Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1953: Sự thật
Ss Tần
14/05/2024
“Ha ha ha!”
Nghe thấy ba chữ ‘tôi làm chứng’ của Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá nhịn không được bật cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày nghe thấy chưa? Tao có nhân chứng đấy!”
“Vương Quỳnh, cô làm rất tốt! Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là người phụ nữ của Sở Nguyên Bá này!”
Sở Y Thủy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vương Quỳnh.
Nhưng Vương Quỳnh lại cười nói: “Sở công tử, tôi nói làm chứng, nhưng không nói giúp anh làm chứng nhé!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá lập tức tái nhợt.
Vương Quỳnh nhìn lão giả nho nhã kia, quỳ một chân xuống: “Tiền bối, Vương Quỳnh tôi nguyện dùng danh dự ngàn vạn năm của nhà họ Vương ra thề!”
“Tất cả những gì anh Diệp nói đều là sự thật!”
“Sở Nguyên Bá làm những việc này, không hề lén lút, giấu diếm!”
“Hơn nữa, lúc tôi đưa anh Diệp đến đại lục Linh Mộc, Sở Nguyên Bá đã mang theo 17 cung phụng cảnh giới Hợp Đạo của nhà họ Sở đến vây giết anh Diệp, chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn Vương Quỳnh.
Người phụ nữ này, vậy mà đứng ra nói giúp mình?
“Nói láo! Tất cả đều là bịa đặt!”
Hai mắt Sở Nguyên Bá đỏ bừng: “Con tiện nhân này! Tao giết mày!”
Hắn gầm lên, lao nhanh về phía Vương Quỳnh.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Vương Quỳnh, đánh ra một quyền.
Với thực lực của Sở Nguyên Bá hiện tại, căn bản không thể ngăn cản được một quyền này, vào đúng lúc hắn sắp bị giết.
Lão giả nho nhã giơ tay nhấn xuống, một cỗ sức mạnh kinh khủng lao tới, chắn lại đòn kia của Diệp Bắc Minh.
“Ngũ gia gia, tốt quá rồi! Nhanh giết Diệp Bắc Minh và con tiện nhân kia đi!”
Sở Nguyên Bá vui mừng kêu lên.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, tôi có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nếu không dùng sức mạnh của tôi, cậu có 60%!”
“Sử dụng sức mạnh của tôi, áp đảo!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “60% là đủ rồi!”
Đột nhiên, lão giả nho nhã lên tiếng: “Sở Nguyên Bá, cậu đã vi phạm tổ huấn của nhà họ Sở!”
“Cố tình lợi dụng thế lực của nhà họ Sợ để giết người vô tội!”
“Cái gì...?”
Nụ cười cuả Sở Nguyên Bá cứng đờ, thân thể run rẩy!
Phụt!
Năm ngón tay lão giả nho nhã nắm chặt, Sở Nguyên Bá ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không kịp, lập tức biến thành hư vô.
“Sở Hồng, biết con làm càn nhưng không dạy!”
“Lại còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, đáng bị trừng phạt!”
Tùy ý vung tay ra, Sở Hồng cười khổ một tiếng, cũng bị chu diệt.
Biến cố đột nhiên xảy ra.
Tất cả mọi người ở hiện trường có mặt đều choáng váng.
Diệp Bắc Minh cũng sững sờ.
Con mẹ nó lại là chuyện gì đây? Lần đầu tiên thấy lão tổ không bảo vệ con cháu, làm anh có chút kinh ngạc.
Một mảnh im ắng.
Giọng nói lão giả vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu có hài lòng với cách xử lý của lão phu không?”
Diệp Bắc Minh lúc này mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Công bằng công chính, làm người ta tin phục!”
“Nhưng mà...”
Lời nói đột ngột chuyển hướng.
“Nhưng cái gì?”, lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn lão giả nho nhã: “Nếu nhà họ Sở công chính liêm minh như vậy, tại sao ngàn vạn năm trước chỉ vì một vật đến từ ngoài hành tinh chưa ai từng nhìn thấy mà tùy tiện lạm sát người của những đại lục khác!”
“Thậm chí, một số đại lục đã bị diệt vong!”
“Hàng tỷ người biến mất, vô số chủng tộc đã hoàn toàn bị tuyệt tử!”
Ngay khi lời này vang lên.
Toàn trường im lặng như chết!
Thân thể Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly mấy người run rẩy.
Giang Tiên Nhi cũng sợ hãi.
Sắc mặt Tô Cuồng tái nhợt, ai mà không biết đây là chuyện cấm kỵ của nhà họ Sở. Diệp Bắc Minh vậy mà lại dám nói ra trước mặt mọi người!”
Đúng là điên rồi!
“Anh Diệp... đừng nói nữa...”, Vương Quỳnh phía sau kéo áo Diệp Bắc Minh, tuyệt vọng lắc đầu.
Sắc mặt lão giả nho nhã phút chốc trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu nhóc, cậu có ý gì?”
Một cỗ sát khí lao ra.
Sắc bén vô cùng.
Cát đá xung quanh bay tứ tung, lá trên cây liên tục rơi xuống.
Diệp Bắc Minh cười nhếch miệng: “Tôi đương nhiên muốn vạch trần bộ mặt giả dối của nhà họ Sở!”
“Trả lời tôi! Nếu các người thật sự chí công vô tư, tại sao lại làm ra loại việc diệt tộc chỉ vì một vật ngoài hành tinh?”
Lão giả nho nhã nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi chính là một trong những chủng tộc đã bị nhà họ Sở tiêu diệt!”
“Thì ra là như vậy!”
Lão giả nho nhã gật đầu, thu lại sát ý.
Sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, nhà họ Sở cũng là bị uy hiếp!”
“Chỉ có điều, nhà họ Sở góp sức nhiều nhất, chịu trách nhiệm giết hại lớn nhất!”
“Những năm qua, nhà họ Sở luôn tìm cách đền bủ tổn thất cho những hậu nhân đã bị giết năm xưa!”
“Nếu cậu muốn trả thù, lão phu lúc nào cũng chào đón!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”
Lão giả nho nhã trả lời: “Nếu đã có vật đến từ ngoài hành tinh, vậy tại sao không thể có khách từ nơi đó?”
“Năm đó, có ba chàng trai trẻ đến thế giới Bản Nguyên, không có bất kỳ ai có thể chống lại họ!”
“Tôi chỉ có thể cho cậu biết đến đây thôi, nhà họ Sở cũng là thân bất do kỷ!”
Nghe được tin tức này, Diệp Bắc Minh trợn tròn hai mắt.
Trong lòng xáo trộn.
Ba người thanh niên trẻ?
Chẳng lẽ là ba người ở đại lục Hỗn Độn kia sao?
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh nhớ đến rất nhiều chuyện.
Đột nhiên.
Nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh dao động, một niệm thức, Dị Hoả Lệnh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói sốt ruột của Tề Vạn Hạc vang lên: “Nhóc Diệp, xảy ra chuyện rồi. Không biết ccô Đường bị làm sao, đột nhiên như biến thành một người khác”.
“Nói bản thân là Huyền nữ gì đó... còn muốn giết chết tất cả chúng tôi!”
“Tôi kích hoạt trận pháp của Dị Hỏa Tông vây khốn cô ấy, kết quả cô Đường lại xông vào hố Thiên Hỏa!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.
Chẳng lẽ thần hồn của Bắc Hải Huyền Nữ đã thức tỉnh?
Muốn chiếm lấy thể xác của Đường Lạc Âm một lần nữa?
“Lần sau tôi sẽ lại ghé thăm, cáo từ!”
Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ thêm, xoay người biến mất.
Lão giả nho nhã quét mắt qua đám người đang có mặt: “Hi vọng mọi người sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay!”
Sau đó ông ta nhìn về phía người nhà họ Sở: “Tuyên bố với bên ngoài, Sở Nguyên Bá và Sở Hồng nhiễm phải bệnh lạ, đột ngột qua đời!”
...
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng trở về Dị Hỏa Tông, Nha Nha sớm đã chở ở cửa núi, chạy tới nói: “Anh Diệp, anh về rồi!”
“Tình hình thế nào?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Nha Nha hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết, đại trưởng lão bảo tôi ở đây chờ anh, anh về thì dẫn anh qua hố Thiên Hỏa!”
“Đi!”
Hai người nhanh chóng đi về phía hố Thiên Hỏa.
Thiên Hỏa đảo được hình thành do thiên hỏa của ngoại vực rơi xuống, thiêu đốt cả một mảnh đại lục.
Trung tâm của vụ hỏa hoạn này được gọi là hố Thiên Hỏa, từ đó ngọn lửa này vẫn chưa từng dụi tắt.
Ngàn vạn năm nay, nhiệt độ của hố Thiên Hỏa ngày càng cao, nơi sâu nhất đến tổ tiên của Dị Hỏa Tông cũng không dám bước vào.
Gần đến hố Thiên Hỏa, nhiệt độ ngày càng tăng.
Mồ hôi như mưa.
Nha Nha cũng ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo mỏng manh như dính chặt vào người, lộ ra đường cong cơ thể hút mắt.
Diệp Bắc Minh không có tâm tư thưởng thức, đi thẳng một đường đến hố Thiên Hỏa.
Ánh mắt Tề Vạn Hạc ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hố Thiên Hỏa, khi thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện thì vội vàng chạy tới: “Nhóc Diệp, cô Đường đã vào trong đó hơn 1 tiếng rồi!”
“Với nhiệt độ này, thần lực của võ giả rất nhanh sẽ bị tiêu hao!”
“Một khi thần lực bị hao mòn, sẽ không có cách nào chịu được sức nóng của lửa, e rằng cứ như vậy bị thiêu chết, thần hồn tiêu diệt!”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Tôi biết rồi!”
“Bắc Hải Huyền Nữ muốn mược lực của thiên hỏa, tiêu diệt thần hồn của Đường Lạc Âm!
“Sau đó thật sự chiếm lấy cơ thể cô ta. Con mẹ nó!”
Nghe thấy ba chữ ‘tôi làm chứng’ của Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá nhịn không được bật cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày nghe thấy chưa? Tao có nhân chứng đấy!”
“Vương Quỳnh, cô làm rất tốt! Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là người phụ nữ của Sở Nguyên Bá này!”
Sở Y Thủy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vương Quỳnh.
Nhưng Vương Quỳnh lại cười nói: “Sở công tử, tôi nói làm chứng, nhưng không nói giúp anh làm chứng nhé!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá lập tức tái nhợt.
Vương Quỳnh nhìn lão giả nho nhã kia, quỳ một chân xuống: “Tiền bối, Vương Quỳnh tôi nguyện dùng danh dự ngàn vạn năm của nhà họ Vương ra thề!”
“Tất cả những gì anh Diệp nói đều là sự thật!”
“Sở Nguyên Bá làm những việc này, không hề lén lút, giấu diếm!”
“Hơn nữa, lúc tôi đưa anh Diệp đến đại lục Linh Mộc, Sở Nguyên Bá đã mang theo 17 cung phụng cảnh giới Hợp Đạo của nhà họ Sở đến vây giết anh Diệp, chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn Vương Quỳnh.
Người phụ nữ này, vậy mà đứng ra nói giúp mình?
“Nói láo! Tất cả đều là bịa đặt!”
Hai mắt Sở Nguyên Bá đỏ bừng: “Con tiện nhân này! Tao giết mày!”
Hắn gầm lên, lao nhanh về phía Vương Quỳnh.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Vương Quỳnh, đánh ra một quyền.
Với thực lực của Sở Nguyên Bá hiện tại, căn bản không thể ngăn cản được một quyền này, vào đúng lúc hắn sắp bị giết.
Lão giả nho nhã giơ tay nhấn xuống, một cỗ sức mạnh kinh khủng lao tới, chắn lại đòn kia của Diệp Bắc Minh.
“Ngũ gia gia, tốt quá rồi! Nhanh giết Diệp Bắc Minh và con tiện nhân kia đi!”
Sở Nguyên Bá vui mừng kêu lên.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, tôi có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nếu không dùng sức mạnh của tôi, cậu có 60%!”
“Sử dụng sức mạnh của tôi, áp đảo!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “60% là đủ rồi!”
Đột nhiên, lão giả nho nhã lên tiếng: “Sở Nguyên Bá, cậu đã vi phạm tổ huấn của nhà họ Sở!”
“Cố tình lợi dụng thế lực của nhà họ Sợ để giết người vô tội!”
“Cái gì...?”
Nụ cười cuả Sở Nguyên Bá cứng đờ, thân thể run rẩy!
Phụt!
Năm ngón tay lão giả nho nhã nắm chặt, Sở Nguyên Bá ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không kịp, lập tức biến thành hư vô.
“Sở Hồng, biết con làm càn nhưng không dạy!”
“Lại còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, đáng bị trừng phạt!”
Tùy ý vung tay ra, Sở Hồng cười khổ một tiếng, cũng bị chu diệt.
Biến cố đột nhiên xảy ra.
Tất cả mọi người ở hiện trường có mặt đều choáng váng.
Diệp Bắc Minh cũng sững sờ.
Con mẹ nó lại là chuyện gì đây? Lần đầu tiên thấy lão tổ không bảo vệ con cháu, làm anh có chút kinh ngạc.
Một mảnh im ắng.
Giọng nói lão giả vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu có hài lòng với cách xử lý của lão phu không?”
Diệp Bắc Minh lúc này mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Công bằng công chính, làm người ta tin phục!”
“Nhưng mà...”
Lời nói đột ngột chuyển hướng.
“Nhưng cái gì?”, lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn lão giả nho nhã: “Nếu nhà họ Sở công chính liêm minh như vậy, tại sao ngàn vạn năm trước chỉ vì một vật đến từ ngoài hành tinh chưa ai từng nhìn thấy mà tùy tiện lạm sát người của những đại lục khác!”
“Thậm chí, một số đại lục đã bị diệt vong!”
“Hàng tỷ người biến mất, vô số chủng tộc đã hoàn toàn bị tuyệt tử!”
Ngay khi lời này vang lên.
Toàn trường im lặng như chết!
Thân thể Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly mấy người run rẩy.
Giang Tiên Nhi cũng sợ hãi.
Sắc mặt Tô Cuồng tái nhợt, ai mà không biết đây là chuyện cấm kỵ của nhà họ Sở. Diệp Bắc Minh vậy mà lại dám nói ra trước mặt mọi người!”
Đúng là điên rồi!
“Anh Diệp... đừng nói nữa...”, Vương Quỳnh phía sau kéo áo Diệp Bắc Minh, tuyệt vọng lắc đầu.
Sắc mặt lão giả nho nhã phút chốc trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu nhóc, cậu có ý gì?”
Một cỗ sát khí lao ra.
Sắc bén vô cùng.
Cát đá xung quanh bay tứ tung, lá trên cây liên tục rơi xuống.
Diệp Bắc Minh cười nhếch miệng: “Tôi đương nhiên muốn vạch trần bộ mặt giả dối của nhà họ Sở!”
“Trả lời tôi! Nếu các người thật sự chí công vô tư, tại sao lại làm ra loại việc diệt tộc chỉ vì một vật ngoài hành tinh?”
Lão giả nho nhã nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi chính là một trong những chủng tộc đã bị nhà họ Sở tiêu diệt!”
“Thì ra là như vậy!”
Lão giả nho nhã gật đầu, thu lại sát ý.
Sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, nhà họ Sở cũng là bị uy hiếp!”
“Chỉ có điều, nhà họ Sở góp sức nhiều nhất, chịu trách nhiệm giết hại lớn nhất!”
“Những năm qua, nhà họ Sở luôn tìm cách đền bủ tổn thất cho những hậu nhân đã bị giết năm xưa!”
“Nếu cậu muốn trả thù, lão phu lúc nào cũng chào đón!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”
Lão giả nho nhã trả lời: “Nếu đã có vật đến từ ngoài hành tinh, vậy tại sao không thể có khách từ nơi đó?”
“Năm đó, có ba chàng trai trẻ đến thế giới Bản Nguyên, không có bất kỳ ai có thể chống lại họ!”
“Tôi chỉ có thể cho cậu biết đến đây thôi, nhà họ Sở cũng là thân bất do kỷ!”
Nghe được tin tức này, Diệp Bắc Minh trợn tròn hai mắt.
Trong lòng xáo trộn.
Ba người thanh niên trẻ?
Chẳng lẽ là ba người ở đại lục Hỗn Độn kia sao?
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh nhớ đến rất nhiều chuyện.
Đột nhiên.
Nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh dao động, một niệm thức, Dị Hoả Lệnh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói sốt ruột của Tề Vạn Hạc vang lên: “Nhóc Diệp, xảy ra chuyện rồi. Không biết ccô Đường bị làm sao, đột nhiên như biến thành một người khác”.
“Nói bản thân là Huyền nữ gì đó... còn muốn giết chết tất cả chúng tôi!”
“Tôi kích hoạt trận pháp của Dị Hỏa Tông vây khốn cô ấy, kết quả cô Đường lại xông vào hố Thiên Hỏa!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.
Chẳng lẽ thần hồn của Bắc Hải Huyền Nữ đã thức tỉnh?
Muốn chiếm lấy thể xác của Đường Lạc Âm một lần nữa?
“Lần sau tôi sẽ lại ghé thăm, cáo từ!”
Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ thêm, xoay người biến mất.
Lão giả nho nhã quét mắt qua đám người đang có mặt: “Hi vọng mọi người sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay!”
Sau đó ông ta nhìn về phía người nhà họ Sở: “Tuyên bố với bên ngoài, Sở Nguyên Bá và Sở Hồng nhiễm phải bệnh lạ, đột ngột qua đời!”
...
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng trở về Dị Hỏa Tông, Nha Nha sớm đã chở ở cửa núi, chạy tới nói: “Anh Diệp, anh về rồi!”
“Tình hình thế nào?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Nha Nha hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết, đại trưởng lão bảo tôi ở đây chờ anh, anh về thì dẫn anh qua hố Thiên Hỏa!”
“Đi!”
Hai người nhanh chóng đi về phía hố Thiên Hỏa.
Thiên Hỏa đảo được hình thành do thiên hỏa của ngoại vực rơi xuống, thiêu đốt cả một mảnh đại lục.
Trung tâm của vụ hỏa hoạn này được gọi là hố Thiên Hỏa, từ đó ngọn lửa này vẫn chưa từng dụi tắt.
Ngàn vạn năm nay, nhiệt độ của hố Thiên Hỏa ngày càng cao, nơi sâu nhất đến tổ tiên của Dị Hỏa Tông cũng không dám bước vào.
Gần đến hố Thiên Hỏa, nhiệt độ ngày càng tăng.
Mồ hôi như mưa.
Nha Nha cũng ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo mỏng manh như dính chặt vào người, lộ ra đường cong cơ thể hút mắt.
Diệp Bắc Minh không có tâm tư thưởng thức, đi thẳng một đường đến hố Thiên Hỏa.
Ánh mắt Tề Vạn Hạc ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hố Thiên Hỏa, khi thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện thì vội vàng chạy tới: “Nhóc Diệp, cô Đường đã vào trong đó hơn 1 tiếng rồi!”
“Với nhiệt độ này, thần lực của võ giả rất nhanh sẽ bị tiêu hao!”
“Một khi thần lực bị hao mòn, sẽ không có cách nào chịu được sức nóng của lửa, e rằng cứ như vậy bị thiêu chết, thần hồn tiêu diệt!”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Tôi biết rồi!”
“Bắc Hải Huyền Nữ muốn mược lực của thiên hỏa, tiêu diệt thần hồn của Đường Lạc Âm!
“Sau đó thật sự chiếm lấy cơ thể cô ta. Con mẹ nó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.