Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1952: Tôi làm chứng
Ss Tần
14/05/2024
Khí tức của cảnh giới Đạo Tổ không hề che dậy bùng phát.
Nếu nói tất cả mọi người có mặt là một dòng sông nhỏ, vậy thì cảnh giới Đạo Tổ trước mắt chính là biển cả.
“Cảnh giới Đạo Tổ?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống.
Ánh mắt Độc Cô Thương lạnh lùng: “Nếu đã biết bổn Đạo Tổ, còn không mau quỳ xuống?”
Một tiếng sấm rền vang lên.
“Ông là cái thá gì? Người tôi muốn giết, không ai có thể ngăn cản!”
“Ngay cả cảnh giới Đạo Tổ cũng vậy! Cút!”
Diệp Bắc Minh tập trung hết năng lượng trong cơ thể, thần lực vô tận điên cuồng rung động, lao thẳng về phía Sở Nguyên Bá!
“Muốn chết!”
Độc Cô Thương lạnh lùng phun ra một chữ!
Gần như cùng lúc chắn trước người Sở Nguyên Bá, giơ tay hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một cỗ âm thanh như tiếng nổ tung vang lên, làn sóng khí tức kinh khủng lấy Diệp Bắc Minh và Độc Cô Thương làm trung tâm quét ra ngoài.
Toàn bộ đại điện nổ tung, biến thành mảnh vụn bay khắp bầu trời.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
“Mau lùi lại!”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly và những người khác sắc mặt đại biến, mấy lão giả phía sau đồng thời ra tay, kéo theo họ nhanh chóng lùi ra sau.
Một ông lão nhà họ Giang cũng xuất hiện, nắm lấy vai Giang Tiên Nhi, lập tức rút lui ra bên ngoài đại điện.
Tô Cuồng bị làn sóng khí tức này chấn bay, nhếch nhác ngã xuống đất.
Những võ giả khác của cuộc chiến Thiên Giai thì không may mắn như vậy, rất nhiều người đã bị sức mạnh còn sót lại này đánh trúng, hóa thành sương máu tại chỗ.
Ngoại trừ 50 người, tất cả đều chết.
Trong số 50 người còn lại, một số ít chết, phần lớn đều bị thương nặng.
“Âm thanh gì vậy?”
Bên ngoài nhà họ Sở, vô số võ giả kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh thật sự đang đánh nhau ở bên trong sao?”
Quay lại tình hình trong đại điện, dưới con mắt kinh hãi của mọi người.
“Ồ, nhóc con, cậu không phải võ giả bình thường, một quyền vừa rồi không có dao động lớn của sức mạnh võ đạo!”
“Chủ yếu là sức mạnh thể chất, cậu là võ giả luyện thể?”
Độc Cô Thương khó tin nói.
“Luyện thể giả?”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly đều sững sờ.
Tô Cuồng sửng sốt: “Luyện thể giả? Chẳng trách thực lực của hắn cường đại đến vậy, hắn ta vậy mà là luyện thể giả!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông nói nhảm nhiều quá đấy!”
“Muốn chiến thì chiến, huyết long, ra đây!”
Thiên Ma kiếm xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long lao ra.
“Đợi một chút!”
Mí mắt Độc Cô Thương giật mạnh, vội vã lùi lại mười mấy bước.
Một kích giao chiến với Diệp Bắc Minh vừa rồi làm ông ta cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm: “Chết tiệt, nếu không phải lão phu cần tới nơi đó, phải bảo toàn sức mạnh thì thằng nhóc cậu hôm nay chắc chắn phải chết!”
“Vì đại cục làm trọng, tạm thời không giết!”
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có ý định dừng tay.
Huyết long vẫn cứ lao tới.
“Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu sợ cậu sao? Tôi kêu cậu dừng tay...”
“Ông nghĩ ông là ai? Muốn đánh thì đánh muốn dừng thì dừng chắc?”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”
Huyết long lao tới, nháy mắt quét sạch toàn bộ đống đổ nát trong đại điện.
Độc Cô Thương dường như rơi xuống cổng địa ngục, ông ta chưa bao giờ gặp phải loại nguy cơ như vậy.
“Thằng nhóc, cậu...”
Độc Cô Thương vừa giận vừa sợ hãi.
“Trấn Hồn kiếm, ra đây!”
Gầm lên một tiếng với đôi mắt đỏ ngầu, một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay khô cằn của ông ta, dùng toàn lực chém về phía huyết long.
Grào!
Huyết long gầm lên, bị Trấn Hồn kiếm chém vỡ thành từng mảnh.
Hư không tan nát.
“Phụt...”, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Độc Cô Thương vậy mà lại bị thương.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Lùi lại chừng bảy tám bước.
Khuôn mặt già nua của Độc Cô Thương xuất hiện một tia sợ hãi và nghiêm túc, nếu tiếp tục đánh, e rằng có giết chết được Diệp Bắc Minh thì ông ta cũng phải trả một cái giá nặng nề.
Thằng nhóc này gần như yêu nghiệt.
Vì chuyện lớn kia, phải nhịn.
“Nhóc con, Độc Cô Thương tôi ghi nhớ cậu rồi!”
Nói xong một câu, ông ta xoay người bước đi, biến mất trước ánh mắt của mọi người.
“Sư phụ, người...”
Sở Nguyên Bá sợ đến mức tim như vỡ tung.
Sở Hồng sững sờ tại chỗ.
Càng đừng nói đến Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly bọn họ, sớm đã sợ đến há hốc miệng, đôi mắt đẹp mở to, sốc càng thêm sốc.
Anh Diệp vậy mà có thể dọa cho cảnh giới Đạo Tổ phải bỏ chạy?
Cho dù bọn họ có thể nhìn ra Độc Cô Thương có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đủ để đám người chấn động.
“Hình như giỏi hơn Tô Cuồng rất nhiều...”
Giang Tiên Nhi theo bản năng lên tiếng.
Sắc mặt Tô Cuồng tối đen, có dự cảm không tốt.
Một giọng nói như thần chết vang lên: “Xem ra, sư phụ cũng không cứu nổi mày rồi...”
“Đại nhân... không không... không!”
Nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước tới.
Sở Nguyên Bá sợ tới mức tiểu ra quần.
Đôi chân như tê liệt trên mặt đất.
Sở Hồng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa.
Mạng sống của con trai làm sao quan trọng bằng mạng của chính mình được!
Diệp Bắc Minh giơ tay định giết Sở Nguyên Bá thì một giọng nói già nua khác vang lên: “Cậu Diệp đến nhà họ Sở chúng tôi làm ầm ĩ như vậy, còn muốn giết con cháu của Sở gia!”
“Có phải có chút quá đáng rồi không?”
Cả một khoảng trời đất vang lên âm thanh ầm ầm.
Giây tiếp theo.
Một lão giả nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này, ông ta giống như nhân vật chính của khoảng trời này vậy.
“Tốt quá, Ngũ gia gia, mau cứu cháu!”
Sở Nguyên Bá tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Ngũ gia gia, sao ông lại tới đây? Không phải ông đang bế quan sao?”, Sở Y Thủy có chút kinh ngạc.
Lão giả liếc nhìn Sở Nguyên Bá bị dọa đến mức tiểu ra quần bên cạnh, khẽ cau mày.
Lại quay đầu nhìn Sở Y Thủy cười nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ gia gia còn không xuất hiện, chẳng phải nhà họ Sở sẽ bị người ngoài tiêu diệt luôn sao?”
Nói xong.
Có chút ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “ Cho lão phu một lời giải thích, nếu không...”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ha ha ha, nhà họ Sở các người thật thú vị!”
“Chỉ cho phép các người giết tôi, không cho tôi đến giết các người đúng không?”
“Lão già kia, xem ra ông với Sở Nguyên Bá không khác gì nhau! Đúng là người một nhà!”
Sở Y Thủy sửng sốt: “Anh Diệp, Ngũ gia gia là người công bằng chính trực!”
“Ông ấy không phải là người như anh nói đâu!”
Lão giả tao nhã cau mày nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”
“Nếu như nhà họ Sở có lỗi trước, ta tuyệt đối sẽ công bằng, không thiên vị bất cứ ai!”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Sở Nguyên Bá muốn giết tôi!”
