Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2064: Nữ Đế Dao Trì
Ss Tần
17/07/2024
Từ từ nâng lên cao, một cảm giác khó thở ập tới.
“Thiếu phu nhân, giết?”
Giọng nói của Bất Hủ Hàn lạnh lùng, dường như người trong tay ông ta không phải là cha của Côn Ngô Mật Phi vậy.
Mà giống như một con chó chết.
“Đừng mà!”
Tô Hiểu Vân bị dọa đến thần sắc tái nhợt: “Đừng giết ông ấy! Mật Phi, ông ấy là cha ruột của con!”
Hai mắt Côn Ngô Mật Phi đỏ hoe: “Mẹ, ông ta đối xử với mẹ như vậy, mẹ vẫn cầu xin cho ông ta ư?”
Viên Tử Y lệ rơi đầy mặt: “Mẹ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể làm gì chứ?”
“Không còn cha con, hai mẹ con chúng ta sống thế nào?”
“Con gái, cầu xin con!”
Tô Hiểu Vân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
“Mẹ!”
Côn Ngô Mật Phi đưa tay ngăn Tô Hiểu Vân lại, nhắm mắt nói: “Thả người”.
Bất Hủ Hàn tùy ý buông tay, Côn Ngô Thái Sơn giống như một con chó chết ngã xuống đất, bộ dạng nhếch nhác đứng dậy.
Nhưng trên mặt ông ta lại hiện ra nụ cười không thể che giấu.
“Ha ha ha... Mật Phi, vừa rồi cha chỉ đùa với con thôi. Chỉ cần con đồng ý gả cho Bất Hủ công tử thì chuyện gì cũng dễ nói. Cho dù có bắt cha quỳ xuống nhận sai cũng được”.
“Hiểu Vân, bà sinh được một đứa con gái tốt, vậy mà có thể được công tử Bất Hủ để ý tới. Thật là quá tuyệt vời!”
“Từ nay về sau, Côn Ngô Thái Sơn ta có thể thẳng lưng mà sống rồi”, Côn Ngô Thái Sơn mặt dày cười, không còn chút tôn nghiêm nào.
Tôn nghiêm?
Vứt con mẹ nó tôn nghiêm đi.
Gia tộc Bất Hủ Đế chính là tôn nghiêm.
Bất Hủ Vấn Thiên chính là tôn nghiêm.
...
Trong thung lũng Táng Long.
Rầm rầm rầm!
Giông bão tụ tập lại hàng vạn dặm, từng đạo sấm sét không ngừng đánh xuống, nhấn chìm cả một khu vực lớn.
Tình trạng này kéo dài một ngày một đêm.
Sấm sét cuối cùng cũng dừng lại, một chàng trai trẻ từ trong đó bước ra, chính là Diệp Bắc Minh.
“Thiên Tôn trung kỳ, mình thật sự bước vào cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ rồi”.
Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm.
Một cỗ sức mạnh vô biên ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Một quyền đấm ra.
Ầm!
Một đạo khí kình màu máu phun ra, ngưng tự thành một con huyết long trên không trung, phát ra tiếng gầm lớn.
Mặt đất nứt ra khe lớn, lan rộng hàng ngàn mét.
Khe nứt này dài hơn nghìn mét, rộng gần trăm mét và sâu hàng chục mét xuất hiện trước mắt.
“Một quyền này của mình, ít nhất có sức mạnh của 200 con rồng?”
Diệp Bắc Minh chấn động.
Cho dù là đại năng thượng cổ, anh cũng có thể giết chết chỉ bằng một cú đấm.
Đế Thủ cười kiêu ngạo: “Cũng gần như vậy, người được bổn Đế dạy dỗ, có thể không giỏi sao?”
“Đế Thủ tiền bối, thời gian không chờ đợi ai, tiếp theo tôi phải làm thế nào mới có thể nâng cao cảnh giới đây?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Đế Thủ nhàn nhạt nói: “Đừng một câu Đế Thủ tiền bối, hai câu Đế Thủ tiền bối như thế, bổn Đế có tên của mình”.
“Dao Trì!”
“Ngươi có thể gọi ta là Dao Trì Cổ Đế, Dao Trì Đại Đế, Dao Trì Nữ Đế, hoặc là danh xưng của bổn Đế: Cửu Thiên Thánh Hoàng Chi Nguyên Thủy Cổ Hoàng Chi Dao Trì Thiên Đế!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, Đế Thủ tiền bối!”
Dao Trì có chút không nói nên lời: “Ngươi...”
Cũng lười phải tranh luận với Diệp Bắc Minh.
“Thôi vậy, ngươi đến một nơi khác nữa, có thể khiến ngươi tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, Dao Trì Nữ Đế quả nhiên có chút lợi hại.
“Nơi nào?”
“Đỉnh núi Thượng Cổ Côn Ngô!”
Giọng nói của Dao Trì ngưng trọng: “Núi Côn Ngô là một trong mười ngọn núi thiêng của tạo hóa, trên đó có một dòng suối thần!”
“Chỉ cần ngươi uống được nước của dòng suối thần đó, ngươi sẽ cơ hội tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Diệp Bắc Minh chau mày: “Núi Côn Ngô ở đâu? Tôi đến đó thế nào?”
Dao Trì nhàn nhạt nói: “Bổn đế rời khỏi Nguyên Thủy Chân Giới quá lâu rồi, cũng không nhớ ngọn núi đó ở đâu, ngươi từ từ tìm”.
Đột nhiên.
Một giọng nói giận dữ vang lên cách đó không xa: “To gan, sao anh dám nghĩ tới núi thần của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là người của tộc Côn Ngô?”
Viên Tử Y vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Lại còn phải hỏi sao, tiểu thư nhà tôi là Côn Ngôi Mật Phi, chính là một thiên tài hiếm có trăm nghìn năm của tộc Côn Ngô!”
“Núi Côn Ngô, chính là ngọn núi thiêng của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi tôn thờ bao đời nay”.
“Cũng may tôi thông minh, một người một tay các người âm thầm lên kế hoạch đã bị bổn cô nương nghe thấy”,
Diệp Bắc Minh: “...”
Dao Trì: “...”
Cô gái này thật ngốc.
“Nếu biết điều thì lập tức thả tôi đi!”
“Nếu không, tiểu thư nhà tôi một khi nổi giận, tôi khiến các người không chịu nổi”, Viên Tử Y rất đắc ý nói.
Diệp Bắc Minh và Dao Trì nhìn nhau.
Khẽ gật đầu.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước lên phía trước một bước, đáp xuống trước mặt Viên Tử Y.
Anh lộ ra một nụ cười: “Viên cô nương thật xin lỗi, tôi thật sự không biết cô là người của nhà Côn Ngô!”
“Nếu biết sớm hơn, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bắt cô!”
Anh khẽ chỉ ra.
Châm bạc bay ra khỏi cơ thể Viên Tử Y.
Giải phóng đan điền và kinh mạch của cô ta.
Viên Tử Y quả nhiên có thể di chuyển.
Cô ta vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, xem anh còn dám nữa không!”
“Bổn cô nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô Viên, tiểu thư nhà cô... là cái gì Côn Ngôi Mật phi... đúng rồi, cô Côn Ngô...”
“Tôi muốn gặp cô ấy xin lỗi, cô xem có được không?”
Viên Tử Y cười vui vẻ, kiêu ngạo nói: “Tiểu thư nhà tôi nói, anh giống một người bạn của cô ấy”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh đi gặp tiểu thư!”
“Đi thôi!”
Nói xong.
Trực tiếp xoay người, rời khỏi thung lũng Táng Long.
Diệp Bắc Minh ngây ra tại chỗ, chuyện này... con mẹ nó cũng đơn giản quá rồi.
Không chỉ Diệp Bắc Minh, mà ngay cả Dao Trì dũng bối rối.
Diệp Bắc Minh nhịn không được truyền âm: “Tiểu Tháp, trên thế gian thật sự có loại người này sao?”
“Sao tôi cảm thấy, cô nhóc này ngốc đến mức không chân thực nhỉ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nhóc con, trên đời này có một loại người mang tâm hồn trẻ thơ!”
“Bọn họ không ngốc, mà chỉ tin rằng trên thế gian này không có người xấu!”
“Nhóc này có lẽ mang trái tim vô cùng thuần khiết!”
Thấy Diệp Bắc Minh không đi theo.
Viên Tử Y đứng tại chỗ, nghi hoặc xoay người lại: “Này, anh làm gì thế? Mau đi theo tôi!”
“Tôi đưa anh tới gia tộc Côn Ngô, gặp tiểu thư của tôi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh cười, nhanh chóng đi theo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, cậu thật sự muốn gặp vị tiểu thư kia sao?”
“Cậu... cậu thật sự không nhớ gì cả à?”
“Nhớ ra cái gì chưa? Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Tiểu tháp sao vậy nhỉ!
Toàn nói những điều kì lạ.
“Phụt... không sao!”
“Thiếu phu nhân, giết?”
Giọng nói của Bất Hủ Hàn lạnh lùng, dường như người trong tay ông ta không phải là cha của Côn Ngô Mật Phi vậy.
Mà giống như một con chó chết.
“Đừng mà!”
Tô Hiểu Vân bị dọa đến thần sắc tái nhợt: “Đừng giết ông ấy! Mật Phi, ông ấy là cha ruột của con!”
Hai mắt Côn Ngô Mật Phi đỏ hoe: “Mẹ, ông ta đối xử với mẹ như vậy, mẹ vẫn cầu xin cho ông ta ư?”
Viên Tử Y lệ rơi đầy mặt: “Mẹ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể làm gì chứ?”
“Không còn cha con, hai mẹ con chúng ta sống thế nào?”
“Con gái, cầu xin con!”
Tô Hiểu Vân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
“Mẹ!”
Côn Ngô Mật Phi đưa tay ngăn Tô Hiểu Vân lại, nhắm mắt nói: “Thả người”.
Bất Hủ Hàn tùy ý buông tay, Côn Ngô Thái Sơn giống như một con chó chết ngã xuống đất, bộ dạng nhếch nhác đứng dậy.
Nhưng trên mặt ông ta lại hiện ra nụ cười không thể che giấu.
“Ha ha ha... Mật Phi, vừa rồi cha chỉ đùa với con thôi. Chỉ cần con đồng ý gả cho Bất Hủ công tử thì chuyện gì cũng dễ nói. Cho dù có bắt cha quỳ xuống nhận sai cũng được”.
“Hiểu Vân, bà sinh được một đứa con gái tốt, vậy mà có thể được công tử Bất Hủ để ý tới. Thật là quá tuyệt vời!”
“Từ nay về sau, Côn Ngô Thái Sơn ta có thể thẳng lưng mà sống rồi”, Côn Ngô Thái Sơn mặt dày cười, không còn chút tôn nghiêm nào.
Tôn nghiêm?
Vứt con mẹ nó tôn nghiêm đi.
Gia tộc Bất Hủ Đế chính là tôn nghiêm.
Bất Hủ Vấn Thiên chính là tôn nghiêm.
...
Trong thung lũng Táng Long.
Rầm rầm rầm!
Giông bão tụ tập lại hàng vạn dặm, từng đạo sấm sét không ngừng đánh xuống, nhấn chìm cả một khu vực lớn.
Tình trạng này kéo dài một ngày một đêm.
Sấm sét cuối cùng cũng dừng lại, một chàng trai trẻ từ trong đó bước ra, chính là Diệp Bắc Minh.
“Thiên Tôn trung kỳ, mình thật sự bước vào cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ rồi”.
Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm.
Một cỗ sức mạnh vô biên ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Một quyền đấm ra.
Ầm!
Một đạo khí kình màu máu phun ra, ngưng tự thành một con huyết long trên không trung, phát ra tiếng gầm lớn.
Mặt đất nứt ra khe lớn, lan rộng hàng ngàn mét.
Khe nứt này dài hơn nghìn mét, rộng gần trăm mét và sâu hàng chục mét xuất hiện trước mắt.
“Một quyền này của mình, ít nhất có sức mạnh của 200 con rồng?”
Diệp Bắc Minh chấn động.
Cho dù là đại năng thượng cổ, anh cũng có thể giết chết chỉ bằng một cú đấm.
Đế Thủ cười kiêu ngạo: “Cũng gần như vậy, người được bổn Đế dạy dỗ, có thể không giỏi sao?”
“Đế Thủ tiền bối, thời gian không chờ đợi ai, tiếp theo tôi phải làm thế nào mới có thể nâng cao cảnh giới đây?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Đế Thủ nhàn nhạt nói: “Đừng một câu Đế Thủ tiền bối, hai câu Đế Thủ tiền bối như thế, bổn Đế có tên của mình”.
“Dao Trì!”
“Ngươi có thể gọi ta là Dao Trì Cổ Đế, Dao Trì Đại Đế, Dao Trì Nữ Đế, hoặc là danh xưng của bổn Đế: Cửu Thiên Thánh Hoàng Chi Nguyên Thủy Cổ Hoàng Chi Dao Trì Thiên Đế!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, Đế Thủ tiền bối!”
Dao Trì có chút không nói nên lời: “Ngươi...”
Cũng lười phải tranh luận với Diệp Bắc Minh.
