe toét, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Tôi không chỉ muốn vượt ngục, mà còn muốn hiếp chết cô ta! Mẹ kiếp!”

……

Tại điểm cuối sông Mặc Uyên.

“Hắt xì!”

Côn Ngô Mật Phi bất giác hắt xì hơi, đôi mày như vẽ trên gương mặt tuyệt mỹ hơi cau lại: “Ai đang nói xấu sau lưng mình vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook