Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1933: Nhận đệ tử
Ss Tần
11/05/2024
Cũng chính vào nháy mắt hình bị thay đổi, Diệp Bắc Minh đang đứng bất động đột nhiên di chuyển.
Không hề báo trước, anh giơ tay lên và tung ra một quyền.
Rầm!
Một quyền với sức mạnh bùng nổ.
Không gian xung quanh như bị bóp méo, đôi chân của Viên Lục nổ tung, cả người bay ngược về phía sau.
Vút!
Diệp Bắc Minh đuổi ngay phía sau, tóm lấy cổ Viên Lục, hung hãn đập hắn ta xuống đất.
Bịch! Âm thanh nặng nề vang lên.
“Mày rất thích giẫm đạp lên người khác à?”
Giày Hồi Lực đạp mạnh xuống.
Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh xương gãy không ngừng vang lên cùng với tiếng hét thảm thiết của Viên Lục: “A... chân của tôi... đan điền của tôi...”
“Tay... đừng... vai của tôi...”
Diệp Bắc Minh giống như phát điên, đạp mười mấy cước lên người Viên Lục trong một hơi thở.
Viên Lục.
Biến mất rồi. Hắn ta biến thành một đống thịt nát, dính chặt vào Thiên Giai.
“Hừ... hừ... hừ...”, thân thể ba người Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên không ngừng run rẩy.
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như thần chết nhìn vào ba người: “Tôi và các người không thù không oán, tại sao lại giúp người khác giết tôi?”
“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, các người chính là thiên tài trong thiên tài rồi!”
“Tại sao vậy?”
Xoạt!!!
Anh tiến lên phía trước một bước, đột nhiên lao về phía ba người.
Sau lưng anh, càng là sát khí ngập trời.
“Cùng ra tay đi! Thằng nhãi này quá khủng bố. Nhanh! Nhanh lên!”, Trương Nhất Kiếm gầm lên, hoàn toàn mất bình tĩnh, âm thanh có chút run rẩy.
Tư Lầu Đệ Nhất cùng Triệu An Nhiên lúc này mới phản ứng lại, vừa muốn ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ba người, Thủy Tổ Ma Đao điên cuồng chém xuống.
Phụt!
Trương Nhất Kiếm còn chưa kịp giơ kiếm lên thì đã bị Thủy Tổ Ma Đao chém đứt một cánh tay.
Đao thứ hai điên cuồng hạ xuống.
Thân thể Trương Nhất Kiếm chia làm đôi, nổ tung tại chỗ.
Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn! Con mẹ nó, còn là người không?
Bọn họ đều là những người có sức chiến đấu trên 20 vạn đấy!
Vậy mà lại bị người ta coi thành lợn mà giết?
“Anh Diệp, chúng tôi...”, Tư Lầu Đệ Nhất vừa mở miệng muốn giải thích.
Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, không nói một lời.
Ánh mắt lạnh buốt, Thủy Tổ Ma Đao trong tay hung hãn quét qua.
Tư Lầu Đệ Nhất nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, sử dụng hơn chục linh khí trong một hơi thở, nhưng căn bản không thể ngăn cản được sự công kích của Diệp Bắc Minh.
Với một tiếng hét không cam tâm, hắn ta cũng hóa thành sương máu.
Triệu An Nhiên sợ hãi đến mức thân thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Diệp. Người ta biết sai rồi, anh tha thứ...”
Phụt!
Thủy Tổ Ma Đao quét qua, đầu Triệu An Nhiên nổ tung tại chỗ.
Thân thể xinh đẹp trực tiếp đổ xuống.
Diệp Bắc Minh giơ chân giẫm lên ngực Triệu An Nhiên.
Cô ta cho đến lúc chết vẫn không thể tin được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như cô ta.
Cứ như vậy mà chết?
Trên quảng trường Thiên Giai, hàng trăm triệu người kinh hãi theo dõi cảnh tượng này.
“Hung tàn!”
‘Thật con mẹ nó tàn nhẫn quá đi!”
“Loại giết chóc này, không có chút mỹ cảm nào, đơn thuần là bạo lực! Nhưng đúng là con mẹ nó sướng con mắt!”
Vô số người kích động không thôi.
Trái tim nhỏ bé của Nghê Hoàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta thật muốn điên lên: “Anh Diệp, anh rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa?”
“A!”
Lục Linh Nhi không ngừng hét lên kinh ngạc, thân thể mảnh khảnh điên cuồng run rẩy.
Đôi chân xinh đẹp như bị điện giật, không khỏi lảo đảo, đứng không vững.
Thiên Cơ lão nhân ở một bên giật mình, đôi mắt già nua cũng điên cuồng co lại.
Lôi Viêm hôn mê vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, hô hấp không thông: “Trời ơi... đồ đệ, rốt cuộc đã trêu phải sự tồn tại gì vậy?”
“Hừ! Đồ đệ gì chứ, nó không phải đồ đệ của mình!”
Lôi Viêm kinh hãi đến toàn thân đông cứng lại.
Ông ta lo sợ nhìn Thiên Cơ lão nhân bên cạnh: “Thiên Cơ huynh... nếu như có cơ hội gặp anh Diệp, xin hãy nói với cậu ta rằng!”
“Những lời Lôi Viêm tôi uy hiếp cậu ta lúc nãy đều là đánh rắm!”
“Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vĩnh viễn không xuất hiện!”
Bỏ lại một câu đó.
Lôi Viêm giống như điên lao ra khỏi quảng trường Thiên Giai và biến mất.
Có thể dọa Lôi Viêm trực tiếp bỏ chạy như vậy, có thể thấy khí tàn sát của Diệp Bắc Minh làm người ta kinh động như thế nào.
...
Điểm cuối của Thiên Giai, quảng trường trung tâm của 72 đảo.
Mười năm phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy có chút tái nhợt, nước mắt rưng rưng: “Mười năm phút rồi, anh Diệp anh ấy...”
“E rằng đã chết rồi!”
Hướng Ly Ly bước tới vỗ nhẹ lên vai Sở Y Thủy: “Y Thủy, cô đã cố gắng hết sức rồi!”
“Dù gì, với thực lực đó của anh ta căn bản không thể là đối thủ của 4 người Viên Lục được!”
“Anh ta tự mình lựa chọn lên Thiên Giai, không kịp quay lại, đây chính là số mệnh của anh ta...”
“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi một lần, tôi lại không thể cứu anh ấy....”, Sở Y Thủy tự trách mình,.
Sở Nguyên Bá ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, tùy ý nói một câu: “Ha ha, ha ha ha... đấu với tao? Lại còn muốn lên Thiên Giai Đảo? Người điên nói mơ!”
“Công tử uy phong”.
Đám lão giả bên cạnh giơ ngón tay cái lên.
Trên màn hình lớn.
“Tô Cuồng và Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người đồng cấp, đều ở vị trí đầu tiên!”
“Đường Bằng Phi thứ hai!”
“Phục Bát Hoang thứ ba!”
“Vạn Nhân Địch thứ tư!”
“Lão Mạc, đám nhân tài này đều là những hạt giống tốt! Nhất định có thể nằm trong bảng xếp hạng 500 của Thiên Giai!”, lão giả mặt đỏ đứng bên cạnh vẻ mặt hài lòng cười nói.
Lão Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Lão phu muốn Tô Cuồng, Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người này! Vừa hay tôi thiếu 3 đệ tử quan môn!”
Lão giả mặt đỏ tức giận mắng: “Con mẹ nó! 100 năm trước ông đã thu nhận 3 đệ tử quan môn, 200 năm trước cũng vậy!”
“Cửa này của nhà ông đóng từ Thiên Giai Đảo đến bên ngoài vũ trụ à?”
Điên cuồng chửi bới.
“Ha ha!”, lão Mạc cười cười: “Thì ông để tôi lại đóng cửa một lần nữa đi!”
“Không được!”
Lão giả mặt đỏ lắc đầu: “Cho dù tôi có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý đâu!”
Lão Mạc quay đầu, chỉ thấy một đám lão giả khác, tất cả đều trừng mắt nhìn ông ta với vẻ mặt bất mãn: “Mạc lão đầu, chúng tôi không đồng ý!”
“Mẹ nó, nhân tài đều bị ông thu hết, chúng tôi ăn cái gì?”
“Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch mấy người này cũng không tồi”.
