Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1883: Tại sao?
Ss Tần
05/05/2024
Tiêu Trấn Quốc căn bản không thể chống đỡ, trong nháy mắt đã bốc hơi!
Không còn lại chút huyết vụ nào, trực tiếp biến mất!
“Hít…”
Tù Sư sợ hãi đến mức suýt hồn phi phách tán.
Toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm thanh niên trên không trung!
“Cái này…”
Bạch Tông Hà và lão Hà sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất!
Những tu võ giả khác đi cùng Tiêu Trấn Quốc, sợ hãi đến mức cứng đờ tại chỗ, như bị điểm huyệt!
“Xong rồi… Tù Sư tôi sắp chết sao? Tôi còn chưa muốn chết…’
Tù Sư tuyệt vọng nghĩ!
Thậm chí, không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào!
Nhưng.
Điều khiến Tù Sư bất ngờ là, Diệp Bắc Minh thậm chí không liếc nhìn hắn ta một cái!
Trực tiếp đi về phía sâu trong hoàng cung!
Dừng lại trên tế đàn, lấy ra ba miếng Hắc Long lệnh!
Máu tươi nhỏ xuống!
Ong——!
Thiên Môn mở ra, Diệp Bắc Minh không chút do dự bước vào tổ địa Hoa tộc, đi đến trước bia mộ của trăm vị sư phụ!
“Diệp đại ca, anh đã trở lại!”
Nguyễn Thanh Từ rất kích động.
Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi cũng bước ra, vừa định nói: “Diệp…”
Một luồng ma khí ập đến!
Trực tiếp đẩy bọn họ ra ngoài!
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bia mộ của các sư phụ, giọng khàn khàn quát: “Sư phụ, tại sao không nói cho con biết?”
“Các người đã sớm biết, một khi con tìm được Ngự Kiếm Tông, các sư tỷ sẽ dùng máu tế Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đúng không?”
“Nói cho con biết! Tại sao?”
…
Bên ngoài.
“Đi rồi hả? Quá tốt rồi, tên nhóc kia đi rồi…”
“Quá đáng sợ, ánh mắt vừa rồi, căn bản không phải của con người!”
“Thái sư… bị hắn giết rồi ư? Đây là thật sao? Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Tôi không bao giờ muốn gặp lại tên nhóc kia nữa…”
Mọi người sợ hãi đến mức gần như xụi lơ trên mặt đất!
Vẻ mặt Bạch Tông Hà đầy kinh hãi: “Mẹ nó… vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì vậy?”
“Tiêu thái sư bị tên nhóc kia một kiếm giết chết? Lão Hà, mắt tôi không nhìn nhầm chứ?”
“Không… không… không nhìn nhầm…” Môi Lão Hà run rẩy, tay chân cũng run theo: “Tôi đề nghị, mau chạy đi…”
“Đúng, đúng! Mau chạy thôi!”
Bạch Tông Hà gật đầu lia lịa: “Nhân lúc tên nhóc kia chưa tìm chúng ta gây phiền phức, trốn cả đời không xuất hiện thôi!”
Hai người muốn bò dậy!
Lại phát hiện hai chân mềm nhũn như bùn, đứng cũng không đứng dậy nổi!
Có thể tưởng tượng, những gì vừa xảy ra khủng khiếp đến mức nào!
Trong lòng Tù Sư, cũng dấy lên sóng to gió lớn, sức mạnh khủng khiếp mà Diệp Bắc Minh vừa thể hiện khiến hắn ta không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào!
Nhớ lại ánh mắt của Diệp Bắc Minh, hắn ta vẫn vô cùng kinh hãi!
Đó căn bản không phải ánh mắt mà con người có thể có! Giống như thiên ma thượng cổ sống lại!
Ầm!
Lúc này, hư không chấn động, nứt ra một khe hở.
Từ đó có một nam một nữ bước ra!
Trong mắt người đàn ông mang theo một tia cuồng nhiệt: “Lực hỗn độn, lực hỗn độn nồng đậm!”
“Người kia lại ra tay! Ngay tại đây, nói, người vừa ra tay đi đâu rồi?”
Một luồng uy áp cực kỳ khủng bố nghiền ép xuống!
“Cậu là Thần Quân cảnh…”
Đồng tử của Tù Sư, lão Hà, Bạch Tông Hà co rút dữ dội!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Hôm nay là thế nào vậy?
Sao người đến càng lúc càng đáng sợ vậy!
Tù Sư cố nén nỗi sợ hãi, run rẩy chỉ vào sâu trong hoàng cung: “Hai vị Thần Quân… sâu nhất trong hoàng cung, có một thế giới không gian… bên trong…”
“Dẫn đường!”
Trần Tu nheo mắt, một tay bóp cổ Tù Sư.
Như xách gà con đi đến tế đàn sâu nhất trong hoàng cung, tiện tay ném Tù Sư như ném rác!
“Chính là nơi này? Hửm? Phù văn cấm kỵ?”
Trần Tu nhìn phù văn trên tế đàn kinh ngạc nói: “Nơi này vậy mà có phù văn cấm kỵ?”
Người phụ nữ đi cùng tiến lại gần, cúi đầu nhìn: “Quả nhiên là phù văn cấm kỵ! Nhưng hình như không đầy đủ, hai chúng ta hợp lực hẳn là có thể mở ra thế giới không gian này!”
“Cùng ra tay!”
Trần Tu gật đầu.
Hai người bấm tay niệm chú, không ngừng vẽ trên không trung.
Toàn bộ tế đàn sáng lên, năng lượng dao động dữ dội!
Lúc này, bên trong tổ địa Hoa tộc.
Hai mắt của Diệp Bắc Minh đầy tơ máu, nhìn chằm chằm bia mộ của 99 vị sư phụ: “Sư phụ, tại sao? Tại sao các người lại làm như vậy?”
“Các người rõ ràng biết sau khi con đến Ngự Kiếm Tông, 7 vị sư tỷ sẽ dùng tính mạng tế kiếm!”
“Tại sao các người không nói cho con biết?”
“Nếu không phải Lục sư tỷ và Thất sư tỷ không có ở Ngự Kiếm Tông, phải chăng chín vị sư tỷ đều sẽ tế kiếm sao?”
99 bia mộ im lặng!
Không còn lại chút huyết vụ nào, trực tiếp biến mất!
“Hít…”
Tù Sư sợ hãi đến mức suýt hồn phi phách tán.
Toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm thanh niên trên không trung!
“Cái này…”
Bạch Tông Hà và lão Hà sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất!
Những tu võ giả khác đi cùng Tiêu Trấn Quốc, sợ hãi đến mức cứng đờ tại chỗ, như bị điểm huyệt!
“Xong rồi… Tù Sư tôi sắp chết sao? Tôi còn chưa muốn chết…’
Tù Sư tuyệt vọng nghĩ!
Thậm chí, không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào!
Nhưng.
Điều khiến Tù Sư bất ngờ là, Diệp Bắc Minh thậm chí không liếc nhìn hắn ta một cái!
Trực tiếp đi về phía sâu trong hoàng cung!
Dừng lại trên tế đàn, lấy ra ba miếng Hắc Long lệnh!
Máu tươi nhỏ xuống!
Ong——!
Thiên Môn mở ra, Diệp Bắc Minh không chút do dự bước vào tổ địa Hoa tộc, đi đến trước bia mộ của trăm vị sư phụ!
“Diệp đại ca, anh đã trở lại!”
Nguyễn Thanh Từ rất kích động.
Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi cũng bước ra, vừa định nói: “Diệp…”
Một luồng ma khí ập đến!
Trực tiếp đẩy bọn họ ra ngoài!
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bia mộ của các sư phụ, giọng khàn khàn quát: “Sư phụ, tại sao không nói cho con biết?”
“Các người đã sớm biết, một khi con tìm được Ngự Kiếm Tông, các sư tỷ sẽ dùng máu tế Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đúng không?”
“Nói cho con biết! Tại sao?”
…
Bên ngoài.
“Đi rồi hả? Quá tốt rồi, tên nhóc kia đi rồi…”
“Quá đáng sợ, ánh mắt vừa rồi, căn bản không phải của con người!”
“Thái sư… bị hắn giết rồi ư? Đây là thật sao? Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Tôi không bao giờ muốn gặp lại tên nhóc kia nữa…”
Mọi người sợ hãi đến mức gần như xụi lơ trên mặt đất!
Vẻ mặt Bạch Tông Hà đầy kinh hãi: “Mẹ nó… vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì vậy?”
“Tiêu thái sư bị tên nhóc kia một kiếm giết chết? Lão Hà, mắt tôi không nhìn nhầm chứ?”
“Không… không… không nhìn nhầm…” Môi Lão Hà run rẩy, tay chân cũng run theo: “Tôi đề nghị, mau chạy đi…”
“Đúng, đúng! Mau chạy thôi!”
Bạch Tông Hà gật đầu lia lịa: “Nhân lúc tên nhóc kia chưa tìm chúng ta gây phiền phức, trốn cả đời không xuất hiện thôi!”
Hai người muốn bò dậy!
Lại phát hiện hai chân mềm nhũn như bùn, đứng cũng không đứng dậy nổi!
Có thể tưởng tượng, những gì vừa xảy ra khủng khiếp đến mức nào!
Trong lòng Tù Sư, cũng dấy lên sóng to gió lớn, sức mạnh khủng khiếp mà Diệp Bắc Minh vừa thể hiện khiến hắn ta không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào!
Nhớ lại ánh mắt của Diệp Bắc Minh, hắn ta vẫn vô cùng kinh hãi!
Đó căn bản không phải ánh mắt mà con người có thể có! Giống như thiên ma thượng cổ sống lại!
Ầm!
Lúc này, hư không chấn động, nứt ra một khe hở.
Từ đó có một nam một nữ bước ra!
Trong mắt người đàn ông mang theo một tia cuồng nhiệt: “Lực hỗn độn, lực hỗn độn nồng đậm!”
“Người kia lại ra tay! Ngay tại đây, nói, người vừa ra tay đi đâu rồi?”
Một luồng uy áp cực kỳ khủng bố nghiền ép xuống!
“Cậu là Thần Quân cảnh…”
Đồng tử của Tù Sư, lão Hà, Bạch Tông Hà co rút dữ dội!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Hôm nay là thế nào vậy?
Sao người đến càng lúc càng đáng sợ vậy!
Tù Sư cố nén nỗi sợ hãi, run rẩy chỉ vào sâu trong hoàng cung: “Hai vị Thần Quân… sâu nhất trong hoàng cung, có một thế giới không gian… bên trong…”
“Dẫn đường!”
Trần Tu nheo mắt, một tay bóp cổ Tù Sư.
Như xách gà con đi đến tế đàn sâu nhất trong hoàng cung, tiện tay ném Tù Sư như ném rác!
“Chính là nơi này? Hửm? Phù văn cấm kỵ?”
Trần Tu nhìn phù văn trên tế đàn kinh ngạc nói: “Nơi này vậy mà có phù văn cấm kỵ?”
Người phụ nữ đi cùng tiến lại gần, cúi đầu nhìn: “Quả nhiên là phù văn cấm kỵ! Nhưng hình như không đầy đủ, hai chúng ta hợp lực hẳn là có thể mở ra thế giới không gian này!”
“Cùng ra tay!”
Trần Tu gật đầu.
Hai người bấm tay niệm chú, không ngừng vẽ trên không trung.
Toàn bộ tế đàn sáng lên, năng lượng dao động dữ dội!
Lúc này, bên trong tổ địa Hoa tộc.
Hai mắt của Diệp Bắc Minh đầy tơ máu, nhìn chằm chằm bia mộ của 99 vị sư phụ: “Sư phụ, tại sao? Tại sao các người lại làm như vậy?”
“Các người rõ ràng biết sau khi con đến Ngự Kiếm Tông, 7 vị sư tỷ sẽ dùng tính mạng tế kiếm!”
“Tại sao các người không nói cho con biết?”
“Nếu không phải Lục sư tỷ và Thất sư tỷ không có ở Ngự Kiếm Tông, phải chăng chín vị sư tỷ đều sẽ tế kiếm sao?”
99 bia mộ im lặng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.