Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2047: Nhược Tuyết gặp nguy hiểm

Ss Tần

08/07/2024

“Trái tim em gái tôi từ lâu đã hướng về cậu, cậu không biết sao?”

“Cậu đưa tất cả mọi người rời đi, chỉ quên một mình em gái tôi! Cậu có biết con bé đã khóc trong bao lâu không?”

“Con bé khóc ròng rã suốt nửa năm trời, một mực kêu gào muốn đi tìm cậu!”

“Tôi không đành lòng nhìn con bé cả ngày thương tâm như vậy cho nên mới đưa nó rời khỏi Thanh Huyền Tông, tìm kiếm tung tích của cậu!”

“Từ chiến trường thượng cổ tới thế giới Cao Võ, tiếp đó là Thánh Vực, rồi đại lục Tam Thiên, cuối cùng là Thần giới!”

“Chúng tôi một đường thăm dò tin tức của cậu, nghe được truyền thuyết của cậu, để tăng cường lực lực, phi thăng hết thế giới này tới thế giới khác, chúng tôi điên cuồng thám hiểm các di tích để nâng cao thực lực!”, Tiêu Dung Phi nói tới đây đã rơi vào cuồng loạn, nước mắt đầy mặt!

Những khó khăn và uất ức phải gánh chịu suốt hơn trăm năm qua chớp mắt bùng phát!

“Cậu không biết! Cậu hoàn toàn không biết gì cả!”

“Trong lòng cậu căn bản không có Nhã Phi, nếu hôm nay hai chị em chúng tôi bỏ mình ở nơi này, có phải cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ nhớ đến con bé không?”

Câu nói cuối cùng của Tiêu Dung Phi gần như hét lên.

Diệp Bắc Minh giật mình!

Anh hoàn toàn không ngờ tới hai chị em họ lại trải qua nhiều chuyện như vậy.

Lại quay sang nhìn Tiêu Nhã Phi, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Nhã Phi, sao em phải khổ sở như vậy?”

Tiêu Nhã Phi cắn chặt cánh môi đỏ mọng, phun ra một câu: “Thực ra chị em cũng thích anh!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngây người.

Tiêu Dung Phi kinh hãi lắc đầu: “Không có, Nhã Phi, em đừng nói bậy!”

Tiêu Nhã Phi tức giận đáp: “Chị, chị nói em bị tủi thân, vậy việc chị thích anh Diệp sao lại không nói ra?”

“Chị không có…”

Tiêu Dung Phi cúi đầu.

“Không có? Lần đầu tiên tại một di tích ở thế giới Cao Võ, chị vì cứu em mà bị thương nặng!"

“Trong cơn hôn mê chị còn gọi tên của anh Diệp mà!”

“Lần thứ hai tại chiến trường thượng cổ, chúng ta bị một đám yêu tộc bao vậy, chị lại chống cự với quân chủ lực của chúng, liều mạng dẫn em đột phá vòng vây!”

“Sau khi chúng ta an toàn, chị ngủ một mạch ba ngày ba đêm, trong mơ cũng gọi tên anh Diệp hàng trăm lần!”

"Lần thứ năm, tại đại lục Tam Thiên…”

"Lần thứ bảy, tại Thánh Vực... lần thứ chín tại Thần giới…”

Tiêu Nhã Phi một hơi kể hết ra.

Còn lấy ra một viên đá lưu ảnh rồi rót thần lực vào!

Một cảnh tượng lập tức xuất hiện trước mắt ba người họ, Tiêu Dung Phi đang ở trong mộng hoặc là bị thương tới bất tỉnh, tự mình lẩm bẩm: “Anh Diệp, anh đang ở đâu cậy? Nhã Phi rất nhớ anh, Dung Nhi cũng nhớ anh lắm!”

“Xin lỗi anh Diệp, Nhã Phi thích anh, tôi không dám tranh giành với con bé…”

“AnhDiệp, tôi đang nằm mơ sao? Ha ha, tôi biết mà, ngoại trừ trong giấc mơ, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa..."

“Anh Diệp anh đi đâu rồi, tôi muốn gặp lại anh, cho dù chỉ là thoáng qua…”

Hàng trăm hình ảnh được phát liên tục!

"Tôi…tôi…"

Tiêu Dung Phi cúi gằm mặt, lúng túng không biết phải để tay chân ở đâu!

Giống như một đứa trẻ mắc lỗi: “Nhã Phi, xin lỗi…. anh Diệp là người đàn ông mà em thích…”

Tiêu Nhã Phi trợn trắng mắt, bày ra dáng vẻ tức giận: “Chị! Là chị đã nói với em, thích một người thì phải nỗ lực theo đuổi anh ta!”

“Chị thích anh Diệp, em cũng thích anh ấy, điều này không có gì sai cả!”



"Nhưng……"

Tiêu Dung Phi vẫn cúi đầu, không dám thừa nhận.

Cô ta cảm thấy rất áy náy vì bản thân thích cùng một người đàn ông với em gái của mình!

Tiêu Nhã Phi bước tới nắm lấy tay chị gái: “Chị, xung quanh anh Diệp có rất nhiều phụ nữ!"

“Một mình em sợ rằng không ăn nổi anh ấy, chị sát cánh bên em, em mới có thêm tự tin!”

Tiêu Dung Phi ngơ ngác!

Vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, không biết phải làm thế nào mới tốt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha! Nhóc con, hồi đó tôi đã rất thích đôi chị em như hoa như ngọc này rồi!”

“Nhưng sau đó cậu quá gấp gáp rời đi nên không còn cách nào khác thu nhận bọn họ!”