“Còn có Lư Tinh Vân phía sau!”
“Ông nghĩ mà xem, Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt đều là đại mỹ nhân. Các người không muốn nhận mấy đệ tử xinh đẹp sao?”
Đám lão giả cũng thảo luận không ngừng.
Từ tình hình trước mắt mà nói, top 10 đã được định.
Bọn họ đã chia sẵn nhận ai làm đệ tử rồi.
“Xem người xếp hạng thứ 11 nào! Các người có thể chọn những người phía sau mà!”, lão Mạc cười vui vẻ nói.
Hình ảnh màn hình lớn thay đổi.
Số 11, Quách Đông.
Mồ hôi đầm đìa, vừa mới bò lên bậc thang cấp độ.
So với vị trí thứ 10 chênh lệch hơn 1 ngàn cấp, thiên phú khá bình thường.
Ở góc của màn hình.
Ba bóng người xuất hiện, đám người đều choáng váng.
“Còn ai lên nữa? Là ai?”
“Không rõ nữa, xa quá, nhìn hơi mơ hồ...”
“Có lẽ là ba người Viên Lục, giết xong Diệp Bắc Minh rồi nên đi theo sau!”
“Bọn họ không phải có 4 người sao? Sao giờ chỉ còn ba vậy?”
“Nhanh xem đi!”, có người nói.
Màn hình phóng to, bóng dáng ba người xuất hiện trên màn hình lớn.
Người thanh niên phía trước chắp hai tay sau lưng, giống như đi bộ từng bước từng bước bò lên.
Vào khoảnh khắc thấy người thanh niên, toàn bộ quảng trường của 72 đảo gần như bùng nổ.
“Ôi. Vãi shit...”
Lão Mạc, lão giả mặt đỏ, Sở Nguyên Bá, Vương Quỳnh, Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly và những người khác đồng loạt đứng lên.
Kinh hãi nhìn về phía màn hình lớn.
Ai nấy đều kinh hãi há hốc mồm, tròng mắt gần như nổ tung.
Người thanh niên trong màn hình chính là Diệp Bắc Minh, người đáng lẽ ra sớm đã bị Viên Lục giết chết.
Lão Mạc hét to: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhanh phát lại!!!”
Không hề báo trước, anh giơ tay lên và tung ra một quyền.
Rầm!
Một quyền với sức mạnh bùng nổ.
Không gian xung quanh như bị bóp méo, đôi chân của Viên Lục nổ tung, cả người bay ngược về phía sau.
Vút!
Diệp Bắc Minh đuổi ngay phía sau, tóm lấy cổ Viên Lục, hung hãn đập hắn ta xuống đất.
Bịch! Âm thanh nặng nề vang lên.
“Mày rất thích giẫm đạp lên người khác à?”
Giày Hồi Lực đạp mạnh xuống.
Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh xương gãy không ngừng vang lên cùng với tiếng hét thảm thiết của Viên Lục: “A... chân của tôi... đan điền của tôi...”
“Tay... đừng... vai của tôi...”
Diệp Bắc Minh giống như phát điên, đạp mười mấy cước lên người Viên Lục trong một hơi thở.
Viên Lục.
Biến mất rồi. Hắn ta biến thành một đống thịt nát, dính chặt vào Thiên Giai.
“Hừ... hừ... hừ...”, thân thể ba người Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên không ngừng run rẩy.
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như thần chết nhìn vào ba người: “Tôi và các người không thù không oán, tại sao lại giúp người khác giết tôi?”
“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, các người chính là thiên tài trong thiên tài rồi!”
“Tại sao vậy?”
Xoạt!!!
Anh tiến lên phía trước một bước, đột nhiên lao về phía ba người.
Sau lưng anh, càng là sát khí ngập trời.
“Cùng ra tay đi! Thằng nhãi này quá khủng bố. Nhanh! Nhanh lên!”, Trương Nhất Kiếm gầm lên, hoàn toàn mất bình tĩnh, âm thanh có chút run rẩy.
Tư Lầu Đệ Nhất cùng Triệu An Nhiên lúc này mới phản ứng lại, vừa muốn ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ba người, Thủy Tổ Ma Đao điên cuồng chém xuống.
Phụt!
