Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2104: Tiểu Phi Phi mạnh mẽ!
Ss Tần
05/08/2024
Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị, ông Chu lao ra khỏi đại điện.
Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Chỉ thấy
Trên đạo đài Luân Hồi, Phạm Anh Kiệt bị xé thành hai mảnh một cách bi thảm, nửa thân trên kinh hãi cầu xin sự thương xót!
Một thanh kiếm dài cổ xưa chém thẳng vào đỉnh đầu Phạm Anh Kiệt!
"Diệp Bắc Minh, dừng tay!"
Ông Chu trầm giọng lên tiếng.
Phụt--!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đè xuống, thân thể bằng xương bằng thịt của Phạm Anh Kiệt vỡ vụn ngay tại chỗ!
Một đạo thần hồn lao ra!
"Ông Chu, cứu mạng!" Phạm Anh Kiệt kinh hãi hét lên.
Ông Chu lao tới, cố gắng cứu lấy thần hồn của Phạm Anh Kiệt!
"Phần Thiên Chi Diễm!"
Diệp Bắc Minh hét lên, triệu tập một con rồng lửa!
Trực tiếp nuốt chửng thần hồn của Phạm Anh Kiệt, biến nó thành tro bụi!
Ông Chu gần như tức giận đến chết mất, dừng lại trên đạo đài Luân Hồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu không nghe thấy tôi nói sao?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: "Nghe thấy!"
Ông Chu tức giận hét lên: "Nếu đã nghe thấy, tôi bảo cậu dừng tay, sao cậu không dừng lại!”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải dừng lại?"
Đóng lĩnh vực Luân Hồi!
Tiện tay nắm lấy không khí!
Tóm lấy cây thương dài màu vàng của Phạm Anh Kiệt, chĩa về một hướng nhất định trong khoảng không, ném ra ngoài!
"Tiểu Tháp, nổ tung!"
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại, toàn bộ sức mạnh của nó đều truyền vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
"Không được!"
Tố Vấn đang ẩn náu trong hư không, sắc mặt liền thay đổi lớn.
Thoát khỏi hư không, xoay người bỏ chạy!
Cây thương màu vàng như thể có mắt, khóa chặt mọi lối thoát của Tố Vấn!
Tố Vấn luống cuống, ném ra một miếng ngọc bội!
“Bang!” một tiếng, ngọc bội nổ tung.
Cô ta lại lấy ra binh khí của mình, một thanh kiếm dài đỏ rực, muốn chặn cây thương màu vàng!
Trực tiếp gãy nứt!
Căn bản không thể chặn được sức mạnh này!
"Đừng mà……"
Giọng nói của Tố Vấn đầy vẻ sợ hãi.
Sắp bị cây thương màu vàng đâm thủng!
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta, dùng một tay nắm lấy nó!
Cây thương màu vàng nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ khắp bầu trời!
"Ông Bàng!"
Mọi người đều nhìn ông già lưng gù xuất hiện!
Bàng Vân, cảnh giới Tế Đạo cấp 2!
"Sư phụ!"
Tố Vấn thở phào nhẹ nhõm, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cô ta có cảm giác, nếu trúng đòn vừa rồi của Diệp Bắc Minh, cô ta chắc chắn sẽ chết!
Bàng Vân không để ý đến Tố Vấn, bàn tay vừa tóm lấy cây thương màu vàng để ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào Diệp Bắc Minh!
"Tiểu tử, cậu muốn giết đồ đệ của Bàng Vân tôi sao?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông Bàng, ông hiểu lầm rồi, trượt tay!"
"Hay cho câu trượt tay! Ha ha ha..."
Bàng Vân cười nham hiểm: "Trên người cậu vẫn còn có mẫu thạch Hỗn Độn phải không?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ông Bàng, vẫn còn rất nhiều."
"Nhưng, đại khái là tôi sẽ không đưa cho ông, ông chỉ có thể nghĩ cách mà cướp thôi!”
"Nếu ông dám cướp trước mặt mọi người, tôi kính ông là một hảo hán! Còn không thì ông ở sau lưng nghĩ cách đi!"
Khóe miệng hiện lên một tia cười cợt!
"Là tôi nghe nhầm sao?"
Một số đệ tử của đế cung Hồng Hoang có mặt tại hiện trường đều sợ đến mức tê cả da đầu!
Tên này nhất định là một kẻ điên!
Sao anh ta dám nói chuyện với Bàng Vân như thế?
Trong khoảng không xa xa, hàng trăm bóng người đứng trên bầu trời, từ xa nhìn lại!
Đây đều là đệ tử của đế cung Hồng Hoang, bọn họ bị động tĩnh vừa rồi thu hút đến, chỉ cần là ở trong đế cung, cơ bàn đều xuất hiện.
U Nhược, người cách Diệp Bắc Minh không xa, đã chết lặng vì sốc!
Bàng Vân nheo mắt, không chút biểu cảm, xoay người rời đi cùng Tố Vấn!
Thậm chí.
Còn không chào hỏi Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị hay ông Chu!
"Diệp Bắc Minh, cậu còn chưa trả lời tôi, tại sao lại giết Phạm Anh Kiệt?" Ông Chu hét lên.
Diệp Bắc Minh liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không được giết?"
Thái độ này là gì?
"Cậu!"
Ông Chu tức giận gần chết: "Cậu ta là đệ tử của đế cung Hồng Hoang!"
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại: "Ông Chu, đế cung Hồng Hoang chúng ta chắc là không có quy định gì về việc đánh lén khách phải không?"
Vẻ mặt của ông Chu thay đổi: "Cho dù vậy, tội của Phạm Anh Kiệt cũng không đến mức phải chết!”
"Diệp Bắc Minh nhất định phải cho tôi một câu giải thích!
"Giải thích? Ha ha!"
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh một tiếng: "Phạm Anh Kiệt đánh lén người đàn ông của tôi, vốn là đáng chết!"
"Lùi một bước mà nói, cho dù vừa rồi anh ta vẫn chưa chết!"
"Côn Ngô Mật Phi tôi nếu sau này có cơ hội, cũng nhất định sẽ giết anh ta! Ông Chu, câu giải thích của tôi, ông hài lòng rồi chứ?"
Bá đạo!
Mạnh mẽ!
Không cho chút thể diện nào!
"Đây chính là Hỗn Độn Thể?"
"Ngày đầu tiên gia nhập đế cung, đã hống hách như vậy, sau này trưởng thành rồi, chẳng phải sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?"
Trong không trung xa xa, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía Côn Ngô Mật Phi!
Nhấp nháy bất định!
Ông Chu mở miệng.
Không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại dám nói như vậy!
"Được rồi, ông Chu!"
Hoang Cửu Dương lắc đầu: "Bản thân Phạm Anh Kiệt có lỗi, công kích khách của đế cung Hồng Hoang đã rất mất mặt rồi!"
"Cái chết của anh ta coi như là một lời cảnh báo!"
"Vâng!"
Ông Chu nghiến răng nghiến lợi.
Hoang Cửu Dương liếc nhìn thanh niên mặc áo xanh: "Mấy người các cậu, úp mặt vào tường suy nghĩ một triệu năm!”
Mấy người cúi đầu thất vọng, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã!"
Soạt——!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Diệp Bắc Minh!
“Cậu Diệp, cậu còn gì muốn nói sao?"
Hoang Cửu Dương nhàn nhạt nhìn hắn.
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, quay đầu nhìn thẳng Hoang Cửu Dương: "Ông chính là cung chủ của đế cung Hồng Hoang? Phạm Anh Kiệt chính là thủ phạm chính, những người này chính là đồng phạm!"
"Phạm Anh Kiệt đã chết rồi! Lẽ nào những người này chỉ phải úp mặt vào tường một triệu năm là xong?”
Hoang Cửu Dương cau mày: "Cậu muốn thế nào?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi đế cung Hồng Hoang!"
"Cậu nói cái gì?"
Hoang Cửu Dương cau mày.
Ông Chu hét lên: "Diệp Bắc Minh, đừng có quá đáng quá!"
Phạm Anh Kiệt và mấy người này đều là đệ tử dưới tay ông ta!
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Quá đáng sao? Bọn họ và Phạm Anh Kiệt cùng nhau tới gây phiền toái cho tôi, muốn giết tôi!"
"Ông Chu, nếu như bây giờ tôi trực tiếp ra tay giết ông, lỡ như... thất bại!"
"Hả? Ông có từ bi tha cho tôi không?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng chất vấn!
Cho dù ông Chu là cảnh giới Tế Đạo cấp hai!
Vẫn không cho chút thể diện nào!
Trong mắt ông Chu tràn đầy tức giận!
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Ông Chu, Trả! Lời! Tôi!”
"Dùng võ đạo của ông, từng chữ, từng chữ trả lời tôi, có tha cho tôi không?”
Ông Chu nắm chặt nắm đấm, muốn lập tức xé nát Diệp Bắc Minh!
"Diệp Bắc Minh… Tiểu tử này, to gan đấy!"
"Lại dám mắng ông Chu như vậy!"
Hàng trăm bóng người ở đằng xa đang thì thầm bàn luận.
Rất nhiều người ánh mắt lóe lên, đều chú ý tới Diệp Bắc Minh!
Có người lắc đầu: "Ha ha, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi! Nếu không phải sư muội Hỗn Độn Thể này, anh ta sao dám lớn tiếng như vậy?"
"Cũng đúng!"
Có người gật đầu tán đồng.
Côn Ngô Mật Phi lạnh lùng nói: "Ông Chu, xin hãy dùng võ đạo trả lời câu hỏi này đi!”
Ông Chu nắm chặt tay, hai từ bật ra từ kẽ răng: "Không thể!"
"He he!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên một nụ cười: "Ông Chu không hào phóng như vậy, vì sao muốn tôi tha bọn họ?"
"Cho nên, tôi không giết bọn họ là đã hào phóng hơn ông Chu rồi nhỉ?”
Ngay khi những lời này được thốt ra!
Mọi người đều bối rối!
Chết tiệt!
Tiểu tử này... thật biết ăn nói!
Không chỉ khiến Ông Chu tức giận gần chết, mà còn tự nhận mình là người vô cùng cao thượng!
Cuối cùng, còn đá ông Chu một cái!
Tuyệt!
Quá tuyệt vời!
Ông Chu không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa, trực tiếp ra tay!
Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Chỉ thấy
Trên đạo đài Luân Hồi, Phạm Anh Kiệt bị xé thành hai mảnh một cách bi thảm, nửa thân trên kinh hãi cầu xin sự thương xót!
Một thanh kiếm dài cổ xưa chém thẳng vào đỉnh đầu Phạm Anh Kiệt!
"Diệp Bắc Minh, dừng tay!"
Ông Chu trầm giọng lên tiếng.
Phụt--!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đè xuống, thân thể bằng xương bằng thịt của Phạm Anh Kiệt vỡ vụn ngay tại chỗ!
Một đạo thần hồn lao ra!
"Ông Chu, cứu mạng!" Phạm Anh Kiệt kinh hãi hét lên.
Ông Chu lao tới, cố gắng cứu lấy thần hồn của Phạm Anh Kiệt!
"Phần Thiên Chi Diễm!"
Diệp Bắc Minh hét lên, triệu tập một con rồng lửa!
Trực tiếp nuốt chửng thần hồn của Phạm Anh Kiệt, biến nó thành tro bụi!
Ông Chu gần như tức giận đến chết mất, dừng lại trên đạo đài Luân Hồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu không nghe thấy tôi nói sao?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: "Nghe thấy!"
Ông Chu tức giận hét lên: "Nếu đã nghe thấy, tôi bảo cậu dừng tay, sao cậu không dừng lại!”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải dừng lại?"
Đóng lĩnh vực Luân Hồi!
Tiện tay nắm lấy không khí!
Tóm lấy cây thương dài màu vàng của Phạm Anh Kiệt, chĩa về một hướng nhất định trong khoảng không, ném ra ngoài!
"Tiểu Tháp, nổ tung!"
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại, toàn bộ sức mạnh của nó đều truyền vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
"Không được!"
Tố Vấn đang ẩn náu trong hư không, sắc mặt liền thay đổi lớn.
Thoát khỏi hư không, xoay người bỏ chạy!
Cây thương màu vàng như thể có mắt, khóa chặt mọi lối thoát của Tố Vấn!
Tố Vấn luống cuống, ném ra một miếng ngọc bội!
“Bang!” một tiếng, ngọc bội nổ tung.
Cô ta lại lấy ra binh khí của mình, một thanh kiếm dài đỏ rực, muốn chặn cây thương màu vàng!
Trực tiếp gãy nứt!
Căn bản không thể chặn được sức mạnh này!
"Đừng mà……"
Giọng nói của Tố Vấn đầy vẻ sợ hãi.
Sắp bị cây thương màu vàng đâm thủng!
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta, dùng một tay nắm lấy nó!
Cây thương màu vàng nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ khắp bầu trời!
"Ông Bàng!"
Mọi người đều nhìn ông già lưng gù xuất hiện!
Bàng Vân, cảnh giới Tế Đạo cấp 2!
"Sư phụ!"
Tố Vấn thở phào nhẹ nhõm, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cô ta có cảm giác, nếu trúng đòn vừa rồi của Diệp Bắc Minh, cô ta chắc chắn sẽ chết!
Bàng Vân không để ý đến Tố Vấn, bàn tay vừa tóm lấy cây thương màu vàng để ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào Diệp Bắc Minh!
"Tiểu tử, cậu muốn giết đồ đệ của Bàng Vân tôi sao?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông Bàng, ông hiểu lầm rồi, trượt tay!"
"Hay cho câu trượt tay! Ha ha ha..."
Bàng Vân cười nham hiểm: "Trên người cậu vẫn còn có mẫu thạch Hỗn Độn phải không?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ông Bàng, vẫn còn rất nhiều."
"Nhưng, đại khái là tôi sẽ không đưa cho ông, ông chỉ có thể nghĩ cách mà cướp thôi!”
"Nếu ông dám cướp trước mặt mọi người, tôi kính ông là một hảo hán! Còn không thì ông ở sau lưng nghĩ cách đi!"
Khóe miệng hiện lên một tia cười cợt!
"Là tôi nghe nhầm sao?"
Một số đệ tử của đế cung Hồng Hoang có mặt tại hiện trường đều sợ đến mức tê cả da đầu!
Tên này nhất định là một kẻ điên!
Sao anh ta dám nói chuyện với Bàng Vân như thế?
Trong khoảng không xa xa, hàng trăm bóng người đứng trên bầu trời, từ xa nhìn lại!
Đây đều là đệ tử của đế cung Hồng Hoang, bọn họ bị động tĩnh vừa rồi thu hút đến, chỉ cần là ở trong đế cung, cơ bàn đều xuất hiện.
U Nhược, người cách Diệp Bắc Minh không xa, đã chết lặng vì sốc!
Bàng Vân nheo mắt, không chút biểu cảm, xoay người rời đi cùng Tố Vấn!
Thậm chí.
Còn không chào hỏi Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị hay ông Chu!
"Diệp Bắc Minh, cậu còn chưa trả lời tôi, tại sao lại giết Phạm Anh Kiệt?" Ông Chu hét lên.
Diệp Bắc Minh liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không được giết?"
Thái độ này là gì?
"Cậu!"
Ông Chu tức giận gần chết: "Cậu ta là đệ tử của đế cung Hồng Hoang!"
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại: "Ông Chu, đế cung Hồng Hoang chúng ta chắc là không có quy định gì về việc đánh lén khách phải không?"
Vẻ mặt của ông Chu thay đổi: "Cho dù vậy, tội của Phạm Anh Kiệt cũng không đến mức phải chết!”
"Diệp Bắc Minh nhất định phải cho tôi một câu giải thích!
"Giải thích? Ha ha!"
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh một tiếng: "Phạm Anh Kiệt đánh lén người đàn ông của tôi, vốn là đáng chết!"
"Lùi một bước mà nói, cho dù vừa rồi anh ta vẫn chưa chết!"
"Côn Ngô Mật Phi tôi nếu sau này có cơ hội, cũng nhất định sẽ giết anh ta! Ông Chu, câu giải thích của tôi, ông hài lòng rồi chứ?"
Bá đạo!
Mạnh mẽ!
Không cho chút thể diện nào!
