Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2063: Côn Ngô Mật Phi: Tôi gả
Ss Tần
15/07/2024
“Mẹ kiếp! Sao cô không đi chết đi! Chết ở nhà tù số 7 luôn không được sao?”
“Còn sống mà quay về làm cái gì??”
“Trực tiếp đi chết không phải tốt hơn à? Hại gia tộc chúng ta 300 vạn năm cũng không có thu nhập, làm sao mà chúng ta sống được chứ?”
Những người thân thuộc trong tộc.
Lúc này đều như hóa thành ác quỷ, điên cuồng chửi bới Côn Ngô Mật Phi.
“Anh họ...”
Côn Ngô Mật Phi cắn nhẹ môi đỏ.
Côn Ngô Quân chi giận dữ hét lên: “Cút! Con tiện nhân đáng chết nhà cô, đừng nói chuyện với tôi!”
“Chị họ?”
Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía đám người, gọi tên một người phụ nữ xinh đẹp.
Côn Ngô Tuyết Dao sắc mặt thâm trầm, đôi vai run lên vì tức giận: “Côn Ngô Mật Phi, cô một mình muốn chết cũng thôi đi! Tại sao lại còn gây họa cho toàn bộ gia tộc?”
“Bởi vì chuyện này mà người yêu của tôi vừa mới đến tận cửa đòi hủy hôn!”
“Sau này đừng gọi tôi là chị họ nữa, chúng ta không còn quan hệ gì cả!”
Một kiếm cắt đứt góc váy.
Cát bào đoạn thân.
Côn Ngô Mật Phi trầm mặc.
Cô ta sớm đã nghĩ tới, sẽ là kết quả như thế này.
“Cha, mẹ?”
Ánh mắt cuối cùng rơi vào hai người.
Ánh mắt Côn Ngô Thái Sơn lạnh lùng.
Giống như người trước mắt căn bản không phải là con gái mình, là chỉ là một người xa lạ vậy.
“Mật Phi, lần này con đi quá xa rồi! Còn không quỳ xuống?”
Côn Ngô Mật Phi nghiến răng nói: “Cha, con không sai!”
“Con!”
Trên trán nổi gân xanh.
Côn Ngô Thiên Huyền trực tiếp bật cười, đầy thâm ý nhìn về phía Côn Ngô Mật Phi: “Thái Sơn, đây chính là đứa con gái ngoan mà ông dạy dỗ ra?”
“Nếu cô ta đã không biết mình sai, vậy thì bắt đầu từ bây giờ!”
“Ba trăm tỷ viên tinh thạch vũ trụ do chi nhà ông phụ trách!”
Lời này vừa nói ra.
“Ý tốt!”
“Tôi đồng ý!”
“Đồng ý!”
Những âm thanh nối tiếp nhau vang lên trên quảng trường.
Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn lập tức tái nhợt.
Ba trăm tỷ viên tinh thạch, do chi của ông ta chi trả?
Điều này khác gì việc cắt đứt hoàn toàn con đường sống của nhà ông ta?
Xoạt!
Côn Ngô Thái Sơn bước lên một bước, trực tiếp đi tới phía sau Côn Ngô Mật Phi, dùng sức hung hãn đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ta.
“Qùy xuống, con quỳ xuống cho ta!”
Côn Ngô Mật Phi cố nhịn đau, vẫn đứng bất động.
“Tiện nhân, con tiện nhân này! Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ?”, Côn Ngô Thái Sơn nổi trận lôi đình, liên tục đá vào đầu gối cô.
“Mày hại chết chi nhà tao rồi!”
“Còn không quỳ xuống?”
Mấy người phụ nữ bước ra, theo sau là một vài thanh niên.
“Gia chủ, đây là loại người gì chứ?”
“Ông xem Tô Hiểu Vân sinh ra cái loại con gái gì thế này? Gây ra phiền phức lớn như vậy mà còn không nhận mình sai!”
“Đúng vậy, cũng là con của cha, sao chênh lệch lớn như vậy?”
“Mẹ, người yên tâm, giờ con đã là cảnh giới Đại Đạo tầng 4, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp cô ta!”
“Gia chủ, ông nhìn thấy chưa? Đây cũng là huyết mạch của ông!”
“Đúng vậy, ông nhìn xem Tuyên Nhi biết nghe lời, cố gắng biết bao, nếu ông đối xử với nó tốt một chút...”
Đám người lên tiếng chỉ trích.
Trong lòng Côn Ngô Thái Sơn, càng là bùng phát một cơn tức giận vô hình.
“Côn Ngô Mật Phi, lão phu tốt với mày như vậy, mọi tài nguyên đều cho mày dùng!”
“Mày lại đối xử với cha mình như vậy sao? Quỳ xuống!”
Thậm chí.
Côn Ngô Thái Sơn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh sắt cực to.
Ông ta nhắm vào đầu gối Côn Ngô Mật Phi, chuẩn bị hung bạo đánh xuống.
Lúc này.
Một âm thanh vang dội vang lên: “Sứ giả tộc Bất Hủ tới!”
“Bất Hủ Tộc?”
Đám người của Côn Gia kinh ngạc, vội vã tiến lên chào đón.
Côn Ngô Thiên Huyền, người vừa rồi còn nhìn mọi chuyện với ánh mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt mọi người và nói: “Thì ra là tiền bối Bất Hủ Hàn. Không biết đại giá Côn Ngô tộc có việc gì?”
Phía sau Bất Hủ Hàn.
Đi theo hàng ngàn chiếc long xa.
Mỗi một chiếc đều được phủ một lớp khăn nhung màu đỏ.
Người của gia tộc Côn Ngô ai nấy cũng cảm thấy choáng váng.
Thật là khoa trương.
Bất Hủ Hàn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn ra sao? Công tử nha tôi, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tiểu thư Côn Ngô Mật Phi!”
“Đây đều là sính lễ, giá trị hơn năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ!”
“Cái gì? Năm trăm tỷ?”
“Mẹ kiếp... cái này không phải có thể bù vào lỗ hổng ba trăm tỷ kia rồi sao, lại còn thừa không ít!”
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nóng bừng.
Cực kỳ hưng phấn.
Mấy người phụ nữ vừa rồi còn bóng gió đã hoàn toàn chết lặng.
Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía Bất Hủ Hàn, lạnh lùng phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không gả”.
Nhiệt độ của quảng trường giảm mấy độ trong nháy mắt.
Một cỗ khí tức lạnh lùng từ người Bất Hủ Hàn quét qua: “Tiểu thư Côn Ngô Mật Phi, cô tốt nhất nên nói lại một lần nữa!”
“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ, cô nói cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi từng chữ từng chữ nhắc lại: “Tôi! Không! Gả!”
“Ha ha, được, được lắm!”
Bất Hủ Hàn liên tục gật đầu: “Tộc Bất Hủ tôi, cũng không ép buộc!”
“Nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, chúng ta quay về!”
Sau đó ông ta xoay người rời đi.
“Lão gia!”
Mấy người phụ nữ kia lại lo lắng, vội vã nói: “Lão gia, đó thế nhưng là năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ đó!”
“Có thể bù vào lỗ hổng kia, còn thừa nữa!”
“Ông xem, Lâm Nhi sắp đột phá cảnh giới nhỏ rồi, chính là lúc cần dùng tới tài nguyên nhất!”
“Đúng vậy lão gia, có thể kiếm thêm hai trăm tỷ tinh thạch vũ trụ, hoặc là, chi chúng ta phải bỏ ra ba trăm tỷ linh thạch vũ trụ, bên nặng bên nhẹ người có hiểu không?”
Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn trở nên cực kỳ âm trầm.
“Côn Ngô Mật Phi, mày nói lại một lần nữa? Mày có gả hay không?”
“Con không gả!”
“Được!”
“Mày không gả, tao xem mày có gả hay không!”
Hai mắt Côn Ngô Thái Sơn đỏ bừng, dùng thanh sắt trong tay điên cuồng đánh về phía con gái mình.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau mấy chục đòn, Côn Ngô Mật Phi rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Nhưng vẫn kiên trì không nói gì.
“Vẫn không gả? Mày con mẹ nó có gả đi không?”
Côn Ngô Thái Sơn sắp phát điên rồi.
Mấy thê thiếp bên cạnh ông ta tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Gia chủ, ông đến bây giờ vẫn thủ hạ lưu tình à?”
“Ai, chúng ta dù sao cũng chỉ là thê thiếp, không so bằng Côn Ngô Mật Phi!”
“Cô ta không gả thì thôi, chi chúng ta tự sinh tự diệt vậy!”
“Con trai, sau này cố gắng nỗ lực, không được học theo Côn Ngô Mật Phi!”
“Con gái, gia chủ ngừng lại đi, đừng ép nó nữa, cùng lắm chúng ta cùng nhau ra ngoài kiếm tinh thạch, không phụ thuộc vào ai!”
Nghe mấy người nói.
Côn Ngô Thái Sơn gần như tức giận đến nổ tung.
“Côn Ngô Mật Phi, quỳ xuống!”, thanh sắt rơi xuống, hung hãn đập xuống lưng Côn Ngô Mật Phi, rắc một tiếng giòn vang, bả vai cô gãy lìa.
“Lão gia! Đừng đánh nữa, cầu xin người đừng đánh nữa!”
Tô Hiểu Vân quỳ dưới đất và bò tới.
Điên cuồng dập đầu.
Bịch! Bịch! Bịch!
Trán bà ta máu tươi đầm đìa.
“Mẹ, đừng cầu xin ông ta! Con không sai, càng không gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”, đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi giăng đầy tơ máu.
Côn Ngô Thái Sơn giơ chân đá, Tô Hiểu Vân trực tiếp bay ra ngoài.
Bà ta lăn trên mặt đất mười mấy vòng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông dám đánh mẹ tôi?”
Trên người Côn Ngô Mật Phi bùng phát một cỗ khí tức mang tính hủy diệt.
Rầm rầm!
Khí tức như sóng thần bộc phát, khiến Côn Ngô Thái Sơn lùi lại bảy tám bước.
“Mày còn muốn ra tay với cha mình?”
Côn Ngô Thái Sơn sửng sốt.
Mấy thê thiếp đứng đó lại càng quái gở hét lên: “Ôi trời, cánh người ta cứng rồi!”
“Vậy mà lại dám ra tay với cha ruột của mình, đúng là làm phản mà!”
“Con trai, con gái, các con tuyệt đối không được học theo!”
Tô Hiểu Vân kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình bò về phía Côn Ngô Mật Phi.
“Mật Phi... đừng cãi lại cha con...”
Côn Ngô Mật Phi lệ rơi đầy mặt.
Tô Hiểu Vân quỳ trên đất, dập đầu với Côn Ngô Thái Sơn: “Gia chủ, đừng đánh nữa, nó là con gái ruột của ông đấy!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...”
Côn Ngô Thái Sơn tát vào mặt Tô Hiểu Vân: “Tiện nhân, cút đi!”
“Không được động vào mẹ tôi!”
Côn Ngô Mật Phi thật sự bạo phát, tiến lên nắm lấy tay của Côn Ngô Thái Sơn: “Ông động vào bà ấy một lần nữa thử xem, tôi giết ông!”
“Mày muốn giết tao?”
Côn Ngô Thái Sơn dường như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên thế gian này.
Con gái của mình, lại muốn giết mình?
“Tao xem mày có dám không!”
“Chính vì con tiện nhân này mà mày muốn giết tao? Vậy tao sẽ giết bà ta trước!”
Côn Ngô Thái Sơn cầm thanh sắt trong tay, đập vào đầu Tô Hiểu Vân.
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh một tiếng: “Bất Hủ Hàn, tôi đồng ý gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”
“Bây giờ, có người muốn hại mẫu thân của Côn Ngô Mật Phi tôi, ông nói phải làm thế nào?”
Sắc mặt Bất Hủ Hàn vui mừng khôn xiết.
Côn Ngô Mật Phi vậy mà đồng ý gả rồi.
Tốt! Tốt quá rồi!
Bất Hủ Vấn Thiên vui vẻ, lợi ích của ông ta chắc chắn sẽ không ít.
Một giây sau, sắc mặt Bất Hủ Hàn lạnh lùng: “Dám tổn thương mẹ của con dâu Bất Hủ tộc, phải chịu phạt!”
Ông ta bước lên phía trước một bước, trực tiếp nắm lấy cổ Côn Ngô Thái Sơn.
“Còn sống mà quay về làm cái gì??”
“Trực tiếp đi chết không phải tốt hơn à? Hại gia tộc chúng ta 300 vạn năm cũng không có thu nhập, làm sao mà chúng ta sống được chứ?”
Những người thân thuộc trong tộc.
Lúc này đều như hóa thành ác quỷ, điên cuồng chửi bới Côn Ngô Mật Phi.
“Anh họ...”
Côn Ngô Mật Phi cắn nhẹ môi đỏ.
Côn Ngô Quân chi giận dữ hét lên: “Cút! Con tiện nhân đáng chết nhà cô, đừng nói chuyện với tôi!”
“Chị họ?”
Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía đám người, gọi tên một người phụ nữ xinh đẹp.
Côn Ngô Tuyết Dao sắc mặt thâm trầm, đôi vai run lên vì tức giận: “Côn Ngô Mật Phi, cô một mình muốn chết cũng thôi đi! Tại sao lại còn gây họa cho toàn bộ gia tộc?”
“Bởi vì chuyện này mà người yêu của tôi vừa mới đến tận cửa đòi hủy hôn!”
“Sau này đừng gọi tôi là chị họ nữa, chúng ta không còn quan hệ gì cả!”
Một kiếm cắt đứt góc váy.
Cát bào đoạn thân.
Côn Ngô Mật Phi trầm mặc.
Cô ta sớm đã nghĩ tới, sẽ là kết quả như thế này.
“Cha, mẹ?”
Ánh mắt cuối cùng rơi vào hai người.
Ánh mắt Côn Ngô Thái Sơn lạnh lùng.
Giống như người trước mắt căn bản không phải là con gái mình, là chỉ là một người xa lạ vậy.
“Mật Phi, lần này con đi quá xa rồi! Còn không quỳ xuống?”
Côn Ngô Mật Phi nghiến răng nói: “Cha, con không sai!”
“Con!”
Trên trán nổi gân xanh.
Côn Ngô Thiên Huyền trực tiếp bật cười, đầy thâm ý nhìn về phía Côn Ngô Mật Phi: “Thái Sơn, đây chính là đứa con gái ngoan mà ông dạy dỗ ra?”
“Nếu cô ta đã không biết mình sai, vậy thì bắt đầu từ bây giờ!”
“Ba trăm tỷ viên tinh thạch vũ trụ do chi nhà ông phụ trách!”
Lời này vừa nói ra.
“Ý tốt!”
“Tôi đồng ý!”
“Đồng ý!”
Những âm thanh nối tiếp nhau vang lên trên quảng trường.
Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn lập tức tái nhợt.
Ba trăm tỷ viên tinh thạch, do chi của ông ta chi trả?
Điều này khác gì việc cắt đứt hoàn toàn con đường sống của nhà ông ta?
Xoạt!
Côn Ngô Thái Sơn bước lên một bước, trực tiếp đi tới phía sau Côn Ngô Mật Phi, dùng sức hung hãn đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ta.
“Qùy xuống, con quỳ xuống cho ta!”
Côn Ngô Mật Phi cố nhịn đau, vẫn đứng bất động.
“Tiện nhân, con tiện nhân này! Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ?”, Côn Ngô Thái Sơn nổi trận lôi đình, liên tục đá vào đầu gối cô.
“Mày hại chết chi nhà tao rồi!”
“Còn không quỳ xuống?”
Mấy người phụ nữ bước ra, theo sau là một vài thanh niên.
“Gia chủ, đây là loại người gì chứ?”
“Ông xem Tô Hiểu Vân sinh ra cái loại con gái gì thế này? Gây ra phiền phức lớn như vậy mà còn không nhận mình sai!”
“Đúng vậy, cũng là con của cha, sao chênh lệch lớn như vậy?”
“Mẹ, người yên tâm, giờ con đã là cảnh giới Đại Đạo tầng 4, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp cô ta!”
“Gia chủ, ông nhìn thấy chưa? Đây cũng là huyết mạch của ông!”
“Đúng vậy, ông nhìn xem Tuyên Nhi biết nghe lời, cố gắng biết bao, nếu ông đối xử với nó tốt một chút...”
Đám người lên tiếng chỉ trích.
Trong lòng Côn Ngô Thái Sơn, càng là bùng phát một cơn tức giận vô hình.
“Côn Ngô Mật Phi, lão phu tốt với mày như vậy, mọi tài nguyên đều cho mày dùng!”
“Mày lại đối xử với cha mình như vậy sao? Quỳ xuống!”
Thậm chí.
Côn Ngô Thái Sơn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh sắt cực to.
Ông ta nhắm vào đầu gối Côn Ngô Mật Phi, chuẩn bị hung bạo đánh xuống.
Lúc này.
Một âm thanh vang dội vang lên: “Sứ giả tộc Bất Hủ tới!”
“Bất Hủ Tộc?”
Đám người của Côn Gia kinh ngạc, vội vã tiến lên chào đón.
Côn Ngô Thiên Huyền, người vừa rồi còn nhìn mọi chuyện với ánh mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt mọi người và nói: “Thì ra là tiền bối Bất Hủ Hàn. Không biết đại giá Côn Ngô tộc có việc gì?”
Phía sau Bất Hủ Hàn.
Đi theo hàng ngàn chiếc long xa.
Mỗi một chiếc đều được phủ một lớp khăn nhung màu đỏ.
Người của gia tộc Côn Ngô ai nấy cũng cảm thấy choáng váng.
Thật là khoa trương.
Bất Hủ Hàn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn ra sao? Công tử nha tôi, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tiểu thư Côn Ngô Mật Phi!”
“Đây đều là sính lễ, giá trị hơn năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ!”
“Cái gì? Năm trăm tỷ?”
“Mẹ kiếp... cái này không phải có thể bù vào lỗ hổng ba trăm tỷ kia rồi sao, lại còn thừa không ít!”
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nóng bừng.
Cực kỳ hưng phấn.
Mấy người phụ nữ vừa rồi còn bóng gió đã hoàn toàn chết lặng.
Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía Bất Hủ Hàn, lạnh lùng phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không gả”.
Nhiệt độ của quảng trường giảm mấy độ trong nháy mắt.
Một cỗ khí tức lạnh lùng từ người Bất Hủ Hàn quét qua: “Tiểu thư Côn Ngô Mật Phi, cô tốt nhất nên nói lại một lần nữa!”
“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ, cô nói cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi từng chữ từng chữ nhắc lại: “Tôi! Không! Gả!”
“Ha ha, được, được lắm!”
Bất Hủ Hàn liên tục gật đầu: “Tộc Bất Hủ tôi, cũng không ép buộc!”
“Nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, chúng ta quay về!”
Sau đó ông ta xoay người rời đi.
“Lão gia!”
Mấy người phụ nữ kia lại lo lắng, vội vã nói: “Lão gia, đó thế nhưng là năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ đó!”
“Có thể bù vào lỗ hổng kia, còn thừa nữa!”
“Ông xem, Lâm Nhi sắp đột phá cảnh giới nhỏ rồi, chính là lúc cần dùng tới tài nguyên nhất!”
“Đúng vậy lão gia, có thể kiếm thêm hai trăm tỷ tinh thạch vũ trụ, hoặc là, chi chúng ta phải bỏ ra ba trăm tỷ linh thạch vũ trụ, bên nặng bên nhẹ người có hiểu không?”
Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn trở nên cực kỳ âm trầm.
“Côn Ngô Mật Phi, mày nói lại một lần nữa? Mày có gả hay không?”
“Con không gả!”
“Được!”
“Mày không gả, tao xem mày có gả hay không!”
Hai mắt Côn Ngô Thái Sơn đỏ bừng, dùng thanh sắt trong tay điên cuồng đánh về phía con gái mình.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau mấy chục đòn, Côn Ngô Mật Phi rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Nhưng vẫn kiên trì không nói gì.
“Vẫn không gả? Mày con mẹ nó có gả đi không?”
Côn Ngô Thái Sơn sắp phát điên rồi.
Mấy thê thiếp bên cạnh ông ta tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Gia chủ, ông đến bây giờ vẫn thủ hạ lưu tình à?”
“Ai, chúng ta dù sao cũng chỉ là thê thiếp, không so bằng Côn Ngô Mật Phi!”
“Cô ta không gả thì thôi, chi chúng ta tự sinh tự diệt vậy!”
“Con trai, sau này cố gắng nỗ lực, không được học theo Côn Ngô Mật Phi!”
“Con gái, gia chủ ngừng lại đi, đừng ép nó nữa, cùng lắm chúng ta cùng nhau ra ngoài kiếm tinh thạch, không phụ thuộc vào ai!”
Nghe mấy người nói.
Côn Ngô Thái Sơn gần như tức giận đến nổ tung.
“Côn Ngô Mật Phi, quỳ xuống!”, thanh sắt rơi xuống, hung hãn đập xuống lưng Côn Ngô Mật Phi, rắc một tiếng giòn vang, bả vai cô gãy lìa.
“Lão gia! Đừng đánh nữa, cầu xin người đừng đánh nữa!”
Tô Hiểu Vân quỳ dưới đất và bò tới.
Điên cuồng dập đầu.
Bịch! Bịch! Bịch!
Trán bà ta máu tươi đầm đìa.
“Mẹ, đừng cầu xin ông ta! Con không sai, càng không gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”, đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi giăng đầy tơ máu.
Côn Ngô Thái Sơn giơ chân đá, Tô Hiểu Vân trực tiếp bay ra ngoài.
Bà ta lăn trên mặt đất mười mấy vòng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông dám đánh mẹ tôi?”
Trên người Côn Ngô Mật Phi bùng phát một cỗ khí tức mang tính hủy diệt.
Rầm rầm!
Khí tức như sóng thần bộc phát, khiến Côn Ngô Thái Sơn lùi lại bảy tám bước.
“Mày còn muốn ra tay với cha mình?”
Côn Ngô Thái Sơn sửng sốt.
Mấy thê thiếp đứng đó lại càng quái gở hét lên: “Ôi trời, cánh người ta cứng rồi!”
“Vậy mà lại dám ra tay với cha ruột của mình, đúng là làm phản mà!”
“Con trai, con gái, các con tuyệt đối không được học theo!”
Tô Hiểu Vân kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình bò về phía Côn Ngô Mật Phi.
“Mật Phi... đừng cãi lại cha con...”
Côn Ngô Mật Phi lệ rơi đầy mặt.
Tô Hiểu Vân quỳ trên đất, dập đầu với Côn Ngô Thái Sơn: “Gia chủ, đừng đánh nữa, nó là con gái ruột của ông đấy!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...”
Côn Ngô Thái Sơn tát vào mặt Tô Hiểu Vân: “Tiện nhân, cút đi!”
“Không được động vào mẹ tôi!”
Côn Ngô Mật Phi thật sự bạo phát, tiến lên nắm lấy tay của Côn Ngô Thái Sơn: “Ông động vào bà ấy một lần nữa thử xem, tôi giết ông!”
“Mày muốn giết tao?”
Côn Ngô Thái Sơn dường như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên thế gian này.
Con gái của mình, lại muốn giết mình?
“Tao xem mày có dám không!”
“Chính vì con tiện nhân này mà mày muốn giết tao? Vậy tao sẽ giết bà ta trước!”
Côn Ngô Thái Sơn cầm thanh sắt trong tay, đập vào đầu Tô Hiểu Vân.
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh một tiếng: “Bất Hủ Hàn, tôi đồng ý gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”
“Bây giờ, có người muốn hại mẫu thân của Côn Ngô Mật Phi tôi, ông nói phải làm thế nào?”
Sắc mặt Bất Hủ Hàn vui mừng khôn xiết.
Côn Ngô Mật Phi vậy mà đồng ý gả rồi.
Tốt! Tốt quá rồi!
Bất Hủ Vấn Thiên vui vẻ, lợi ích của ông ta chắc chắn sẽ không ít.
Một giây sau, sắc mặt Bất Hủ Hàn lạnh lùng: “Dám tổn thương mẹ của con dâu Bất Hủ tộc, phải chịu phạt!”
Ông ta bước lên phía trước một bước, trực tiếp nắm lấy cổ Côn Ngô Thái Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.