Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1987: Tầng 27, mở!
Ss Tần
06/06/2024
Vô số ánh nhìn tham lam rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, xem ra tiếp theo đây cậu gặp phải rắc rối lớn rồi!"
“Cách những người này nhìn cậu trông thế nào cũng giống như sói thấy cừu vậy!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Còn không biết ai là sói ai là cừu đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy, những kẻ từng săn đuổi cậu cuối cùng đều biến thành con mồi của cậu rồi!”
“Tuy nhiên bên trong bổn tháp lại mở ra một tầng không gian khác rồi!"
“Nếu cậu điều khiển được thứ đó, he he…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, kích động hỏi: “Tiểu Tháp, mở ra cái gì cơ?”
Anh thậm chí còn muốn trực tiếp tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để mò mẫm tìm hiểu một phen!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ ra thần bí: “Không vội, đợi lát nữa cậu sẽ biết”.
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Anh cấp tốc đi tới trước mặt bốn người Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, vết thương của mọi người hồi phục như thế nào rồi?"
Thiên Cơ lão nhân nở nụ cười hài lòng: “Ta đã không còn gì đáng ngại, Minh Nhi à, con đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà”.
“May sao ta thu con làm đồ đệ trước, nếu không từ nay về sau con có bái sư hay không ta cũng không dám nhận nữa!”
Đây đều là những lời thật lòng.
Diệp Bắc Minh đi về phía La Như Hỏa, nói: “La tiền bối, tôi cần một nơi để nghỉ ngơi”.
La Như Hỏa lập tức phản ứng lại: “Được!”
Diệp Bắc Minh một hơi luyện chế ra hai viên Quy Linh đan chắc chắn đã hao tổn lượng lớn thần hồn.
Ông ta đưa thẳng anh tới ngôi nhà nơi người bảo vệ ở: “Diệp đại sư, đây là nơi ở của tôi, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Có chuyện gì cứ gọi tôi là được!”
“Được!”
Sau khi tiến vào phòng, Diệp Bắc Minh liền đóng cửa lại, khởi động trận pháp.
Chỉ bằng một ý nghĩ, anh đã bước vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Đi thẳng lên tầng thứ 26!
Một cầu thang mới toanh xuất hiện, dẫn đến tầng 27!
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn: "Kể từ khi mở ra tầng 26, tôi đã đột phá mấy cảnh giới lớn mà không gian bên trong tháp cũng không có dấu hiệu nào mở ra nữa!”
"Tôi còn tưởng rằng bên trong chỉ có 26 tầng thôi!”
"Không ngờ lại có tầng 27!"
“Tầng 27 này rốt cuộc có gì đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Nhóc con, cậu tự mình vào xem không phải là biết rồi sao?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi rồi bước lên cầu thang đi tới cửa tầng 27.
Cánh cổng ở tầng 27 khác với những tầng khác, đó là cánh cổng được chạm khắc từ một tảng đá đặc biệt!
Một cánh là màu trắng, cánh còn lại là màu đen!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa lớn, một không gian hỗn loạn liền xuất hiện trước mắt anh, nổi bật ở giữa là một cái bục hình tròn khổng lồ.
Một bên của bục là màu trắng, bên còn lại là màu đen!
Giống như đôi cá âm dương trong Thái Cực Đồ, toàn thân vô cùng uy nghiêm, kích thước chỉ bằng một võ đài bình thường.
Nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như đồi núi cao vạn trượng.
“Tiểu Tháp, đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh bất giác lặp lại: “Đạo đài Luân Hồi?”
Bùm! Nghe được bốn chữ này, bệ đá đen trắng đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Giống như đang đáp lại vậy!
Thanh âm uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy! Thứ này được ngưng tụ từ phép tắc Luân Hồi, sau khi cậu tiến vào cảnh giới Nhập Đạo, lựa chọn vẫn là đạo vô địch!”
"Dựa theo cấp độ của người tu võ, một khi đột phá tới cảnh giới Đạo Tổ liền có thể sử dụng phép tắc lĩnh vực của riêng mình!”