“Thôi vậy, ngươi đến một nơi khác nữa, có thể khiến ngươi tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, Dao Trì Nữ Đế quả nhiên có chút lợi hại.
“Nơi nào?”
“Đỉnh núi Thượng Cổ Côn Ngô!”
Giọng nói của Dao Trì ngưng trọng: “Núi Côn Ngô là một trong mười ngọn núi thiêng của tạo hóa, trên đó có một dòng suối thần!”
“Chỉ cần ngươi uống được nước của dòng suối thần đó, ngươi sẽ cơ hội tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Diệp Bắc Minh chau mày: “Núi Côn Ngô ở đâu? Tôi đến đó thế nào?”
Dao Trì nhàn nhạt nói: “Bổn đế rời khỏi Nguyên Thủy Chân Giới quá lâu rồi, cũng không nhớ ngọn núi đó ở đâu, ngươi từ từ tìm”.
Đột nhiên.
Một giọng nói giận dữ vang lên cách đó không xa: “To gan, sao anh dám nghĩ tới núi thần của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là người của tộc Côn Ngô?”
Viên Tử Y vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Lại còn phải hỏi sao, tiểu thư nhà tôi là Côn Ngôi Mật Phi, chính là một thiên tài hiếm có trăm nghìn năm của tộc Côn Ngô!”
“Núi Côn Ngô, chính là ngọn núi thiêng của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi tôn thờ bao đời nay”.
“Cũng may tôi thông minh, một người một tay các người âm thầm lên kế hoạch đã bị bổn cô nương nghe thấy”,
Diệp Bắc Minh: “...”
Dao Trì: “...”
Cô gái này thật ngốc.
“Nếu biết điều thì lập tức thả tôi đi!”
“Nếu không, tiểu thư nhà tôi một khi nổi giận, tôi khiến các người không chịu nổi”, Viên Tử Y rất đắc ý nói.
Diệp Bắc Minh và Dao Trì nhìn nhau.
Khẽ gật đầu.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước lên phía trước một bước, đáp xuống trước mặt Viên Tử Y.
Anh lộ ra một nụ cười: “Viên cô nương thật xin lỗi, tôi thật sự không biết cô là người của nhà Côn Ngô!”
“Nếu biết sớm hơn, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bắt cô!”
Anh khẽ chỉ ra.
Châm bạc bay ra khỏi cơ thể Viên Tử Y.
Giải phóng đan điền và kinh mạch của cô ta.
Viên Tử Y quả nhiên có thể di chuyển.
Cô ta vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, xem anh còn dám nữa không!”
“Bổn cô nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô Viên, tiểu thư nhà cô... là cái gì Côn Ngôi Mật phi... đúng rồi, cô Côn Ngô...”
“Tôi muốn gặp cô ấy xin lỗi, cô xem có được không?”
Viên Tử Y cười vui vẻ, kiêu ngạo nói: “Tiểu thư nhà tôi nói, anh giống một người bạn của cô ấy”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh đi gặp tiểu thư!”
“Đi thôi!”
Nói xong.
Trực tiếp xoay người, rời khỏi thung lũng Táng Long.
Diệp Bắc Minh ngây ra tại chỗ, chuyện này... con mẹ nó cũng đơn giản quá rồi.
Không chỉ Diệp Bắc Minh, mà ngay cả Dao Trì dũng bối rối.
Diệp Bắc Minh nhịn không được truyền âm: “Tiểu Tháp, trên thế gian thật sự có loại người này sao?”
“Sao tôi cảm thấy, cô nhóc này ngốc đến mức không chân thực nhỉ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nhóc con, trên đời này có một loại người mang tâm hồn trẻ thơ!”
“Bọn họ không ngốc, mà chỉ tin rằng trên thế gian này không có người xấu!”
“Nhóc này có lẽ mang trái tim vô cùng thuần khiết!”
Thấy Diệp Bắc Minh không đi theo.
Viên Tử Y đứng tại chỗ, nghi hoặc xoay người lại: “Này, anh làm gì thế? Mau đi theo tôi!”
“Tôi đưa anh tới gia tộc Côn Ngô, gặp tiểu thư của tôi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh cười, nhanh chóng đi theo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, cậu thật sự muốn gặp vị tiểu thư kia sao?”
“Cậu... cậu thật sự không nhớ gì cả à?”
“Nhớ ra cái gì chưa? Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Tiểu tháp sao vậy nhỉ!
Toàn nói những điều kì lạ.
“Phụt... không sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.