Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2105: Nhà tù số sáu!

Ss Tần

06/08/2024

Giơ tay lên tát một cái!

Nhóm chàng trai áo xanh còn không có cả cơ hội phản ứng, hóa thành một đám huyết vụ ngay tại chỗ!

"Diệp Bắc Minh, cậu hài lòng chưa?"

Lão Chu gần như bật tiếng từ cổ họng.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ kinh ngạc: "Lão Chu, ông chơi thật à?"

"Tôi đâu có bảo các ông giết cậu ta!"

"Ha ha ha ha!"

Lão Chu ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng lửa giận trong đôi mắt không thể dằn xuống được nữa!

Ông ta phất tay áo, bỏ đi!

Trong cả quá trình, hai người là Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị đều nhíu mày.

Không nói một câu nào!

'Tên nhóc này, thực lực, tính cách, lòng dạ đều thâm thật đấy! Bức được lão Chu ra nông nỗi này luôn!'

Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh một cái: "Diệp Bắc Minh, bây giờ chúng ta nên bàn về vấn đề của cậu rồi chứ!"

"Tôi có vấn đề gì?"

"Cậu có biết, phép tắc Luân Hồi là điều cấm kỵ ở Nguyên Thủy Chân Giới không hả!" Hoang Cửu Hoang nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu tu luyện phép tắc Luân Hồi, hơn nữa còn ngưng tụ ra đạo đài Luân Hồi, chắc hẳn cậu đang ở tầng ba phép tắc Luân Hồi."

Phép tắc Luân Hồi?

Tầng ba?

Ngoài mặt, Diệp Bắc Minh không tỏ vẻ gì.

Trong lòng thì đang nổi sóng ầm ầm!

"Tiểu Tháp, phép tắc Luân Hồi còn phân tầng nữa hả?"

"Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng mới tới thế giới này lần đầu!"

Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, Dao Trì đưa ra đáp án: "Đương nhiên rồi, phép tắc Luân Hồi tu luyện đến tầng chín, có thể đi xuyên tới tương lai!"

"Thật sao?"

Diệp Bắc Minh cả kinh.

Không đợi Dao Trì đáp lại.

Giọng của Hoang Cửu Dương lại vang lên: "Bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!"

"Một là từ bỏ việc tu luyện phép tắc Luân Hồi!"

"Hai là chết!"

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh sa sầm.

Côn Ngô Mật Phi lập tức bước ra đứng trước người Diệp Bắc Minh: "Cung chủ, ông muốn giết anh ấy?"

Hoang Cửu Dương không biểu cảm gì: "Mật Phi, con hiểu lầm rồi!"

"Cái chết mà ta nói, là tự cậu ta sẽ chết!"

Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh.

Sau đó lại nhìn sang Hoang Cửu Dương: "Cung chủ, xin ông hãy nói rõ!"

"Tên nhóc này gặp may nên mới tu luyện được đến tầng ba phép tắc Luân Hồi, một khi tiến vào tầng thứ tư, thì sẽ cách cái chết không còn xa nữa!" Hoang Cửu Dương lắc đầu.

Diệp Bắc Minh chắp tay vái: "Cung chủ, lẽ nào phép tắc Luân Hồi có chỗ thiếu sót?"

"Cậu cũng biết khách khí cơ đấy?"

Hoang Cửu Dương cười cáu kỉnh: "Lão phu cứ tưởng cậu sẽ cứng đến cùng cơ!"

Diệp Bắc Minh đúng mực nói: "Đối phó với kẻ địch, tất nhiên phải cứng đến cùng."

"Nếu cung chủ là bạn, Diệp Bắc Minh tôi cũng không phải kẻ không biết lễ phép!"

Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật kỹ, im lặng vài giây!

"Tốt nhất là cậu đừng biết!"

Ông ta lắc đầu.



"Tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là đừng tu luyện phép tắc Luân Hồi nữa!"

"Không thì sẽ chết rất khó coi đấy!"

"Là kiểu sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh ấy!"

Nói xong.

Hoang Cửu Dương quay người rời đi!

Thạch Nghị rất ngạc nhiên, ánh mắt ông ta lóe lên rồi cũng đi theo.

Sau khi ra khỏi quảng trường, Thạch Nghị nghi hoặc: "Cung chủ, tại sao ông không đề nghị, cho cậu ta tiến vào nơi đó?"

Hoang Cửu Dương quay đầu lại: "Ông không thấy tên nhóc này cũng thú vị à?"

"Ý ông là?"

Thạch Nghị sửng sốt!

Hoang Cửu Dương gật đầu, ông ta khoanh tay trước ngực rồi đi tiếp: "Chỉ dựa vào việc vừa nãy phải đối diện với bốn vị cảnh giới Tế Đạo cùng lúc, mà cậu ta vẫn không hề sợ hãi!"

"Lão phu nghĩ, tên nhóc này có thể đào tạo được!"

"Nếu chết thì tiếc quá."

Thạch Nghị ngây người.

Hoang Cửu Dương đã sống mười tỷ năm, công phu là tầng bốn cảnh giới Tế Đạo, thế mà lại nổi lên lòng yêu người tài!

"Quái thật, rốt cuộc tên nhóc này có ma lực gì cơ chứ?" Thạch Nghị lẩm bẩm.

...

Trên quảng trường.

U Nhược đi qua với vẻ mặt ngưng trọng: "Diệp công tử, vừa nãy anh liều quá!"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Tôi không giết chết đám người đó, thì lão Chu sẽ tha cho tôi à?"