"Đây chính là Hỗn Độn Thể?"
"Ngày đầu tiên gia nhập đế cung, đã hống hách như vậy, sau này trưởng thành rồi, chẳng phải sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?"
Trong không trung xa xa, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía Côn Ngô Mật Phi!
Nhấp nháy bất định!
Ông Chu mở miệng.
Không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại dám nói như vậy!
"Được rồi, ông Chu!"
Hoang Cửu Dương lắc đầu: "Bản thân Phạm Anh Kiệt có lỗi, công kích khách của đế cung Hồng Hoang đã rất mất mặt rồi!"
"Cái chết của anh ta coi như là một lời cảnh báo!"
"Vâng!"
Ông Chu nghiến răng nghiến lợi.
Hoang Cửu Dương liếc nhìn thanh niên mặc áo xanh: "Mấy người các cậu, úp mặt vào tường suy nghĩ một triệu năm!”
Mấy người cúi đầu thất vọng, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã!"
Soạt——!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Diệp Bắc Minh!
“Cậu Diệp, cậu còn gì muốn nói sao?"
Hoang Cửu Dương nhàn nhạt nhìn hắn.
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, quay đầu nhìn thẳng Hoang Cửu Dương: "Ông chính là cung chủ của đế cung Hồng Hoang? Phạm Anh Kiệt chính là thủ phạm chính, những người này chính là đồng phạm!"
"Phạm Anh Kiệt đã chết rồi! Lẽ nào những người này chỉ phải úp mặt vào tường một triệu năm là xong?”
Hoang Cửu Dương cau mày: "Cậu muốn thế nào?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi đế cung Hồng Hoang!"
"Cậu nói cái gì?"
Hoang Cửu Dương cau mày.
Ông Chu hét lên: "Diệp Bắc Minh, đừng có quá đáng quá!"
Phạm Anh Kiệt và mấy người này đều là đệ tử dưới tay ông ta!
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Quá đáng sao? Bọn họ và Phạm Anh Kiệt cùng nhau tới gây phiền toái cho tôi, muốn giết tôi!"
"Ông Chu, nếu như bây giờ tôi trực tiếp ra tay giết ông, lỡ như... thất bại!"
"Hả? Ông có từ bi tha cho tôi không?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng chất vấn!
Cho dù ông Chu là cảnh giới Tế Đạo cấp hai!
Vẫn không cho chút thể diện nào!
Trong mắt ông Chu tràn đầy tức giận!
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Ông Chu, Trả! Lời! Tôi!”
"Dùng võ đạo của ông, từng chữ, từng chữ trả lời tôi, có tha cho tôi không?”
Ông Chu nắm chặt nắm đấm, muốn lập tức xé nát Diệp Bắc Minh!
"Diệp Bắc Minh… Tiểu tử này, to gan đấy!"
"Lại dám mắng ông Chu như vậy!"
Hàng trăm bóng người ở đằng xa đang thì thầm bàn luận.
Rất nhiều người ánh mắt lóe lên, đều chú ý tới Diệp Bắc Minh!
Có người lắc đầu: "Ha ha, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi! Nếu không phải sư muội Hỗn Độn Thể này, anh ta sao dám lớn tiếng như vậy?"
"Cũng đúng!"
Có người gật đầu tán đồng.
Côn Ngô Mật Phi lạnh lùng nói: "Ông Chu, xin hãy dùng võ đạo trả lời câu hỏi này đi!”
Ông Chu nắm chặt tay, hai từ bật ra từ kẽ răng: "Không thể!"
"He he!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên một nụ cười: "Ông Chu không hào phóng như vậy, vì sao muốn tôi tha bọn họ?"
"Cho nên, tôi không giết bọn họ là đã hào phóng hơn ông Chu rồi nhỉ?”
Ngay khi những lời này được thốt ra!
Mọi người đều bối rối!
Chết tiệt!
Tiểu tử này... thật biết ăn nói!
Không chỉ khiến Ông Chu tức giận gần chết, mà còn tự nhận mình là người vô cùng cao thượng!
Cuối cùng, còn đá ông Chu một cái!
Tuyệt!
Quá tuyệt vời!
Ông Chu không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa, trực tiếp ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.