“Sau đó, trong cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước, hắn ta tìm mười mấy người cảnh giới Nhập Đạo vây giết tôi!”
“Sau đó nữa, Sở Nguyên Bá dẫn theo mười bảy người cảnh giới Hợp Đạo đuổi giết tôi ở đại lục Linh Mộc! Nếu không phải tôi may mắn, vô tình rơi vào khe nứt không gian thì đã chết rồi!”
“Ông cảm thấy hôm nay tôi còn có thể đứng ở đây hay không?”
“Tôi không nhịn được tự hỏi, tôi chưa từng đắc tội Sở Nguyên Bá, vì sao hắn ta lại muốn giết tôi như vậy?”
Lông mày của lão giả nho nhã nhíu chặt lại.
Ánh mắt ông ta khẽ đảo qua, nhìn về phía Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, có chuyện này không?”
“Cậu đã quên lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Sở rồi sao, không thể cậy thế nạt người!”
“Nhà họ Sở có được ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thực lực, càng là dựa vào tiếng tăm tích lũy từ nhiều đời tổ tông!”
Sở Nguyên Bá điên cuồng lắc đầu: “Ngũ gia gia, là giả! Đều là giả hết!”
“Thằng chó này đang nói dối!”
“Ồ?”
Trong mắt ão giả tao nhã hiện lên một tia nghi hoặc.
Sở Nguyên Bá vội vàng nói: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Vương Quỳnh cũng có mặt!”
“Cô ta có thể làm chứng cho cháu!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Vương Quỳnh.
Vương Quỳnh cắn chặt môi, trong lòng do dự.
Sở Nguyên Bá gầm lên: “Vương Quỳnh, cô nhanh nói đi!”
“Cô bám theo nịnh nọt bổn công tử nhiều năm như vậy, bây giờ làm chứng giúp ta không được sao?”
“Chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức chuẩn bị lễ vật và cưới cô!”
“Từ nay về sau, cô chính là người vợ duy nhất của Sở Nguyên Bá tôi!”
Vương Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, tôi làm chứng!”
Nếu nói tất cả mọi người có mặt là một dòng sông nhỏ, vậy thì cảnh giới Đạo Tổ trước mắt chính là biển cả.
“Cảnh giới Đạo Tổ?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống.
Ánh mắt Độc Cô Thương lạnh lùng: “Nếu đã biết bổn Đạo Tổ, còn không mau quỳ xuống?”
Một tiếng sấm rền vang lên.
“Ông là cái thá gì? Người tôi muốn giết, không ai có thể ngăn cản!”
“Ngay cả cảnh giới Đạo Tổ cũng vậy! Cút!”
Diệp Bắc Minh tập trung hết năng lượng trong cơ thể, thần lực vô tận điên cuồng rung động, lao thẳng về phía Sở Nguyên Bá!
“Muốn chết!”
Độc Cô Thương lạnh lùng phun ra một chữ!
Gần như cùng lúc chắn trước người Sở Nguyên Bá, giơ tay hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một cỗ âm thanh như tiếng nổ tung vang lên, làn sóng khí tức kinh khủng lấy Diệp Bắc Minh và Độc Cô Thương làm trung tâm quét ra ngoài.
Toàn bộ đại điện nổ tung, biến thành mảnh vụn bay khắp bầu trời.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
“Mau lùi lại!”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly và những người khác sắc mặt đại biến, mấy lão giả phía sau đồng thời ra tay, kéo theo họ nhanh chóng lùi ra sau.
Một ông lão nhà họ Giang cũng xuất hiện, nắm lấy vai Giang Tiên Nhi, lập tức rút lui ra bên ngoài đại điện.
Tô Cuồng bị làn sóng khí tức này chấn bay, nhếch nhác ngã xuống đất.
Những võ giả khác của cuộc chiến Thiên Giai thì không may mắn như vậy, rất nhiều người đã bị sức mạnh còn sót lại này đánh trúng, hóa thành sương máu tại chỗ.
Ngoại trừ 50 người, tất cả đều chết.