“Không ngờ tới phải không? Đã là người phụ nữ của cậu thì chạy tới cùng trời cuối đất cũng không thoát nổi!”

“Bọn họ tự mình đến tìm cậu rồi, chỉ dựa vào phần chân tình này, cậu còn có thể từ chối sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy tôi là loại người vô trách nhiệm đó sao?”

Giây tiếp theo.

Anh đã tiến lên đi thẳng tới trước mặt Tiêu Dung Phi!

Một phát kéo cô vào trong lòng!

“Anh Diệp…”

Tiêu Dung Phi kinh ngạc ngẩng phắt đầu!

Diệp Bắc Minh trực tiếp hôn xuống bờ môi của cô khiến thân thể Tiêu Dung Phi mềm nhũn, xương cốt đều như gãy vụn.

Trái tim nhỏ gần như ngừng đập!

Mấy phút trôi qua, cô mới miễn cưỡng tách ra khỏi Diệp Bắc Minh!

Tiêu Nhã Phi ở một bên đã đỏ bừng cả mặt: “Chị, vậy là chị không chạy trốn được nữa rồi!”

……

Nửa ngày sau.

Diệp Bắc Minh đưa hai chị em đến nơi Hạ Nhược Tuyết bị nước đen nuốt chửng!

Anh đã nói với hai người họ mục đích chuyến đi này dọc đường.

“Đến rồi, các em đợi anh một lát!”

Nước đen đã rút từ lâu.

Vùng đất phía trước phủ trọn một màu xám đen!

Không một nhành cây ngọn cỏ nào còn sống, hoàn toàn biến thành vùng đất chết!

Diệp Bắc Minh bước tới: “Tiểu Tháp, tìm kiếm hơi hơi thở của Nhược Tuyết đi!”

Sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức quét tới, lan rộng ra mọi hướng!

Ước chừng mười lăm phút sau, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con, không có gì cả!”

“Sợ rằng cô ấy đã…”

"Không thể nào!"

Diệp Bắc Minh đau đớn rống lên: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Cho dù Nhược Tuyết bị nước đen cắn xé, cũng không đến mức ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục tìm kiếm suốt một ngày một đêm!

Nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì!



Hai mắt anh đỏ ngầu, gần như đã lật tung từng tấc đất ở khu vực này lên!

“Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”

Cuối cùng Diệp Bắc Minh bất lực gầm lên một tiếng, triệu hồi đạo đài Luân Hồi!

“Đảo ngược thời gian và không gian!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng quát!

Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe: “Nếu phép tắc luân hồi có thể đại diện cho quá khứ, hiện tại, tương lai!"

“Vậy chỉ cần tôi tiếp tục vận hành phép tắc luân hồi thì luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ!”

"Đảo ngược thời gian không gian!!!"

Cùng với tiếng hét lớn của Diệp Bắc Minh!

Cảnh tượng xung quanh thực sự đã quay ngược trở lại!

Tuy rằng chỉ là ảo ảnh nhưng cũng đủ khiến người ta phải chấn động!

Hình ảnh quay lại một ngày, hai ngày, ba ngày...

"Trời ạ!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc tới mức bản thân tòa tháp cũng run rẩy: “Quay ngược thời gian và không gian trong ba ngày? Nhóc con à, chủ nhân đầu tiên của tôi tại thời kỳ đỉnh cao cũng không thể làm được điều này!"

“Lúc tôi ở đỉnh cao cũng chỉ có thể tua lại không gian của một khu vực trong một ngày!"

“Tuy chỉ là quay ngược cảnh tượng, nhưng cậu đã tiến một bước lớn rồi đó, tốt, tốt lắm!”

Mười ngày!

Hai mươi ngày!

Khi khung cảnh quay lại một tháng trước, có một đám người tu võ đi ngang qua nơi đây!

Hai tháng trước, lại có một nhóm tu võ khác!

Ba tháng trước, bố mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện trên màn ảnh, tìm kiếm dấu vết của Hạ Nhược Tuyết khắp nơi!

Cuối cùng.

Khung cảnh quay lại nửa năm trước, khi đám người Bảo Kiếm Phong dẫn theo hàng trăm người truy lùng bố mẹ anh!

Hạ Nhược Tuyết một mình ngăn cản kẻ địch, che chở đường lui cho bố mẹ anh và những người khác, nước đen ập tới, nuốt chửng mọi thứ!

Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú tất cả mọi thứ, sau mấy ngày, nước đen mới rút đi!

Hạ Nhược Tuyết ngồi khoanh chân trên mặt đất khô queo, toàn thân phủ một tầng sương mù đen kịt!

Một lúc sau, cô mở choàng hai mắt, sâu nơi đáy mắt là một mảnh trống rỗng!

Sau đó bay vọt lên bầu trời về một hướng nào đó!

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh kích động vô cùng: “Ha ha ha ha, tốt, tốt quá rồi!”

“Nhược Tuyết quả nhiên chưa chết, cô ấy vẫn còn sống!”

Nhưng giọng nói nghiêm túc của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên cắt đứt niềm vui này của anh: “Nhóc con, tôi cần phải nhắc nhở cậu một câu!”

"Xét tình hình hiện tại, thân thể của cô Hạ chưa chết, nhưng thần hồn lại chưa chắc đã được bảo toàn…”

“Cậu chớ quên, trăm vị sư phụ của cậu cũng bị nước đen ăn mòn!”

“Cô Hạ cô ấy…”

Lời này của tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như một gáo nước này dội thẳng xuống đầu anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook