Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2002: Nữ thần Thần Hi: Diệp Bắc Minh, anh dám!
Ss Tần
14/06/2024
“Tên nhóc này cũng quá ác độc rồi!”
Mấy lão giả của Luân Hồi Tông nghiến răng, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
“Dị Hỏa quả nhiên đáng sợ!”
“Cảnh giới Đạo Tôn chỉ động vào một chút thôi, vậy mà ngay cả cơ hội chặt đứt cánh tay cũng không còn!”
“Lẽ nào vật này thật sự là Phần Thiên, có thể đốt cháy mọi thứ?”
Đám người nhao nhao nghị luận.
“Để tôi thử!”
Ánh mắt Long Chiến Vũ trầm xuống, chuẩn bị ra tay.
Tiểu Long Nữ vội vã ngăn cản: “Anh, không được mạo hiểm, dị hỏa này nhìn có vẻ rất nguy hiểm!”
“Điện hạ, để lão nô thử xem!”
Một lão giả mình người đầu rồng của Hỗn Độn Long Tộc lên tiếng.
Lão giả này thân cao 3 mét, chỉ đứng đó thôi cũng mang tới cảm giác cực kỳ áp bức uy nghiêm.
Càng quan trọng hơn, ông ta là một cao thủ cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
“Tuổi thọ của lão nô chưa đến 10 mười năm, nếu may mắn thu được Dị Hỏa, cũng coi như đóng góp chút sức lực cuối cùng cho Hỗn Độn Long Tộc ta!”
Long Chiến Vũ gật đầu.
Dưới ánh nhìn của mọi người.
Lão giả đầu rồng thân người tiến gần tới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, một cỗ sức mạnh thuộc tính hỏa nhanh chóng ập tới.
“Ngưng băng quyết!”
Lão giả đầu rồng há miệng, nước biển vô tận từ trong miệng trào ra, hướng thẳng về Phần Thiên Chi Diễm!
Khoảnh khắc ông ta đến gần Phần Thiên Chi Diễm, vậy mà nó lại ngưng kết thành băng.
Khiến Phần Thiên Chi Diễm đang cháy đóng băng trên hư không.
Nhiệt độ của toàn bộ quảng trường Thương Khung Kiếm Tông đã giảm xuống dưới mức đóng băng!
“Thành công rồi sao?”
Đám người sôi sục.
Vẻ mặt tc đầy lo lắng: “Đồ nhi, Dị Hỏa này của con thật sự đem tặng cho người khác sao?”
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh: “Sư phụ, người đừng vội!”
Lão giả đầu rồng vui mừng khôn xiết, móng rồng lao ra muốn tóm lấy Phần Thiên Chi Diễm, chuẩn bị bắt lấy nó.
Ầm!
Phần Thiên Chi Diễm trên hư không đột nhiên bùng nổ, huyền băng vậy mà lại bắt đầu bốc cháy.
“Không...”
Lão giả đầu rồng phát ra âm thanh đau đớn cuối cùng, bị Phần Thiên Chi Diễm nuốt chửng, biến mất.
“Cái này...”
Hàng trăm vạn võ giả trên quảng trưởng cứng đờ, nuốt một ngụm nước miếng: “Huyền băng vừa rồi, có thể đóng băng chết một người ở cảnh giưới Đạo Tổ đấy!”
“Thế mà lại bị Phần Thiên Chi Diễm đốt cháy? Phần Thiên Chi Diễm này quả nhiên khủng bố!”
“Dị hỏa này quá tà ác, nếu không thu giữ nó sẽ mang đến tai họa cho nhân gian!”
Một âm thanh mang hơi hướng Phật giáo vang lên.
Đám người quay đầu, tám vị cao tăng của Đại Lâm Tự bước tới.
Trong tay mỗi người đều cầm một loại pháp khí, họ truyền vào đó một cỗ thần lực, nháy mắt kết thành một trận pháp.
Phần Thiên Chi Diễm bị nhốt bên trong trận pháp, dường như đang có dấu hiệu bị áp chế!
“Không hổ danh là cao tăng của Đại Lâm Tự, thủ đoạn quả nhiên rất cao siêu!”
“Nhanh nhìn kìa, Phần Thiên Chi Diễm đã bị trấn áp!”
Vô số người mặt đỏ tía tai.
Trên mặt của tám vị cao tăng Đại Lâm Tự lộ ra một nụ cười tự mãn: “Thu!”
Tám người đồng thời ra tay, chuẩn bị đoạt lấy Phần Thiên Chi Diễm!
Rầm!
Phần Thiên Chi Diễm lại hung hãn phát nổ, trận pháp nháy mắt sụp đổ.
Thậm chí, đến phù văn của trận pháp cũng bị đốt cháy.
Phù văn này nối liền với thần lực của tám người, sau đó một màn khó tin xuất hiện.
Phần Thiên Chi Diễm men theo sức mạnh thần hồn của tám vị cao tăng, ngọn lửa lan đến thân thể họ, tám người nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.
“Á... không....”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Cái này...”
Đám người thật sự kinh hãi.
Lục Hách Tuyên mồ hôi như mưa nói: “Cha, Dị Hỏa này quá quỷ di, có khi nào do Diệp Bắc Minh kia giở trò sau lưng không?”
Lục Tả Xương tức giận đến mức bật cười: “Vật này nằm thứ ba trong bảng xếp hạng Dị Hỏa! Con tưởng là nói đùa sao?”
Đồng thời cùng lúc đó.
Giọng nói Diệp Bắc Minh mang theo chút lười biếng vang lên: “Không phải cao tăng sau khi chết đi đều có xá lợi gì đó sao? Sao tám người này không lưu lại di vật gì vậy?”
“Diệp Bắc Minh cậu...”
Đám người của Đại Lâm Tự gần như bị tức chết.
“Còn ai muốn Phần Thiên Chi Diễm không? Tự lên mà đoạt lấy nó!”, Diệp Bắc Minh nói.
Trầm mặc.
Một sự im lặng đến vô tận.
Không có ai dám ra tay nữa.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói thiên thần phá vỡ im lặng vang lên: “Anh Diệp, Thần Hi muốn thử một chút, có được không?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tùy cô thôi!”
“Được!”
Sau khi được sự đồng ý của Diệp Bắc Minh, thần nữ Thần Hi giơ ngón tay ngọc ngà lên, trong tay xuất hiện một cuộn tranh.
Sau khi cuộn tranh được mở ra, bên trong đó vậy mà lại là một đại lục.
Núi, sông, biển, sa mạc, bình nguyên...
Mọi thứ cần có đều có!
“Vạn lí sơn hà đồ!”
“Vật quý báu nhất của Đế Nữ Các, thần nữ Thần Hi thế mà dùng đến vật này luôn rồi!”
Đôi mắt của hàng triệu võ giả bỗng chốc đỏ hoe.
Một lão giả đỏ mặt tía tai nói: “Vật này là binh khí của Đại Đạo, nghe nói một cao thủ cao tầng của Đế nữ Các vất vả lắm mới chế tạo ra nó!”
“Bên trong Vạn lí sơn hà đồ này, tự tạo thành một tiểu thế giới có thể mang bên mình!”
Chỉ thấy.
Thần nữ Thần Hi điều khiển Vạn lí sơn hà đồ, một làn sóng dao động ập đến.
Phần Thiên Chi Diễm biến mất!
“Đoạt được rồi sao?”
Xoạt!
Vô số ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thần nữ Thần Hi.
Đôi tay mảnh khảnh của cô ta cuộn Vạn lí sơn hà đồ lại, hướng về phía Diệp Bắc Minh cười duyên dáng: “Anh Diệp, Dị Hỏa này coi như thuộc về tôi rồi!”
“Hi vọng cô có thể tiếp tục cười như vậy!”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Hửm?”
Thần nữ Thần Hi cảm thấy có chút kỳ lạ, giây tiếp theo, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi: “Không ổn rồi!”
Nhanh chóng ném Vạn lí sơn hà đồ ra, một cỗ năng lượng nóng bỏng quét tới.
Vạn lí sơn hà đồ hóa thành tro bụi.
Một tia lửa bay tới, rơi xuống váy của thần nữ Thần Hi.
Một làn khói bay lên.
“Không...”
Khuôn mặt xinh đẹp của thần nữ Thần Hi trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy, cô ta không chút do dự xé nát váy của mình.
Vóc dáng yêu kiều lộ ra.
Mặc dù có thể che đi phần nào cơ thể, nhưng vẫn khiến cho đám đàn ông phải chảy máu mũi.
“Con mẹ nó!”
“Mẹ kiếp! Đây là thứ chúng ta có thể nhìn sao?”
“Anh em, hôm nay đến đây không uổng công chút nào!”
Vô số võ giả nuốt nước miếng.
“Bảo vệ thần nữ!”
Đám nữ nhân của Đế Nữ Các xông lên, vô số bạch liên bay ra ngoài, tạo thành một tấm màn che thoắt ẩn thoắt hiện.
Giây tiếp theo!
Một chiếc váy màu hồng từ sau tấm màn cháy thành tro trong không trung.
“Mẹ nó! Váy cũng cháy rồi, lần này thần nữ Thần Hi chẳng phải không mảnh vải che thân à?”
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào tấm màn trắng.
Ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu.
“Còn nhìn? Nhìn nữa ta sẽ móc hết mắt các người ra!”
Các nữ đệ tử của Đế Nữ Các kêu lên.
Nhưng vẫn không thể ngăn lại ánh mắt nóng bỏng của những người đàn ông có mặt.
Người của Đế Các Nữ lo lắng hỏi: “Thần nữ, người không sao chứ?”
Một lúc sau, giọng nói hổn hển của Thần Hi vang lên: “Ta... không sao... may mắn thay chỉ là một tia lửa nhỏ...”
Mọi người kinh hãi.
Chỉ là một tia lửa nhỏ, suýt chút nữa đã giết chết một thần nữ.
Nếu hoàn toàn chạm vào Phần Thiên Chi Diễm, chẳng phải đến tro cốt cũng không còn sao!
“Chúng ta đi!”
Thần Hi trầm giọng nói.
Nữ đệ tử của Đế Các Nữ kéo tấm màn, đi ra phía ngoài của Thương Khung Kiếm Tông.
“Đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh bước lên trước, chặn lại đám người: “Dị Hỏa đưa cho các người, các người lại không cần!”
“Không đưa thì ai cũng muốn cướp!”
“Bây giờ, lại muốn đi, trên đời nào có chuyện tốt đến vậy!”
Thần nữ Thần Hi lạnh lùng nói: “Anh Diệp có ý gì?”
Diệp Bắc Minh giơ tay, mười mấy con huyết long xông ra, bao vây dám người của Đế Nữ Các!
Anh bước nhẹ ra phía trước tấm màn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần Hi: “Đế Nữ Các nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”
“Nếu không, tin rằng mọi người rất muốn nhìn thấy bộ dạng của thần nữ hiện tại như thế nào!”
Chỉ cần một lời không hợp.
Liền xé rách tầm màn che mỏng manh này.
“Con mẹ nó! Cậu Diệp đúng là người tốt!”
“Anh Diệp nói nhảm làm gì, xé màn đi!”
“Cậu Diệp, người tốt một đời bình an!”
Vô số võ giả kêu gào, hưng phấn đến cực độ.
“Diệp Bắc Minh, anh dám!”
Thần nữ Thần Hi nổi trận nôi đình.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi không dám ư?”
Xoẹt!
Mấy lão giả của Luân Hồi Tông nghiến răng, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
“Dị Hỏa quả nhiên đáng sợ!”
“Cảnh giới Đạo Tôn chỉ động vào một chút thôi, vậy mà ngay cả cơ hội chặt đứt cánh tay cũng không còn!”
“Lẽ nào vật này thật sự là Phần Thiên, có thể đốt cháy mọi thứ?”
Đám người nhao nhao nghị luận.
“Để tôi thử!”
Ánh mắt Long Chiến Vũ trầm xuống, chuẩn bị ra tay.
Tiểu Long Nữ vội vã ngăn cản: “Anh, không được mạo hiểm, dị hỏa này nhìn có vẻ rất nguy hiểm!”
“Điện hạ, để lão nô thử xem!”
Một lão giả mình người đầu rồng của Hỗn Độn Long Tộc lên tiếng.
Lão giả này thân cao 3 mét, chỉ đứng đó thôi cũng mang tới cảm giác cực kỳ áp bức uy nghiêm.
Càng quan trọng hơn, ông ta là một cao thủ cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
“Tuổi thọ của lão nô chưa đến 10 mười năm, nếu may mắn thu được Dị Hỏa, cũng coi như đóng góp chút sức lực cuối cùng cho Hỗn Độn Long Tộc ta!”
Long Chiến Vũ gật đầu.
Dưới ánh nhìn của mọi người.
Lão giả đầu rồng thân người tiến gần tới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, một cỗ sức mạnh thuộc tính hỏa nhanh chóng ập tới.
“Ngưng băng quyết!”
Lão giả đầu rồng há miệng, nước biển vô tận từ trong miệng trào ra, hướng thẳng về Phần Thiên Chi Diễm!
Khoảnh khắc ông ta đến gần Phần Thiên Chi Diễm, vậy mà nó lại ngưng kết thành băng.
Khiến Phần Thiên Chi Diễm đang cháy đóng băng trên hư không.
Nhiệt độ của toàn bộ quảng trường Thương Khung Kiếm Tông đã giảm xuống dưới mức đóng băng!
“Thành công rồi sao?”
Đám người sôi sục.
Vẻ mặt tc đầy lo lắng: “Đồ nhi, Dị Hỏa này của con thật sự đem tặng cho người khác sao?”
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh: “Sư phụ, người đừng vội!”
Lão giả đầu rồng vui mừng khôn xiết, móng rồng lao ra muốn tóm lấy Phần Thiên Chi Diễm, chuẩn bị bắt lấy nó.
Ầm!
Phần Thiên Chi Diễm trên hư không đột nhiên bùng nổ, huyền băng vậy mà lại bắt đầu bốc cháy.
“Không...”
Lão giả đầu rồng phát ra âm thanh đau đớn cuối cùng, bị Phần Thiên Chi Diễm nuốt chửng, biến mất.
“Cái này...”
Hàng trăm vạn võ giả trên quảng trưởng cứng đờ, nuốt một ngụm nước miếng: “Huyền băng vừa rồi, có thể đóng băng chết một người ở cảnh giưới Đạo Tổ đấy!”
“Thế mà lại bị Phần Thiên Chi Diễm đốt cháy? Phần Thiên Chi Diễm này quả nhiên khủng bố!”
“Dị hỏa này quá tà ác, nếu không thu giữ nó sẽ mang đến tai họa cho nhân gian!”
Một âm thanh mang hơi hướng Phật giáo vang lên.
Đám người quay đầu, tám vị cao tăng của Đại Lâm Tự bước tới.
Trong tay mỗi người đều cầm một loại pháp khí, họ truyền vào đó một cỗ thần lực, nháy mắt kết thành một trận pháp.
Phần Thiên Chi Diễm bị nhốt bên trong trận pháp, dường như đang có dấu hiệu bị áp chế!
“Không hổ danh là cao tăng của Đại Lâm Tự, thủ đoạn quả nhiên rất cao siêu!”
“Nhanh nhìn kìa, Phần Thiên Chi Diễm đã bị trấn áp!”
Vô số người mặt đỏ tía tai.
Trên mặt của tám vị cao tăng Đại Lâm Tự lộ ra một nụ cười tự mãn: “Thu!”
Tám người đồng thời ra tay, chuẩn bị đoạt lấy Phần Thiên Chi Diễm!
Rầm!
Phần Thiên Chi Diễm lại hung hãn phát nổ, trận pháp nháy mắt sụp đổ.
Thậm chí, đến phù văn của trận pháp cũng bị đốt cháy.
Phù văn này nối liền với thần lực của tám người, sau đó một màn khó tin xuất hiện.
Phần Thiên Chi Diễm men theo sức mạnh thần hồn của tám vị cao tăng, ngọn lửa lan đến thân thể họ, tám người nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.
“Á... không....”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Cái này...”
Đám người thật sự kinh hãi.
Lục Hách Tuyên mồ hôi như mưa nói: “Cha, Dị Hỏa này quá quỷ di, có khi nào do Diệp Bắc Minh kia giở trò sau lưng không?”
Lục Tả Xương tức giận đến mức bật cười: “Vật này nằm thứ ba trong bảng xếp hạng Dị Hỏa! Con tưởng là nói đùa sao?”
Đồng thời cùng lúc đó.
Giọng nói Diệp Bắc Minh mang theo chút lười biếng vang lên: “Không phải cao tăng sau khi chết đi đều có xá lợi gì đó sao? Sao tám người này không lưu lại di vật gì vậy?”
“Diệp Bắc Minh cậu...”
Đám người của Đại Lâm Tự gần như bị tức chết.
“Còn ai muốn Phần Thiên Chi Diễm không? Tự lên mà đoạt lấy nó!”, Diệp Bắc Minh nói.
Trầm mặc.
Một sự im lặng đến vô tận.
Không có ai dám ra tay nữa.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói thiên thần phá vỡ im lặng vang lên: “Anh Diệp, Thần Hi muốn thử một chút, có được không?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tùy cô thôi!”
“Được!”
Sau khi được sự đồng ý của Diệp Bắc Minh, thần nữ Thần Hi giơ ngón tay ngọc ngà lên, trong tay xuất hiện một cuộn tranh.
Sau khi cuộn tranh được mở ra, bên trong đó vậy mà lại là một đại lục.
Núi, sông, biển, sa mạc, bình nguyên...
Mọi thứ cần có đều có!
“Vạn lí sơn hà đồ!”
“Vật quý báu nhất của Đế Nữ Các, thần nữ Thần Hi thế mà dùng đến vật này luôn rồi!”
Đôi mắt của hàng triệu võ giả bỗng chốc đỏ hoe.
Một lão giả đỏ mặt tía tai nói: “Vật này là binh khí của Đại Đạo, nghe nói một cao thủ cao tầng của Đế nữ Các vất vả lắm mới chế tạo ra nó!”
“Bên trong Vạn lí sơn hà đồ này, tự tạo thành một tiểu thế giới có thể mang bên mình!”
Chỉ thấy.
Thần nữ Thần Hi điều khiển Vạn lí sơn hà đồ, một làn sóng dao động ập đến.
Phần Thiên Chi Diễm biến mất!
“Đoạt được rồi sao?”
Xoạt!
Vô số ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thần nữ Thần Hi.
Đôi tay mảnh khảnh của cô ta cuộn Vạn lí sơn hà đồ lại, hướng về phía Diệp Bắc Minh cười duyên dáng: “Anh Diệp, Dị Hỏa này coi như thuộc về tôi rồi!”
“Hi vọng cô có thể tiếp tục cười như vậy!”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Hửm?”
Thần nữ Thần Hi cảm thấy có chút kỳ lạ, giây tiếp theo, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi: “Không ổn rồi!”
Nhanh chóng ném Vạn lí sơn hà đồ ra, một cỗ năng lượng nóng bỏng quét tới.
Vạn lí sơn hà đồ hóa thành tro bụi.
Một tia lửa bay tới, rơi xuống váy của thần nữ Thần Hi.
Một làn khói bay lên.
“Không...”
Khuôn mặt xinh đẹp của thần nữ Thần Hi trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy, cô ta không chút do dự xé nát váy của mình.
Vóc dáng yêu kiều lộ ra.
Mặc dù có thể che đi phần nào cơ thể, nhưng vẫn khiến cho đám đàn ông phải chảy máu mũi.
“Con mẹ nó!”
“Mẹ kiếp! Đây là thứ chúng ta có thể nhìn sao?”
“Anh em, hôm nay đến đây không uổng công chút nào!”
Vô số võ giả nuốt nước miếng.
“Bảo vệ thần nữ!”
Đám nữ nhân của Đế Nữ Các xông lên, vô số bạch liên bay ra ngoài, tạo thành một tấm màn che thoắt ẩn thoắt hiện.
Giây tiếp theo!
Một chiếc váy màu hồng từ sau tấm màn cháy thành tro trong không trung.
“Mẹ nó! Váy cũng cháy rồi, lần này thần nữ Thần Hi chẳng phải không mảnh vải che thân à?”
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào tấm màn trắng.
Ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu.
“Còn nhìn? Nhìn nữa ta sẽ móc hết mắt các người ra!”
Các nữ đệ tử của Đế Nữ Các kêu lên.
Nhưng vẫn không thể ngăn lại ánh mắt nóng bỏng của những người đàn ông có mặt.
Người của Đế Các Nữ lo lắng hỏi: “Thần nữ, người không sao chứ?”
Một lúc sau, giọng nói hổn hển của Thần Hi vang lên: “Ta... không sao... may mắn thay chỉ là một tia lửa nhỏ...”
Mọi người kinh hãi.
Chỉ là một tia lửa nhỏ, suýt chút nữa đã giết chết một thần nữ.
Nếu hoàn toàn chạm vào Phần Thiên Chi Diễm, chẳng phải đến tro cốt cũng không còn sao!
“Chúng ta đi!”
Thần Hi trầm giọng nói.
Nữ đệ tử của Đế Các Nữ kéo tấm màn, đi ra phía ngoài của Thương Khung Kiếm Tông.
“Đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh bước lên trước, chặn lại đám người: “Dị Hỏa đưa cho các người, các người lại không cần!”
“Không đưa thì ai cũng muốn cướp!”
“Bây giờ, lại muốn đi, trên đời nào có chuyện tốt đến vậy!”
Thần nữ Thần Hi lạnh lùng nói: “Anh Diệp có ý gì?”
Diệp Bắc Minh giơ tay, mười mấy con huyết long xông ra, bao vây dám người của Đế Nữ Các!
Anh bước nhẹ ra phía trước tấm màn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần Hi: “Đế Nữ Các nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”
“Nếu không, tin rằng mọi người rất muốn nhìn thấy bộ dạng của thần nữ hiện tại như thế nào!”
Chỉ cần một lời không hợp.
Liền xé rách tầm màn che mỏng manh này.
“Con mẹ nó! Cậu Diệp đúng là người tốt!”
“Anh Diệp nói nhảm làm gì, xé màn đi!”
“Cậu Diệp, người tốt một đời bình an!”
Vô số võ giả kêu gào, hưng phấn đến cực độ.
“Diệp Bắc Minh, anh dám!”
Thần nữ Thần Hi nổi trận nôi đình.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi không dám ư?”
Xoẹt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.