Trong số 50 người còn lại, một số ít chết, phần lớn đều bị thương nặng.
“Âm thanh gì vậy?”
Bên ngoài nhà họ Sở, vô số võ giả kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh thật sự đang đánh nhau ở bên trong sao?”
Quay lại tình hình trong đại điện, dưới con mắt kinh hãi của mọi người.
“Ồ, nhóc con, cậu không phải võ giả bình thường, một quyền vừa rồi không có dao động lớn của sức mạnh võ đạo!”
“Chủ yếu là sức mạnh thể chất, cậu là võ giả luyện thể?”
Độc Cô Thương khó tin nói.
“Luyện thể giả?”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly đều sững sờ.
Tô Cuồng sửng sốt: “Luyện thể giả? Chẳng trách thực lực của hắn cường đại đến vậy, hắn ta vậy mà là luyện thể giả!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông nói nhảm nhiều quá đấy!”
“Muốn chiến thì chiến, huyết long, ra đây!”
Thiên Ma kiếm xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long lao ra.
“Đợi một chút!”
Mí mắt Độc Cô Thương giật mạnh, vội vã lùi lại mười mấy bước.
Một kích giao chiến với Diệp Bắc Minh vừa rồi làm ông ta cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm: “Chết tiệt, nếu không phải lão phu cần tới nơi đó, phải bảo toàn sức mạnh thì thằng nhóc cậu hôm nay chắc chắn phải chết!”
“Vì đại cục làm trọng, tạm thời không giết!”
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có ý định dừng tay.
Huyết long vẫn cứ lao tới.
“Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu sợ cậu sao? Tôi kêu cậu dừng tay...”
“Ông nghĩ ông là ai? Muốn đánh thì đánh muốn dừng thì dừng chắc?”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”
Huyết long lao tới, nháy mắt quét sạch toàn bộ đống đổ nát trong đại điện.
Độc Cô Thương dường như rơi xuống cổng địa ngục, ông ta chưa bao giờ gặp phải loại nguy cơ như vậy.
“Thằng nhóc, cậu...”
Độc Cô Thương vừa giận vừa sợ hãi.
“Trấn Hồn kiếm, ra đây!”
Gầm lên một tiếng với đôi mắt đỏ ngầu, một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay khô cằn của ông ta, dùng toàn lực chém về phía huyết long.
Grào!
Huyết long gầm lên, bị Trấn Hồn kiếm chém vỡ thành từng mảnh.
Hư không tan nát.
“Phụt...”, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Độc Cô Thương vậy mà lại bị thương.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Lùi lại chừng bảy tám bước.
Khuôn mặt già nua của Độc Cô Thương xuất hiện một tia sợ hãi và nghiêm túc, nếu tiếp tục đánh, e rằng có giết chết được Diệp Bắc Minh thì ông ta cũng phải trả một cái giá nặng nề.
Thằng nhóc này gần như yêu nghiệt.
Vì chuyện lớn kia, phải nhịn.
“Nhóc con, Độc Cô Thương tôi ghi nhớ cậu rồi!”
Nói xong một câu, ông ta xoay người bước đi, biến mất trước ánh mắt của mọi người.
“Sư phụ, người...”
Sở Nguyên Bá sợ đến mức tim như vỡ tung.
Sở Hồng sững sờ tại chỗ.
Càng đừng nói đến Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly bọn họ, sớm đã sợ đến há hốc miệng, đôi mắt đẹp mở to, sốc càng thêm sốc.
Anh Diệp vậy mà có thể dọa cho cảnh giới Đạo Tổ phải bỏ chạy?
Cho dù bọn họ có thể nhìn ra Độc Cô Thương có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đủ để đám người chấn động.
“Hình như giỏi hơn Tô Cuồng rất nhiều...”
Giang Tiên Nhi theo bản năng lên tiếng.
Sắc mặt Tô Cuồng tối đen, có dự cảm không tốt.
Một giọng nói như thần chết vang lên: “Xem ra, sư phụ cũng không cứu nổi mày rồi...”
“Đại nhân... không không... không!”
Nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước tới.
Sở Nguyên Bá sợ tới mức tiểu ra quần.