"Tôi không châm biếm Bàng Vân thì ông ta sẽ không có hứng thú với mẫu thạch Hỗn Độn sao?"

"Còn cả Tố Vấn kia nữa, cô nghĩ cô ta sẽ tha cho tôi sao?"

"Ngay từ đầu, mục tiêu của đám người đó chỉ có một, giết chết tôi!"

"Lấy được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn trong tay tôi, bọn họ đều muốn tôi chết, thế tôi còn khách khí với họ làm gì?"

"Nhưng..."

U Nhược há miệng.

Cô ta chợt phát hiện, Diệp Bắc Minh nói rất có lý!

Hoàn toàn không thể phản bác!

Nhưng.

Không nể mặt hai vị cảnh giới Tế Đạo như vậy, cũng quá dọa người đi!

Côn Ngô Mật Phi thản nhiên cười, vỗ đầu Diệp Bắc Minh: "Tiểu Minh Minh, làm tốt lắm! Chị thích người đàn ông như vậy!"

"Đi, tôi đưa anh đến một chỗ hay!"

...

Sau khi Bàng Vân và Thạch Nghị rời khỏi quảng trường, bọn họ đi thẳng về chỗ ở.

"Sư phụ, tên tiện chủng đó quá đáng ghét!"

"Con rất muốn giết chết anh ta ngay bây giờ, sau đó bầm thây vạn đoạn!"

Tố Vấn cười lạnh lẽo, làm gì còn dáng vẻ dịu dàng trong ngày thường nữa: "Nếu không phải có cung chủ và mấy vị trưởng lão ở đấy, con đã ra tay giết anh ta luôn rồi, cùng lắm thì úp mặt vào tường mấy trăm triệu năm, vẫn đáng!"

Hận!

Oán hận ngập trời!

Tố Vấn chưa từng hận một người đến vậy!

Bàng Vân liếc cô ta một cái, lắc đầu: "Con không phải đối thủ của cậu ta!"

"Nếu vi sư không ra mặt thì con đã thành một khối thi thể rồi!"



"Không phải chứ? Sao có thể!"

Tố Vấn cả kinh.

Cô ta há to miệng, nghĩ đến uy lực khủng bố của trường thương màu kim kia: "Con đã tu luyện đến Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, tên tạp chủng đó có thể giết được con ư?"

"Đùa gì vậy!"

Tố Vấn vẫn không tin, đánh chính diện Diệp Bắc Minh có thể giết cô ta!

Bàng Vân lười giải thích, ông ta giơ tay lên.

Tố Vấn nhìn sang, con ngươi hung hăng co rút!

"Hít..."

Cô ta không kìm được hít một ngụm khí lạnh!

Chỉ thấy.

Chỗ lòng bàn tay của Bàng Vân có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương!

"Đây là vết thương do vi sư đỡ nhát thương ban nãy!"

"Nếu là con, con có đỡ được không?"

Tố Vấn nuốt nước miếng, toát mồ hôi hột.

Sư phụ cảnh giới Tế Đạo tầng hai, thế mà lại bị thương!

...

"Đây là ngọn núi rồng thứ mười ba, sau này đây là địa bàn riêng của tôi!"

Côn Ngô Mật Phi mỉm cười.

Đế cung Hồng Hoang có chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng!

Mười hai ngọn núi đầu, tương ứng với mười hai vị cảnh giới Tế Đạo!

Không ngờ, ngọn núi rồng thứ mười ba lại được đưa cho Côn Ngô Mật Phi, có thể thấy đế cung Hồng Hoang rất coi trọng cô ta.

Côn Ngô Mật Phi lấy ra một cái lệnh bài, đặt vào một tấm bia đá.

Trận pháp phía trước ầm ầm mở khóa!

Ba người đi vào trong.

Trước mặt đã sáng tỏ rõ ràng!

Một dãy núi hình rồng cả ngàn dặm, nằm trên mặt đất!

Trên đỉnh núi là các tòa cung điện!

"U Nhược cô nương, cô cứ tự nhiên!"

Côn Ngô Mật Phi khẽ cười một tiếng.

Sau đó kéo Diệp Bắc Minh đi thẳng vào điện chính!

U Nhược đỏ mặt, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của hai người: "Chắc không phải hai người đó định làm chuyện kia đấy chứ?"

Sau khi đi vào điện chính!

Côn Ngô Mật Phi gần như treo trên người Diệp Bắc Minh, đôi mắt trở nên kiều mị!

Hai người nhanh chóng nhào vào nhau!

Khi sắp tiến hành bước tiếp theo!

Đột nhiên.

Giọng nói của Dao Trì chợt vang lên: "Diệp Bắc Minh, mau nâng cao cảnh giới đi, chúng ta không đủ thời gian đâu!"

"Dùng nội đan của lão tế hoàng, tính sơ sơ ngươi có thể tăng lên đến tầng năm, sau đó chúng ta lập tức lên đường đi tìm nhà tù số sáu!"

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

"Gấp thế à?"

Dao Trì nói: "Bọn họ không tìm được bổn đế, chắc chắn biết bổn đế muốn đến nhà tù số sáu, để tìm thi thể bổn đế còn sót lại!"

"Với thực lực hiện giờ của ngươi, căn bản không vào được nhà tù số sáu!"

"Thừa dịp bây giờ bọn họ chưa phản ứng lại, chỉ cần ngươi bước vào cảnh giới Đại Năng tầng năm, chắc là đủ dùng đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook