Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1884: Nếu tôi từ bỏ tất cả
Ss Tần
05/05/2024
Thần hồn của các sư phụ đều không xuất hiện!
“Sư phụ, tại sao?!!!”
Diệp Bắc Minh gầm lên, trên bầu trời tổ địa có sấm chớp vang rền.
Ma khí bùng nổ trên người Diệp Bắc Minh, anh lao thẳng lên trời cao, bao phủ toàn bộ bầu trời!
Mưa máu rơi xuống, vô cùng đáng sợ!
Ầm ầm!
Một tia sét giáng xuống!
Toàn bộ tổ địa đều run rẩy, cuồng phong ập đến, như đang khóc than!
“Các vị sư phụ, các người nói đi!!!” Diệp Bắc Minh gần như sụp đổ.
Cuối cùng.
Một giọng nói xa xôi vang lên: “Minh nhi, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!”
Thần hồn của Vua Tàn Sát tắm trong mưa máu xuất hiện!
Diệp Bắc Minh quỳ một gối trước bia mộ của Vua Tàn Sát: “Sát sư phụ, rốt cuộc là tại sao?”
Vua Tàn Sát hít sâu một hơi, đưa tay xoa đầu Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, đây là số mệnh của con!”
“Từ ngày con có được thanh kiếm này, tất cả đã được định sẵn!”
“Người sở hữu thanh kiếm này, chỉ có thể dùng máu tươi của người thân tế kiếm mới có thể đánh thức sức mạnh thực sự của nó!”
“Cho dù không phải là các sư tỷ của con, cũng là cha mẹ con, hoặc là người phụ nữ con yêu, là con gái con!”
“Là các sư tỷ của con chủ động lựa chọn cái chết!”
“Đồ nhi, chẳng lẽ con không phát hiện ra sao?”
Vua Tàn Sát hít sâu một hơi: “Từ lúc con có được thanh kiếm này, người bên cạnh con luôn gặp phải nguy hiểm vô tận!”
“Tất cả những điều này, đều là do ảnh hưởng của thanh kiếm này!”
Toàn thân Diệp Bắc Minh cứng đờ tại chỗ!
Thân thể anh run rẩy.
Đầu óc ong ong!
Người bên cạnh anh luôn gặp nguy hiểm, vậy mà lại là do ảnh hưởng của Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?
Diệp Bắc Minh quả thật không thể tin được!
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy máu: “Sát sư phụ, đây không phải là sự thật… đúng không?”
Lúc này.
Thần hồn của Giáo Phụ xuất hiện, trên khuôn mặt già nua mang theo sự không đành lòng: “MInh nhi, sư phụ nói cho con biết, tất cả những điều này đều là sự thật!”
“Con gánh vác số mệnh của Hoa tộc, lại sở hữu thanh kiếm này! Đã là người được trời chọn!”
“Vạn đạo tất có khuyết, con tuy là người được trời chọn, nhưng người bên cạnh con sẽ phải chịu tai ương vô tận!”
Diệp Bắc Minh quỳ xuống đất!
“Tiểu Tháp, đây là thật sao?”
Toàn thân anh run rẩy!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nhóc con, không cần để ý đến những điều này! Hàng tỷ năm sau, bụi về với bụi, đất về với đất!”
“Tất cả những người quen biết cậu đều sẽ chết, chỉ có một mình cậu trường tồn!”
“Cậu là đứa con của số mệnh, cũng là đứa con của vận rủi!”
Sau khi nhận được câu trả lời.
Diệp Bắc Minh không nhịn được nữa, một dòng huyết lệ tuôn ra!
“Hahahaha… thì ra là thế, Diệp Bắc Minh tôi là một người mang theo vận rủi?”
“Hahahaha… khó trách bắt đầu từ Long Quốc, cha mẹ nuôi của tôi nhà tan cửa nát…”
“Diệp gia Côn Luân gặp nạn, mấy người ông ngoại bị vô số thế lực truy sát…”
“Thanh Huyền Tông, thế giới Cao Võ, Thánh Vực, thế giới Tam Thiên, Thần giới … khó trách người bên cạnh tôi liên tục gặp nguy hiểm!”
“Hahaha, thì ra tôi là người mang vận rủi, thì ra đều là do tôi mang đến!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tuyệt vọng.
Trong lòng càng thêm tự trách!
“Tôi có lỗi với Long Quốc, có lỗi vớiDiệp gia… có lỗi với cha mẹ tôi…”
“Tôi càng có lỗi với đám người Nhược Giai, Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Xá Nguyệt …”
“Tôi có lỗi với hai đứa con gái của tôi, tôi càng có lỗi với bảy vị sư tỷ của tôi, hahahaha!”
Diệp Bắc Minh vừa khóc vừa cười.
Căn bản không thể chấp nhận sự thật này!
“Đồ nhi…”
Thần hồn của tất cả các sư phụ đồng thời xuất hiện, đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh!
Long Đế cũng an ủi: “Nhóccon, con không cần như vậy, tất cả những điều này đều không phải là ý muốn của con…”
Giáo Phụ khuyên nhủ: “Đồ nhi, con còn có chúng ta!”
Diệp Bắc Minh cười tự giễu, huyết lệ đã chảy khô: “Nếu không phải do con, sao các sư phụ lại rơi vào kết cục như vậy?”
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy!
Ngẩng đầu nhìn lên trời cao!
Giơ tay nắm chặt, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay: “Ông trời trên cao, hôm nay Diệp Bắc Minh tôi mạo muội hỏi một câu!”
“Nếu tôi từ bỏ tất cả, không cần số mệnh nghịch thiên này, liệu có còn làm khó những người liên quan đến tôi nữa không?”
Bầu trời im lặng như tờ!
Đột nhiên.
Tế đàn ở phía sau chấn động, nứt ra một khe hở không gian, Trần Tu và người phụ nữ đi cùng xông vào tổ địa Hoa tộc!
“Quả nhiên có một thế giới không gian!”
Trần Tu mừng rỡ, ánh mắt đảo qua: “Ơ? Tượng đài định hình linh hồn? Có người muốn dùng thứ này để phục sinh?”
Giây tiếp theo.
Ầm ầm!!!
Bầu trời run rẩy, mơ hồ có một luồng lực lượng pháp tắc khẽ dao động!
Giống như đang đáp lại lời nói của Diệp Bắc Minh!
“Chuyện gì xảy ra thế?” Trần Tu và người phụ nữ đi cùng ngẩng đầu nhìn trời.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, tôi hiểu rồi!”
“Dị hỏa, ra đây!”
Anh quát khẽ lên!
“Sư phụ, tại sao?!!!”
Diệp Bắc Minh gầm lên, trên bầu trời tổ địa có sấm chớp vang rền.
Ma khí bùng nổ trên người Diệp Bắc Minh, anh lao thẳng lên trời cao, bao phủ toàn bộ bầu trời!
Mưa máu rơi xuống, vô cùng đáng sợ!
Ầm ầm!
Một tia sét giáng xuống!
Toàn bộ tổ địa đều run rẩy, cuồng phong ập đến, như đang khóc than!
“Các vị sư phụ, các người nói đi!!!” Diệp Bắc Minh gần như sụp đổ.
Cuối cùng.
Một giọng nói xa xôi vang lên: “Minh nhi, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!”
Thần hồn của Vua Tàn Sát tắm trong mưa máu xuất hiện!
Diệp Bắc Minh quỳ một gối trước bia mộ của Vua Tàn Sát: “Sát sư phụ, rốt cuộc là tại sao?”
Vua Tàn Sát hít sâu một hơi, đưa tay xoa đầu Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, đây là số mệnh của con!”
“Từ ngày con có được thanh kiếm này, tất cả đã được định sẵn!”
“Người sở hữu thanh kiếm này, chỉ có thể dùng máu tươi của người thân tế kiếm mới có thể đánh thức sức mạnh thực sự của nó!”
“Cho dù không phải là các sư tỷ của con, cũng là cha mẹ con, hoặc là người phụ nữ con yêu, là con gái con!”
“Là các sư tỷ của con chủ động lựa chọn cái chết!”
“Đồ nhi, chẳng lẽ con không phát hiện ra sao?”
Vua Tàn Sát hít sâu một hơi: “Từ lúc con có được thanh kiếm này, người bên cạnh con luôn gặp phải nguy hiểm vô tận!”
“Tất cả những điều này, đều là do ảnh hưởng của thanh kiếm này!”
Toàn thân Diệp Bắc Minh cứng đờ tại chỗ!
Thân thể anh run rẩy.
Đầu óc ong ong!
Người bên cạnh anh luôn gặp nguy hiểm, vậy mà lại là do ảnh hưởng của Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?
Diệp Bắc Minh quả thật không thể tin được!
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy máu: “Sát sư phụ, đây không phải là sự thật… đúng không?”
Lúc này.
Thần hồn của Giáo Phụ xuất hiện, trên khuôn mặt già nua mang theo sự không đành lòng: “MInh nhi, sư phụ nói cho con biết, tất cả những điều này đều là sự thật!”
“Con gánh vác số mệnh của Hoa tộc, lại sở hữu thanh kiếm này! Đã là người được trời chọn!”
“Vạn đạo tất có khuyết, con tuy là người được trời chọn, nhưng người bên cạnh con sẽ phải chịu tai ương vô tận!”
Diệp Bắc Minh quỳ xuống đất!
“Tiểu Tháp, đây là thật sao?”
Toàn thân anh run rẩy!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nhóc con, không cần để ý đến những điều này! Hàng tỷ năm sau, bụi về với bụi, đất về với đất!”
“Tất cả những người quen biết cậu đều sẽ chết, chỉ có một mình cậu trường tồn!”
“Cậu là đứa con của số mệnh, cũng là đứa con của vận rủi!”
Sau khi nhận được câu trả lời.
Diệp Bắc Minh không nhịn được nữa, một dòng huyết lệ tuôn ra!
“Hahahaha… thì ra là thế, Diệp Bắc Minh tôi là một người mang theo vận rủi?”
“Hahahaha… khó trách bắt đầu từ Long Quốc, cha mẹ nuôi của tôi nhà tan cửa nát…”
“Diệp gia Côn Luân gặp nạn, mấy người ông ngoại bị vô số thế lực truy sát…”
“Thanh Huyền Tông, thế giới Cao Võ, Thánh Vực, thế giới Tam Thiên, Thần giới … khó trách người bên cạnh tôi liên tục gặp nguy hiểm!”
“Hahaha, thì ra tôi là người mang vận rủi, thì ra đều là do tôi mang đến!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tuyệt vọng.
Trong lòng càng thêm tự trách!
“Tôi có lỗi với Long Quốc, có lỗi vớiDiệp gia… có lỗi với cha mẹ tôi…”
“Tôi càng có lỗi với đám người Nhược Giai, Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Xá Nguyệt …”
“Tôi có lỗi với hai đứa con gái của tôi, tôi càng có lỗi với bảy vị sư tỷ của tôi, hahahaha!”
Diệp Bắc Minh vừa khóc vừa cười.
Căn bản không thể chấp nhận sự thật này!
“Đồ nhi…”
Thần hồn của tất cả các sư phụ đồng thời xuất hiện, đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh!
Long Đế cũng an ủi: “Nhóccon, con không cần như vậy, tất cả những điều này đều không phải là ý muốn của con…”
Giáo Phụ khuyên nhủ: “Đồ nhi, con còn có chúng ta!”
Diệp Bắc Minh cười tự giễu, huyết lệ đã chảy khô: “Nếu không phải do con, sao các sư phụ lại rơi vào kết cục như vậy?”
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy!
Ngẩng đầu nhìn lên trời cao!
Giơ tay nắm chặt, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay: “Ông trời trên cao, hôm nay Diệp Bắc Minh tôi mạo muội hỏi một câu!”
“Nếu tôi từ bỏ tất cả, không cần số mệnh nghịch thiên này, liệu có còn làm khó những người liên quan đến tôi nữa không?”
Bầu trời im lặng như tờ!
Đột nhiên.
Tế đàn ở phía sau chấn động, nứt ra một khe hở không gian, Trần Tu và người phụ nữ đi cùng xông vào tổ địa Hoa tộc!
“Quả nhiên có một thế giới không gian!”
Trần Tu mừng rỡ, ánh mắt đảo qua: “Ơ? Tượng đài định hình linh hồn? Có người muốn dùng thứ này để phục sinh?”
Giây tiếp theo.
Ầm ầm!!!
Bầu trời run rẩy, mơ hồ có một luồng lực lượng pháp tắc khẽ dao động!
Giống như đang đáp lại lời nói của Diệp Bắc Minh!
“Chuyện gì xảy ra thế?” Trần Tu và người phụ nữ đi cùng ngẩng đầu nhìn trời.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, tôi hiểu rồi!”
“Dị hỏa, ra đây!”
Anh quát khẽ lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.