Đôi chân như tê liệt trên mặt đất.
Sở Hồng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa.
Mạng sống của con trai làm sao quan trọng bằng mạng của chính mình được!
Diệp Bắc Minh giơ tay định giết Sở Nguyên Bá thì một giọng nói già nua khác vang lên: “Cậu Diệp đến nhà họ Sở chúng tôi làm ầm ĩ như vậy, còn muốn giết con cháu của Sở gia!”
“Có phải có chút quá đáng rồi không?”
Cả một khoảng trời đất vang lên âm thanh ầm ầm.
Giây tiếp theo.
Một lão giả nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này, ông ta giống như nhân vật chính của khoảng trời này vậy.
“Tốt quá, Ngũ gia gia, mau cứu cháu!”
Sở Nguyên Bá tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Ngũ gia gia, sao ông lại tới đây? Không phải ông đang bế quan sao?”, Sở Y Thủy có chút kinh ngạc.
Lão giả liếc nhìn Sở Nguyên Bá bị dọa đến mức tiểu ra quần bên cạnh, khẽ cau mày.
Lại quay đầu nhìn Sở Y Thủy cười nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ gia gia còn không xuất hiện, chẳng phải nhà họ Sở sẽ bị người ngoài tiêu diệt luôn sao?”
Nói xong.
Có chút ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “ Cho lão phu một lời giải thích, nếu không...”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ha ha ha, nhà họ Sở các người thật thú vị!”
“Chỉ cho phép các người giết tôi, không cho tôi đến giết các người đúng không?”
“Lão già kia, xem ra ông với Sở Nguyên Bá không khác gì nhau! Đúng là người một nhà!”
Sở Y Thủy sửng sốt: “Anh Diệp, Ngũ gia gia là người công bằng chính trực!”
“Ông ấy không phải là người như anh nói đâu!”
Lão giả tao nhã cau mày nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”
“Nếu như nhà họ Sở có lỗi trước, ta tuyệt đối sẽ công bằng, không thiên vị bất cứ ai!”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Sở Nguyên Bá muốn giết tôi!”
“Sau đó, trong cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước, hắn ta tìm mười mấy người cảnh giới Nhập Đạo vây giết tôi!”
“Sau đó nữa, Sở Nguyên Bá dẫn theo mười bảy người cảnh giới Hợp Đạo đuổi giết tôi ở đại lục Linh Mộc! Nếu không phải tôi may mắn, vô tình rơi vào khe nứt không gian thì đã chết rồi!”
“Ông cảm thấy hôm nay tôi còn có thể đứng ở đây hay không?”
“Tôi không nhịn được tự hỏi, tôi chưa từng đắc tội Sở Nguyên Bá, vì sao hắn ta lại muốn giết tôi như vậy?”
Lông mày của lão giả nho nhã nhíu chặt lại.
Ánh mắt ông ta khẽ đảo qua, nhìn về phía Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, có chuyện này không?”
“Cậu đã quên lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Sở rồi sao, không thể cậy thế nạt người!”
“Nhà họ Sở có được ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thực lực, càng là dựa vào tiếng tăm tích lũy từ nhiều đời tổ tông!”
Sở Nguyên Bá điên cuồng lắc đầu: “Ngũ gia gia, là giả! Đều là giả hết!”
“Thằng chó này đang nói dối!”
“Ồ?”
Trong mắt ão giả tao nhã hiện lên một tia nghi hoặc.
Sở Nguyên Bá vội vàng nói: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Vương Quỳnh cũng có mặt!”
“Cô ta có thể làm chứng cho cháu!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Vương Quỳnh.
Vương Quỳnh cắn chặt môi, trong lòng do dự.
Sở Nguyên Bá gầm lên: “Vương Quỳnh, cô nhanh nói đi!”
“Cô bám theo nịnh nọt bổn công tử nhiều năm như vậy, bây giờ làm chứng giúp ta không được sao?”
“Chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức chuẩn bị lễ vật và cưới cô!”
“Từ nay về sau, cô chính là người vợ duy nhất của Sở Nguyên Bá tôi!”
Vương Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, tôi làm chứng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.