Trương Nhất Kiếm còn chưa kịp giơ kiếm lên thì đã bị Thủy Tổ Ma Đao chém đứt một cánh tay.
Đao thứ hai điên cuồng hạ xuống.
Thân thể Trương Nhất Kiếm chia làm đôi, nổ tung tại chỗ.
Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn! Con mẹ nó, còn là người không?
Bọn họ đều là những người có sức chiến đấu trên 20 vạn đấy!
Vậy mà lại bị người ta coi thành lợn mà giết?
“Anh Diệp, chúng tôi...”, Tư Lầu Đệ Nhất vừa mở miệng muốn giải thích.
Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, không nói một lời.
Ánh mắt lạnh buốt, Thủy Tổ Ma Đao trong tay hung hãn quét qua.
Tư Lầu Đệ Nhất nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, sử dụng hơn chục linh khí trong một hơi thở, nhưng căn bản không thể ngăn cản được sự công kích của Diệp Bắc Minh.
Với một tiếng hét không cam tâm, hắn ta cũng hóa thành sương máu.
Triệu An Nhiên sợ hãi đến mức thân thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Diệp. Người ta biết sai rồi, anh tha thứ...”
Phụt!
Thủy Tổ Ma Đao quét qua, đầu Triệu An Nhiên nổ tung tại chỗ.
Thân thể xinh đẹp trực tiếp đổ xuống.
Diệp Bắc Minh giơ chân giẫm lên ngực Triệu An Nhiên.
Cô ta cho đến lúc chết vẫn không thể tin được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như cô ta.
Cứ như vậy mà chết?
Trên quảng trường Thiên Giai, hàng trăm triệu người kinh hãi theo dõi cảnh tượng này.
“Hung tàn!”
‘Thật con mẹ nó tàn nhẫn quá đi!”
“Loại giết chóc này, không có chút mỹ cảm nào, đơn thuần là bạo lực! Nhưng đúng là con mẹ nó sướng con mắt!”
Vô số người kích động không thôi.
Trái tim nhỏ bé của Nghê Hoàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta thật muốn điên lên: “Anh Diệp, anh rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa?”
“A!”
Lục Linh Nhi không ngừng hét lên kinh ngạc, thân thể mảnh khảnh điên cuồng run rẩy.
Đôi chân xinh đẹp như bị điện giật, không khỏi lảo đảo, đứng không vững.
Thiên Cơ lão nhân ở một bên giật mình, đôi mắt già nua cũng điên cuồng co lại.
Lôi Viêm hôn mê vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, hô hấp không thông: “Trời ơi... đồ đệ, rốt cuộc đã trêu phải sự tồn tại gì vậy?”
“Hừ! Đồ đệ gì chứ, nó không phải đồ đệ của mình!”
Lôi Viêm kinh hãi đến toàn thân đông cứng lại.
Ông ta lo sợ nhìn Thiên Cơ lão nhân bên cạnh: “Thiên Cơ huynh... nếu như có cơ hội gặp anh Diệp, xin hãy nói với cậu ta rằng!”
“Những lời Lôi Viêm tôi uy hiếp cậu ta lúc nãy đều là đánh rắm!”
“Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vĩnh viễn không xuất hiện!”
Bỏ lại một câu đó.
Lôi Viêm giống như điên lao ra khỏi quảng trường Thiên Giai và biến mất.
Có thể dọa Lôi Viêm trực tiếp bỏ chạy như vậy, có thể thấy khí tàn sát của Diệp Bắc Minh làm người ta kinh động như thế nào.
...
Điểm cuối của Thiên Giai, quảng trường trung tâm của 72 đảo.
Mười năm phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy có chút tái nhợt, nước mắt rưng rưng: “Mười năm phút rồi, anh Diệp anh ấy...”
“E rằng đã chết rồi!”
Hướng Ly Ly bước tới vỗ nhẹ lên vai Sở Y Thủy: “Y Thủy, cô đã cố gắng hết sức rồi!”
“Dù gì, với thực lực đó của anh ta căn bản không thể là đối thủ của 4 người Viên Lục được!”
“Anh ta tự mình lựa chọn lên Thiên Giai, không kịp quay lại, đây chính là số mệnh của anh ta...”
“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi một lần, tôi lại không thể cứu anh ấy....”, Sở Y Thủy tự trách mình,.
Sở Nguyên Bá ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, tùy ý nói một câu: “Ha ha, ha ha ha... đấu với tao? Lại còn muốn lên Thiên Giai Đảo? Người điên nói mơ!”
“Công tử uy phong”.
Đám lão giả bên cạnh giơ ngón tay cái lên.
Trên màn hình lớn.
“Tô Cuồng và Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người đồng cấp, đều ở vị trí đầu tiên!”
“Đường Bằng Phi thứ hai!”
“Phục Bát Hoang thứ ba!”
“Vạn Nhân Địch thứ tư!”
“Lão Mạc, đám nhân tài này đều là những hạt giống tốt! Nhất định có thể nằm trong bảng xếp hạng 500 của Thiên Giai!”, lão giả mặt đỏ đứng bên cạnh vẻ mặt hài lòng cười nói.
Lão Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Lão phu muốn Tô Cuồng, Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người này! Vừa hay tôi thiếu 3 đệ tử quan môn!”
Lão giả mặt đỏ tức giận mắng: “Con mẹ nó! 100 năm trước ông đã thu nhận 3 đệ tử quan môn, 200 năm trước cũng vậy!”
“Cửa này của nhà ông đóng từ Thiên Giai Đảo đến bên ngoài vũ trụ à?”
Điên cuồng chửi bới.
“Ha ha!”, lão Mạc cười cười: “Thì ông để tôi lại đóng cửa một lần nữa đi!”
“Không được!”
Lão giả mặt đỏ lắc đầu: “Cho dù tôi có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý đâu!”
Lão Mạc quay đầu, chỉ thấy một đám lão giả khác, tất cả đều trừng mắt nhìn ông ta với vẻ mặt bất mãn: “Mạc lão đầu, chúng tôi không đồng ý!”
“Mẹ nó, nhân tài đều bị ông thu hết, chúng tôi ăn cái gì?”
“Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch mấy người này cũng không tồi”.
“Còn có Lư Tinh Vân phía sau!”
“Ông nghĩ mà xem, Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt đều là đại mỹ nhân. Các người không muốn nhận mấy đệ tử xinh đẹp sao?”
Đám lão giả cũng thảo luận không ngừng.
Từ tình hình trước mắt mà nói, top 10 đã được định.
Bọn họ đã chia sẵn nhận ai làm đệ tử rồi.
“Xem người xếp hạng thứ 11 nào! Các người có thể chọn những người phía sau mà!”, lão Mạc cười vui vẻ nói.
Hình ảnh màn hình lớn thay đổi.
Số 11, Quách Đông.
Mồ hôi đầm đìa, vừa mới bò lên bậc thang cấp độ.
So với vị trí thứ 10 chênh lệch hơn 1 ngàn cấp, thiên phú khá bình thường.
Ở góc của màn hình.
Ba bóng người xuất hiện, đám người đều choáng váng.
“Còn ai lên nữa? Là ai?”
“Không rõ nữa, xa quá, nhìn hơi mơ hồ...”
“Có lẽ là ba người Viên Lục, giết xong Diệp Bắc Minh rồi nên đi theo sau!”
“Bọn họ không phải có 4 người sao? Sao giờ chỉ còn ba vậy?”
“Nhanh xem đi!”, có người nói.
Màn hình phóng to, bóng dáng ba người xuất hiện trên màn hình lớn.
Người thanh niên phía trước chắp hai tay sau lưng, giống như đi bộ từng bước từng bước bò lên.
Vào khoảnh khắc thấy người thanh niên, toàn bộ quảng trường của 72 đảo gần như bùng nổ.
“Ôi. Vãi shit...”
Lão Mạc, lão giả mặt đỏ, Sở Nguyên Bá, Vương Quỳnh, Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly và những người khác đồng loạt đứng lên.
Kinh hãi nhìn về phía màn hình lớn.
Ai nấy đều kinh hãi há hốc mồm, tròng mắt gần như nổ tung.
Người thanh niên trong màn hình chính là Diệp Bắc Minh, người đáng lẽ ra sớm đã bị Viên Lục giết chết.
Lão Mạc hét to: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhanh phát lại!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.