“Bên trong phép tắc lĩnh vực này, bất cứ ai cũng đứng ở thế bất bại!”
“Đạo đài Luân Hồi là phép tắc lĩnh vực của cậu!”
“Nhưng tôi chưa từng học qua phép tắc Luân Hồi mà?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng mấy giây mới cười đáp: "Có lẽ đây là thứ cậu đã học được ở kiếp trước chăng? Tóm lại, cậu cứ bước lên đạo đài Luân Hồi liền biết, sẽ có bất ngờ lớn đó!”
“Ồ?“”
Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều.
Một bước tiến lên đạo đài Luân Hồi!
Một giây tiếp theo, mỗi một chi tiết trên đạo đài Luân Hồi đều xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.
Đứng ở đây khiến anh có cảm nhác như nắm giữ hết thảy thế gian trong lòng bàn tay!
“Nhóc con còn có điều ngạc nhiên hơn thế nữa đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bây giờ cậu hãy lấy vài viên đan dược ra đi!”
Năm ngón tay Diệp Bắc Minh khẽ vươn, ba viên đan dược màu vàng liền xuất hiện trong tay.
“Bóp nát chúng!”
Diệp Bắc Minh siết chặt ngón tay!
Ba viên đan dược lập tức hóa thành bột phấn!
“Bây giờ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tập trung tinh thần, cố gắng dung hợp hoàn toàn linh hồn của cậu với đạo đài Luân Hồi lại với nhau!”
“Sau đó ra lệnh cho đạo đài Luân Hồi biến đống bột phấn này trở lại trạng thái ban đầu!"
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không lẽ đan dược thực sự có thể khôi phục nguyên trạng sao?”
“Sao cậu không thử xem? Ngỗ lỡ thành công thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đùa.
Diệp Bắc Minh lập tức làm theo chỉ dẫn.
Tinh thần chuẩn xác giải phóng, thần hồn hợp nhất với đạo đài Luân Hồi!
Một lúc sau, anh cảm giác được đạo đài Luân Hồi là chính mình, chính mình là đạo đài Luân Hồi!
“Đan dược, khôi phục lại như ban đầu!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.
Không gian nơi tọa lạc đạo đài Luân Hồi hơi rung chuyển, mọi thứ dường như đều tĩnh lặng lại!
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, thời gian quay ngược lại, ba viên đan dược màu vàng bị Diệp Bắc Minh bóp nát vừa rồi, vậy mà…. khôi phục rồi!
Nguyên vẹn không nứt vỡ!
Hoàn toàn giống như trước khi nó biến thành bột phấn!
“Trời ạ!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi tới mức không kìm được câu chửi thề, anh thở hổn hển, tim đập điên cuồng: "Chuyện quái gì thế này? Đan dược thế mà khôi phục nguyên trạng rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Đây chính là phép tắc Luân Hồi! Đảo ngược thời gian và không gian!”
“Chỉ cần nằm trong phạm vi của đạo đài Luân Hồi đều có thể quay ngược thời gian chỉ bằng một ý nghĩa của cậu!"
“Nếu cậu kích hoạt lĩnh vực phép tắc Luân Hồi khi chiến đấu với kẻ địch, thì cậu sẽ sẽ là bất khả chiến bại trên đạo đài Luân Hồi này!”
“Hơn nữa, cho dù đối thủ có cảnh giới gì! Bất luận hơn cậu mười mấy cảnh giới lớn, thì trên đạo đài Luân Hồi cậu vẫn là vô địch!”
Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!
Đạo đài Luân Hồi này cũng quá khủng bố rồi chăng!
Sau khi rời khỏi quảng trường Linh Quy, Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm người thuộc Luân Hồi tông lên thuyền: “Đi! Trở về Luân Hồi tông!”
Lục Thiêu có chút không cam tâm: “Bảo lão, chúng ta cứ như vậy rời đi sao? Thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia còn đang ở trên đảo Rùa đó!”
“Vả lại trên người hắn còn có Phần Thiên Chi Diễm cùng công thức của Quy Linh đan!”
Ánh mắt lạnh băng của Bảo Kiếm Phong quét tới!
Dọa Lục Thiêu tới mức phải cưỡng ép nén chặt những lời sắp nói xuống cuống họng!
“Con cảm thấy Phần Thiên Chi Diễm là thứ mà ta và con có thể nhòm ngó tới sao?”, giọng nói lạnh lùng của Bảo Kiếm Phong vang lên: “”Cho dù hôm nay con giành được Phần Thiên Chi Diễm thì cũng không giữ nổi nó!”
“Con đường sống duy nhất chính là giao lại Phần Thiên Chi Diễm cho tông môn!”
“Thế nhưng…”
Lục Thiêu khựng người, tuy nói vậy không sai nhưng vẫn là không cam lòng!
Thực sự không cam tâm nổi!
Đó thế nhưng là dị hỏa!!!
“Không lẽ chúng ta cứ dễ dàng cho qua như vậy?”, Lục Thiêu cắn răng nghiến lợi nói.
Bảo Kiếm Phong nhếch miệng cười: “Sao có thể dễ dàng bỏ qua đây? Phần Thiên Chi Diễm, công thức luyện chế Quy Linh đan!”
“Hai thứ này, cho dù trong tay sở hữu cái nào cũng giống nhau, đều chỉ có con đường chết không phải nghi ngờ!”
"Tin tức còn chưa truyền đi, chỉ cần chúng ta ra tay phát tán ra ngoài, con nói thử xem, sẽ có bao nhiêu người ráo riết tìm tới thằng nhãi này gây rối?”
“Bảo lão, ý của người là…”, Lục Thiêu nham hiểu nheo mắt.
Gương mặt già nua của Bảo Kiếm Phong lộ rõ vẻ hung tàn: “Lão phu trả không nổi chín tỷ viên đá tinh thần còn lại!”
“Nhưng thằng nhóc này cũng không đừng mơ còn mạng mà hưởng!”
“”Đáng tiếc là Phần Thiên Chi Diễm cùng Quy Linh đan không có được, vậy thì hủy diệt đi!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, xem ra tiếp theo đây cậu gặp phải rắc rối lớn rồi!"
“Cách những người này nhìn cậu trông thế nào cũng giống như sói thấy cừu vậy!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Còn không biết ai là sói ai là cừu đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy, những kẻ từng săn đuổi cậu cuối cùng đều biến thành con mồi của cậu rồi!”
“Tuy nhiên bên trong bổn tháp lại mở ra một tầng không gian khác rồi!"
“Nếu cậu điều khiển được thứ đó, he he…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, kích động hỏi: “Tiểu Tháp, mở ra cái gì cơ?”
Anh thậm chí còn muốn trực tiếp tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để mò mẫm tìm hiểu một phen!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ ra thần bí: “Không vội, đợi lát nữa cậu sẽ biết”.
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Anh cấp tốc đi tới trước mặt bốn người Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, vết thương của mọi người hồi phục như thế nào rồi?"
Thiên Cơ lão nhân nở nụ cười hài lòng: “Ta đã không còn gì đáng ngại, Minh Nhi à, con đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà”.
“May sao ta thu con làm đồ đệ trước, nếu không từ nay về sau con có bái sư hay không ta cũng không dám nhận nữa!”
Đây đều là những lời thật lòng.
Diệp Bắc Minh đi về phía La Như Hỏa, nói: “La tiền bối, tôi cần một nơi để nghỉ ngơi”.
La Như Hỏa lập tức phản ứng lại: “Được!”
Diệp Bắc Minh một hơi luyện chế ra hai viên Quy Linh đan chắc chắn đã hao tổn lượng lớn thần hồn.
Ông ta đưa thẳng anh tới ngôi nhà nơi người bảo vệ ở: “Diệp đại sư, đây là nơi ở của tôi, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Có chuyện gì cứ gọi tôi là được!”
“Được!”
Sau khi tiến vào phòng, Diệp Bắc Minh liền đóng cửa lại, khởi động trận pháp.
Chỉ bằng một ý nghĩ, anh đã bước vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Đi thẳng lên tầng thứ 26!
Một cầu thang mới toanh xuất hiện, dẫn đến tầng 27!
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn: "Kể từ khi mở ra tầng 26, tôi đã đột phá mấy cảnh giới lớn mà không gian bên trong tháp cũng không có dấu hiệu nào mở ra nữa!”
"Tôi còn tưởng rằng bên trong chỉ có 26 tầng thôi!”
"Không ngờ lại có tầng 27!"
“Tầng 27 này rốt cuộc có gì đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Nhóc con, cậu tự mình vào xem không phải là biết rồi sao?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi rồi bước lên cầu thang đi tới cửa tầng 27.
Cánh cổng ở tầng 27 khác với những tầng khác, đó là cánh cổng được chạm khắc từ một tảng đá đặc biệt!
Một cánh là màu trắng, cánh còn lại là màu đen!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa lớn, một không gian hỗn loạn liền xuất hiện trước mắt anh, nổi bật ở giữa là một cái bục hình tròn khổng lồ.
Một bên của bục là màu trắng, bên còn lại là màu đen!
Giống như đôi cá âm dương trong Thái Cực Đồ, toàn thân vô cùng uy nghiêm, kích thước chỉ bằng một võ đài bình thường.
Nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như đồi núi cao vạn trượng.
“Tiểu Tháp, đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh bất giác lặp lại: “Đạo đài Luân Hồi?”
Bùm! Nghe được bốn chữ này, bệ đá đen trắng đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Giống như đang đáp lại vậy!
Thanh âm uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy! Thứ này được ngưng tụ từ phép tắc Luân Hồi, sau khi cậu tiến vào cảnh giới Nhập Đạo, lựa chọn vẫn là đạo vô địch!”
"Dựa theo cấp độ của người tu võ, một khi đột phá tới cảnh giới Đạo Tổ liền có thể sử dụng phép tắc lĩnh vực của riêng mình!”
“Bên trong phép tắc lĩnh vực này, bất cứ ai cũng đứng ở thế bất bại!”
“Đạo đài Luân Hồi là phép tắc lĩnh vực của cậu!”
“Nhưng tôi chưa từng học qua phép tắc Luân Hồi mà?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng mấy giây mới cười đáp: "Có lẽ đây là thứ cậu đã học được ở kiếp trước chăng? Tóm lại, cậu cứ bước lên đạo đài Luân Hồi liền biết, sẽ có bất ngờ lớn đó!”
“Ồ?“”
Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều.
Một bước tiến lên đạo đài Luân Hồi!
Một giây tiếp theo, mỗi một chi tiết trên đạo đài Luân Hồi đều xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.
Đứng ở đây khiến anh có cảm nhác như nắm giữ hết thảy thế gian trong lòng bàn tay!
“Nhóc con còn có điều ngạc nhiên hơn thế nữa đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bây giờ cậu hãy lấy vài viên đan dược ra đi!”
Năm ngón tay Diệp Bắc Minh khẽ vươn, ba viên đan dược màu vàng liền xuất hiện trong tay.
“Bóp nát chúng!”
Diệp Bắc Minh siết chặt ngón tay!
Ba viên đan dược lập tức hóa thành bột phấn!
“Bây giờ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tập trung tinh thần, cố gắng dung hợp hoàn toàn linh hồn của cậu với đạo đài Luân Hồi lại với nhau!”
“Sau đó ra lệnh cho đạo đài Luân Hồi biến đống bột phấn này trở lại trạng thái ban đầu!"
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không lẽ đan dược thực sự có thể khôi phục nguyên trạng sao?”
“Sao cậu không thử xem? Ngỗ lỡ thành công thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đùa.
Diệp Bắc Minh lập tức làm theo chỉ dẫn.
Tinh thần chuẩn xác giải phóng, thần hồn hợp nhất với đạo đài Luân Hồi!
Một lúc sau, anh cảm giác được đạo đài Luân Hồi là chính mình, chính mình là đạo đài Luân Hồi!
“Đan dược, khôi phục lại như ban đầu!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.
Không gian nơi tọa lạc đạo đài Luân Hồi hơi rung chuyển, mọi thứ dường như đều tĩnh lặng lại!
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, thời gian quay ngược lại, ba viên đan dược màu vàng bị Diệp Bắc Minh bóp nát vừa rồi, vậy mà…. khôi phục rồi!
Nguyên vẹn không nứt vỡ!
Hoàn toàn giống như trước khi nó biến thành bột phấn!
“Trời ạ!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi tới mức không kìm được câu chửi thề, anh thở hổn hển, tim đập điên cuồng: "Chuyện quái gì thế này? Đan dược thế mà khôi phục nguyên trạng rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Đây chính là phép tắc Luân Hồi! Đảo ngược thời gian và không gian!”
“Chỉ cần nằm trong phạm vi của đạo đài Luân Hồi đều có thể quay ngược thời gian chỉ bằng một ý nghĩa của cậu!"
“Nếu cậu kích hoạt lĩnh vực phép tắc Luân Hồi khi chiến đấu với kẻ địch, thì cậu sẽ sẽ là bất khả chiến bại trên đạo đài Luân Hồi này!”
“Hơn nữa, cho dù đối thủ có cảnh giới gì! Bất luận hơn cậu mười mấy cảnh giới lớn, thì trên đạo đài Luân Hồi cậu vẫn là vô địch!”
Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!
Đạo đài Luân Hồi này cũng quá khủng bố rồi chăng!
Sau khi rời khỏi quảng trường Linh Quy, Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm người thuộc Luân Hồi tông lên thuyền: “Đi! Trở về Luân Hồi tông!”
Lục Thiêu có chút không cam tâm: “Bảo lão, chúng ta cứ như vậy rời đi sao? Thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia còn đang ở trên đảo Rùa đó!”
“Vả lại trên người hắn còn có Phần Thiên Chi Diễm cùng công thức của Quy Linh đan!”
Ánh mắt lạnh băng của Bảo Kiếm Phong quét tới!
Dọa Lục Thiêu tới mức phải cưỡng ép nén chặt những lời sắp nói xuống cuống họng!
“Con cảm thấy Phần Thiên Chi Diễm là thứ mà ta và con có thể nhòm ngó tới sao?”, giọng nói lạnh lùng của Bảo Kiếm Phong vang lên: “”Cho dù hôm nay con giành được Phần Thiên Chi Diễm thì cũng không giữ nổi nó!”
“Con đường sống duy nhất chính là giao lại Phần Thiên Chi Diễm cho tông môn!”
“Thế nhưng…”
Lục Thiêu khựng người, tuy nói vậy không sai nhưng vẫn là không cam lòng!
Thực sự không cam tâm nổi!
Đó thế nhưng là dị hỏa!!!
“Không lẽ chúng ta cứ dễ dàng cho qua như vậy?”, Lục Thiêu cắn răng nghiến lợi nói.
Bảo Kiếm Phong nhếch miệng cười: “Sao có thể dễ dàng bỏ qua đây? Phần Thiên Chi Diễm, công thức luyện chế Quy Linh đan!”
“Hai thứ này, cho dù trong tay sở hữu cái nào cũng giống nhau, đều chỉ có con đường chết không phải nghi ngờ!”
"Tin tức còn chưa truyền đi, chỉ cần chúng ta ra tay phát tán ra ngoài, con nói thử xem, sẽ có bao nhiêu người ráo riết tìm tới thằng nhãi này gây rối?”
“Bảo lão, ý của người là…”, Lục Thiêu nham hiểu nheo mắt.
Gương mặt già nua của Bảo Kiếm Phong lộ rõ vẻ hung tàn: “Lão phu trả không nổi chín tỷ viên đá tinh thần còn lại!”
“Nhưng thằng nhóc này cũng không đừng mơ còn mạng mà hưởng!”
“”Đáng tiếc là Phần Thiên Chi Diễm cùng Quy Linh đan không có được, vậy thì hủy diệt đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.